Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 167: Vì cái này




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lận Hạo cho rằng phải tốn rất nhiều công sức, còn phải đánh mới có thể bắt được trâu rừng. Ai có thể nghĩ cứ như vậy thành công.

Kiều Diệp bật cười: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lại còn chạy tới giữa bầy trâu đánh một trận. Như vậy chúng ta đều khẳng định có đi không về. Hơn nữa chúng ta đang muốn bắt con non, làm sao có thể bạo lực như vậy, dọa nó thì biết làm sao chứ?”

Lận Hạo không khỏi gật đầu: “Ngươi nói có lý.” Dọa trâu con của hắn, vậy hắn sẽ đau lòng.

Kiều Diệp cầm một lọ mật hoàn đưa cho hắn: “Được rồi, tiếp theo ngươi tự mình mang nó xuống núi đi. Trên đường đi ngươi cứ sờ nó nhiều một chút, dùng mật hoàn này dỗ dành là được.”

Lận Hạo nhận lấy, trong lòng có chút kích động. Hắn đi trước vuốt trâu, lại bị đối phương tránh thoát, càng hung dữ phòng bị kêu với hắn. Hắn đổ một viên mật hoàn ra, học Kiều Diệp đặt ở trong lòng bàn tay đưa tới.

trâu con nghiêng đầu nhìn hắn một chút, cảm giác hắn không có nguy hiểm gì. Cộng thêm bên cạnh có Tiểu Hắc tọa trấn, nó liền đánh bạo đi qua ăn. Lận Hạo vừa dỗ vừa sờ, lại vừa đút. Chờ đến khi rời khỏi nơi này, trâu con đã rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lận Hạo. Thỉnh thoảng lại đòi hắn một viên mật hoàn.

Nhìn thấy Tiêu Thất và Khuất Kích đều có chút muốn nuôi trâu. Hai người liền nói với Kiều Diệp, nhưng nghe Kiều Diệp nói, những con trâu khác không thông minh lanh lợi như con này, bọn họ liền từ bỏ.

Lận Hạo thì đặc biệt cao hứng, cảm thấy mình chọn tốt, càng nhìn trâu con càng thích.

Kiều Diệp cố ý mang theo bọn họ xuống núi theo một con đường khác. Sau đó đi ngang qua gặp một gốc cây, nàng đã sớm biết vị trí dược thảo bên cạnh. Nàng nói với mấy người: “Các ngươi chờ ta một chút, ta ngắt lấy chút dược liệu kia tới làm dược hoàn.”

Lận Hạo kinh ngạc không thôi: “Ngươi còn biết làm thuốc? Chẳng lẽ ngươi còn biết chữa bệnh?” Không nghe nói Kiều Diệp biết chữa bệnh.

Kiều Diệp trả lời: “Ta không biết chữa bệnh nhưng biết làm không ít thuốc nhắm vào tình trạng bệnh. Ví dụ như có các loại thuốc chuyên môn trị phong hàn, phát nhiệt, ho khan, đau đầu và sốt rét vân vân. Chỉ cần triệu chứng đúng, ăn vào đều có hiệu quả.”

Thuốc nàng làm cùng với thuốc viên dùng để điều trị cảm mạo hiện đại, tính chất của thuốc cũng gần như vậy

Lời này khiến ba người đều giật mình, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói có loại thuốc này, không cần bắt mạch xem bệnh, giống như bệnh trạng ăn vào là có thể trị. Thiệt hay giả vậy?

Ánh mắt Tiêu Thất càng lộ ra một tia sáng. Hắn vội vàng mở miệng hỏi: “Ngươi biết làm thuốc trị sốt rét?”

Ca ca hắn không lâu sau đó sẽ đi Quỳnh Châu làm việc, chuyến đi này đoán chừng phải ba bốn tháng. Phụ tá và phủ y đều có một lo lắng, chính là Quỳnh Châu bên kia dễ dàng lây nhiễm sốt rét.

Bất luận là thái y hay là đại phu lợi hại trong dân gian đều không có phương thuốc trị sốt rét. Cho nên bảo hắn của hắn chú ý cái này, tuyệt đối đừng dính vào, cũng bởi vậy hắn nghe được Kiều Diệp nhắc tới sốt rét, phản ứng mới lớn như vậy.

Kiều Diệp gật đầu: “Biết, bây giờ ta muốn đi hái dược liệu, chính là dùng để làm thuốc phòng và trị liệu sốt rét. Gần đây thời tiết nóng, muỗi đốt rất nhiều. Mặc dù khả năng chúng ta lây nhiễm bệnh sốt rét, so với Quỳnh Châu và Nam Trung thì nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng cũng không phải là không có. Nhà chúng ta có người già và trẻ nhỏ, ta muốn làm một ít dự phòng trước.”

