(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này nước mắt trên mặt Lục Châu Lam đã khô, vành mắt vẫn còn đỏ hồng, dáng người mềm mại xinh đẹp, rất dễ dàng khiến nam nhân muốn bảo vệ.
Nàng khụy khụy gối về phía ba người: “Bái kiến mấy vị thiếu gia.”
Tiếp theo nhìn về phía Lận Hạo nhẹ giọng mở miệng: “Mẹ ta còn đang bị bệnh, cần gấp mật rắn làm thuốc dẫn, cho nên chúng ta còn không thể rời đi.”
Lận Hạo nhìn nàng nhíu mày: “Ngươi đúng là một hiếu nữ.” nhưng mà thủ đoạn “Hát hí khúc” này còn non một chút. Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, căn bản không lên được mặt bàn gì, rất không thú vị.
Nữ nhân như vậy, trong hậu viện của các thế gia quý tộc ở kinh thành cũng có một đống lớn, nhà bọn họ cũng có, không có gì đặc sắc. Về phần hậu cung, thủ đoạn của những nương nương kia so với cái này lợi hại hơn nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Khóc một hồi giả yếu giả hiếu, những người kia dư sức chơi lại.
Lục Châu Lam lại không nghe ra Lận Hạo ám dụ châm chọc. Trong lòng nàng ta ngược lại vui vẻ, nghĩ dùng bộ này quả nhiên hữu dụng. Bọn họ sao có thể cự tuyệt được, nàng một cô nương nhu nhược xinh đẹp, thiện lương cứng cỏi lại có hiếu tâm như vậy? Vì vậy nàng ta liếc trộm Kiều Diệp một cái, thở dài nói: “Chỉ tiếc ở trong núi này, chúng ta chỉ tìm được con đại mãng này.”
Lại lo lắng không thôi: “Cũng không biết bệnh của mẹ ta phải làm sao bây giờ.”
Trong lòng Lận Hạo nghẹn cười, trên mặt giả bộ nghiêm trang hỏi: “Đúng vậy, biết làm sao đây?”
Hắn dùng quạt xếp chỉ vào Tiểu Bạch đứng bên cạnh Kiều Diệp: “Trong núi này sợ là khó tìm được đại mãng như vậy nữa.” Cho nên cũng đừng hát hí khúc nữa
Nhưng Lục Châu Lam hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của hắn, còn tưởng rằng hắn thương hương tiếc ngọc, muốn giúp mình lấy được mật rắn của đại mãng xà này. Nàng ta nghe Liêm thiếu gia nói, hai vị này đều là thiếu gia được sủng ái của Hầu phủ kinh thành. Một vị công tử khác vừa rồi khiến Liêm thiếu gia khúm núm, thân phận cao quý hơn, nếu có thể để cho một người trong số bọn họ coi trọng mình, vậy nàng ta có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi.
Đến lúc đó xem một nhà tiểu thúc của nàng ta, đám người Lục gia cùng nha đầu chết tiệt kia còn dám làm càn ở trước mặt nàng ta hay không, vì thế nàng ta gật đầu: “Đúng vậy, cả ngọn núi cũng chỉ có một con như vậy, hơn nữa sợ là chỉ có mật rắn của nó mới có tác dụng.”
Tiếp theo nhìn về phía Kiều Diệp, điềm đạm đáng yêu nói: “Tẩu tử, van cầu người mau cứu nương ta đi. Dù sao đi nữa, mẹ ta cũng là mẹ chồng ngươi, là trưởng bối của ngươi.”
Nàng ta mong đợi lại nói: “Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu, đúng không?”
Nha đầu chết tiệt dám đối nghịch với Liêm thiếu gia nhưng nàng ta không tin đối phương dám đối đầu với thiếu gia của Hầu phủ, chỉ cần nàng ta thành công lấy được mật rắn, mặt mũi trước đó vứt đi đều có thể bù lại. Đương nhiên, nếu như nha đầu chết tiệt kia lá gan lớn, dám đối đầu với vị thiếu gia này. Vậy thì càng có trò hay để xem, nàng ước gì hai người trực tiếp bóp nhau, có thể khiến nha đầu chết tiệt này ăn mệt, ngẫm lại liền sảng khoái.
Kiều Diệp làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Lục Châu Lam. Đây là muốn mượn tay mấy người Lận Hạo, cưỡng bức dụ dỗ nàng giao rắn ra, chỉ là Bạch Liên Hoa này thật sự nghe hiểu ý trong lời nói của Lận Hạo sao?
Nàng vô cùng hoài nghi, có thể chủ yếu là bạch liên hoa này quá mức tự tin vào sức quyến rũ của mình, cảm thấy những nam nhân này nhịn không được thương hương tiếc ngọc sẽ giúp đỡ.