Tiêu Thất nắm roi ngựa siết chặt, trên mặt lại không hề có biểu hiện gì hỏi: “Ngươi có thể khẳng định viên thuốc này có thể dự phòng và trị sốt rét?”

Kiều Diệp gật đầu: “Ta có thể khẳng định.”

Tiêu Thất suy nghĩ một chút hỏi: “Đây cũng là ngươi từ chỗ hà bá học được?”

Kiều Diệp trả lời: “Đúng, cho nên ta không biết xem bệnh nhưng biết làm một ít dược hoàn có tính trị tình trạng bệnh.”

Tiêu Thất nghe nàng nói như vậy, trong lòng hy vọng là thật. Hắn tò mò hỏi: “Ngươi bây giờ còn có thể cùng thần sông gặp mặt nói chuyện sao?”

Kiều Diệp lắc đầu: “Không thể, sau khi ta sống lại từ trong sông, liền cắt đứt liên hệ với Hà Bá đại nhân.” Cho nên nếu các ngươi muốn tìm thần sông, vậy đừng tìm ta.

Nàng ấy đổi chủ đề, “Các ngươi muốn viên thuốc không? Nếu như muốn, ta liền làm nhiều chút. Các ngươi cầm đi thử một chút, liền biết hiệu quả.”

Làm nhiều bước đệm như vậy, cũng chỉ vì cái này.

Tiêu Thất lộ ra nụ cười: “Đương nhiên là muốn. Làm phiền Kiều nương tử làm nhiều một chút. Còn có những viên thuốc ngươi vừa nói kia, ta đều muốn.”

Có hiệu quả hay không, cầm đi cho thái y kiểm tra, lại cho người bị sốt rét thử một lần liền biết, nếu như đây thật sự là Kiều Diệp học được từ chỗ thần sông, vậy hẳn là có hiệu quả. Ca ca hắn mang ở trên người đi Quỳnh Châu, cũng có thể để hắn càng yên tâm hơn.

Lận Hạo và Khuất Kích nói: “Chúng ta cũng muốn.”

Chứng kiến không ít chỗ thần kỳ trên người Kiều Diệp, bọn họ ngược lại không hoài nghi dược hoàn sẽ không có hiệu quả. Dù sao lấy ra thử một chút sẽ biết.

Kiều Diệp gật đầu cười cười: “Được, vậy ta làm một ít cho các ngươi.”

Sau đó Kiều Diệp hái mấy loại dược liệu, liền mang theo bọn họ xuống núi. Nàng và Lục Thiều dẫn người đến xưởng làm nến nghỉ ngơi.Trong nhà nhiều người nhiều miệng, cộng thêm đơn sơ, cho nên không thích hợp mang mấy người này về nhà.

Hiện tại, xưởng làm nến không có người ngoài, còn đặc biệt xây dựng một nơi chiêu đãi khách nhân. Sau khi ngồi xuống, Lục Thiều lấy lá trà ra ngâm trà. Mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Tiêu Thất nhớ tới chuyện tra được.

Nhìn Lục Thiều nói: “Trước đó ta nghe nói phủ thành có một tiểu thư, mời khuê trung hảo hữu đi ngắm cây nến mẫu đơn, cũng được truyền thành giai thoại. Cây nến mẫu đơn kia có mười một ngọn, màu sắc của mỗi một ngọn còn khác nhau. Nghe nói nhìn qua không kém Mẫu Đơn thật bao nhiêu, là nhà các ngươi làm? Sau khi hắn nghe nói cảm thấy rất hứng thú, nhưng thứ này là của tiểu thư chưa xuất các nên hắn cũng không tiện tới cửa xem. Ngược lại khi tra tin tức thân phận vợ chồng Lục Thiều, phát hiện cây nến kia là bọn họ làm.

Lục Thiều mỉm cười gật đầu: “Đúng, cây nến mẫu đơn kia chính là nương tử ta làm.”

Tâm tình Tiêu Thất không tệ, có chút hứng thú: “Hiện tại có không? Ta muốn xem thử.”

Lận Hạo và Khuất Kích nói theo: “Chúng ta cũng muốn xem một chút.”

Bọn họ ở huyện thành cũng nghe nói có một loại nến hoa mai hoa cúc, lúc ấy liền có hứng thú, chỉ tiếc là không mua được. Vốn còn định bắt trâu rừng xong rồi mới hỏi thăm vợ chồng Lục Thiều, giờ Thất hoàng tử đã đề xuất trước.

Lục Thiều trả lời: “Nến Mai Lan Trúc Cúc, ngược lại có hàng mẫu có thể xem. Nhưng cây nến mẫu đơn mà Tiêu huynh nói là do thiếu gia Kỷ gia ở huyện thành định chế để tặng cho vị hôn thê của hắn, độc nhất vô nhị. Chỗ của chúng ta cũng không còn. Ngược lại là cây nến hoa cúc phụ thân hắn đặt trước đó, còn chưa đưa qua, các ngươi cảm thấy hứng thú có thể nhìn xem.”

Sở dĩ nhắc đến cây nến hoa cúc, hắn cũng là muốn giúp phụ tử Kỷ gia một tay.

Sau khi ba người này xem xong, trở về nhất định sẽ nói với lão tiên sinh, dĩ nhiên có thể khiến cho lão tiên sinh tò mò và chờ mong.Chờ khi Kỷ lão gia tặng lễ qua, liền không dễ dàng bị từ chối. Kỷ Tùng Bách cũng có cơ hội để gặp được lão tiên sinh.

Hiện tại lão tiên sinh mặc dù có ý muốn thu hắn làm đồ đệ nhưng còn cần hắn khảo nghiệm thông qua mới được, cho nên hắn dĩ nhiên không tiện đưa ra ý mời lão tiên sinh gặp Kỷ Tùng Bách một lần. Dùng nến hoa cúc tím mở đường thích hợp hơn.

Quả nhiên, nghe hắn nói như vậy ba người đều đứng lên.

“Vậy còn chờ gì, đi xem một chút đi.”

Lục Thiều và Kiều Diệp dẫn bọn họ tới phòng chuyên làm việc.

Hoa cúc tím cơ bản đã hoàn thành, hôm qua trải qua Lục Thiều tạo hình, bây giờ nhìn nó giống như một gốc hoa cúc trông rất sống động.

Lục Thiều cho mấy người nhìn nến mai lan trúc cúc trước. Sau khi xem xong, mấy người đều rất thích, nói muốn mua nhiều một chút.

Chờ sau khi xem xong cây nến hoa cúc, con mắt liền dính ở trên đó.

Khuất Kích bởi vì ông ngoại thích hoa cúc, mưa dầm thấm đất, hắn cũng rất thích, cho nên vừa nhìn thấy cây nến hoa cúc này, liền yêu thích không thôi: “Cái này cũng quá tinh xảo.”

Hắn đưa ra: “Bán cho ta đi.”

Lục Thiều cười xin lỗi: “- Đây là gia chủ Kỷ gia đặt làm theo yêu cầu, cho nên không có cách nào bán lại. Nhưng nghe nói hắn là muốn tặng cho ông ngoại ngươi.”

Khuất Kích vừa nghe liền hiểu rõ: “- Tên Kỷ gia chủ này ngược lại biết gãi đúng chỗ ngứa. Ta cũng thích cây nến hoa cúc này như vậy, ông ngoại ta nhất định cũng sẽ thích.”

Hắn hỏi tiếp: “Ta có thể định chế vài cây giống nhau không?”

Kiều Diệp tiếp lời: “Không thể, cây nến chúng ta đặt làm đều là độc nhất vô nhị. Ngươi có thể định chế những hoa cúc khác, ví dụ như hoa cúc nở ra, hoa cúc khác nhau. Nhưng giống nhau như đúc thì không được.”

Điểm đặc biệt của hàng định chế chính là độc nhất vô nhị. Nếu bán số lượng lớn giống như mai lan trúc cúc, cũng không có ý nghĩa gì. Khách hàng chắc chắn cũng thích loại độc nhất vô nhị này hơn.

Quả nhiên, con mắt của Khuất Kích sáng lên: “Vậy ta muốn đặt làm định chế. Ngoại trừ hoa cúc tím, hoa cúc khác cũng muốn.”

Lận Hạo nhìn thấy một bức tranh bát tuấn trên bàn, không khỏi chỉ chỉ, thuận miệng giống như nói giỡn hỏi một câu: “Cái này không phải cũng có thể định chế thành cây nến chứ?”

Kiều Diệp trả lời: “Đương nhiên có thể, đây là Kỷ công tử định chế, đến lúc đó sẽ dựa theo bức tranh này, làm ra tám con tuấn mã.”

Điều này khiến ba người Lận Hạo nhịn không được lại kinh ngạc, thật sự là không nghĩ tới, cây nến còn có thể chơi ra loại trò này,

Lận Hạo có chút hưng phấn nhìn Kiều Diệp: “Vậy ta muốn định chế nến giống như đúc với trâu con, có thể làm được không?”

Lúc mang trâu con trở về, mời bằng hữu đến xem trâu, lại đốt một cây nến bộ dáng tương tự. Bảo đảm khiến những hảo hữu trong kinh kia kinh ngạc há hốc mồm, hắn có thể được danh tiếng không nhỏ. Nghĩ đến liền không nhịn được mong đợi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.