Kiều Diệp không khỏi cười ra tiếng: “Lục tiểu thư, ngươi muốn bắt cóc đạo đức () ta sao?” () Bắt cóc đạo đức: có nghĩa là sử dụng giá trị đạo đức để đe dọa/ép buộc/gây áp lực cho người khác để họ làm điều bạn yêu cầu (giống như bạn bắt cóc đạo đức của ai đó và buộc họ phải đồng ý với yêu cầu của bạn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lục Châu Lam nghe thấy từ bắt cóc đạo đức này, nhưng lại không khó hiểu đây là ý gì.
Nàng mím môi đáng thương nói: “Không phải, ta không có. Ta chỉ là không muốn để bệnh của mẹ mình tiếp tục kéo dài nữa thôi.”
Nàng lần nữa quỳ xuống trước Kiều Diệp: “Cho nên còn cầu tẩu tẩu thành toàn.”
Một bộ dáng vì mẹ ruột, cái gì cũng nguyện ý trả giá. Một màn này khiến cho mấy người Lam đều ngẩn người. Nữ nhân này hát hí khúc còn hát đến nghiện luôn à?
Lận Hạo càng là một đầu hắc tuyến, nữ nhân này là có ý gì? Mượn lời của hắn để ép Kiều Diệp? Hắn cho phép sao? Vốn chỉ là cảm thấy nữ nhân này không thú vị, hiện tại hắn trực tiếp sinh ra mấy phần phản cảm.
Hắn không khỏi nhìn về phía Kiều Diệp. Nàng sẽ thỏa hiệp vì lời nói của nữ nhân hát hí khúc này sao? Nói nữ nhân này là bắt cóc đạo đức, nghe xác thực có ý này, dù sao người sinh bệnh kia là mẹ chồng nàng. Dựa theo hiếu đạo mà nói, bình thường nữ tử vì thanh danh, dù cho không muốn cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Hắn rất tò mò, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy sao?
Đám người Tiêu Thất cũng đồng loạt nhìn về phía Kiều Diệp.
Kiều Diệp nhìn Lục Châu Lam, khẽ cười một tiếng nói: “Vậy ngươi phải thất vọng rồi. Đáng tiếc trong việc này ta không có đạo đức, cho nên không bắt cóc được ta.”
Bắt cóc đạo đức chỉ có thể bắt cóc người có đạo đức, đối với đám người mẹ chồng sau, nàng không có thứ này.
Lục Châu Lam ngẩng đầu nhìn Kiều Diệp, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Nữ nhân này lại nói mình không có đạo đức lẽ thẳng khí hùng như vậy, nàng ta cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Sao lại có nữ nhân da mặt dày như vậy?
Chỉ là còn không đợi nàng ta nói cái gì. Kiều Diệp trước tiên độc miệng nói: “Mẹ ngươi sắp chết rồi sao? Vậy hôm nay sau khi ta trở về, phải nói chuyện với mấy người bà nội, sớm chuẩn bị tang sự.”
Nàng lại thở dài: “Khó trách bà nói huynh muội các ngươi là Tang Môn tinh xui xẻo, chuyên khắc người nhà. Cha ngươi lúc này mới chết không bao nhiêu năm, mẹ ngươi lại bị các ngươi khắc chết rồi. Chờ mẹ ngươi chết, cũng không biết cha chồng nhẫn tâm kia của ta có thể đem hai tên con hoang các ngươi đuổi ra khỏi nhà hay không. Nếu như bị đuổi ra ngoài, vậy huynh muội các ngươi có phải sẽ lên phố xin cơm hay không? Chậc chậc, thật là đáng thương đó!”
Trong mắt Lục Châu Lam lộ ra thần sắc không thể tin, tiếp theo chính là ánh mắt tức giận. Nha đầu chết tiệt này vậy mà nguyền rủa mẹ nàng ta sắp chết, còn mắng huynh muội bọn họ là Tang Môn tinh, phải đi xin cơm. Nếu mấy vị quý nhân này tin tưởng, thanh danh của nàng ta còn cần hay không? Nàng ta về sau còn gả vào đại hộ gia đình như thế nào?
Nàng ta tức giận đến toàn thân phát run: “Sao ngươi có thể nguyền rủa mẹ ta chứ? Bà là mẹ chồng ngươi, là trưởng bối của ngươi. Huynh muội chúng ta càng không phải là sao chổi gì, ngươi nói quá đáng lắm rồi.”
Kiều Diệp liếc mắt: “Ta nguyền rủa mẹ ngươi thế nào? Không phải chính ngươi nói bà ta bệnh sắp không được rồi sao? Muốn trù, cũng là tự ngươi trù mẹ ngươi mà. Ta không cõng cái nồi này đâu.”
Lục Châu kinh ngạc hít sâu một hơi nói: “Mẹ ta không có bệnh sắp không được, chỉ cần lấy mật rắn của con rắn này làm thuốc dẫn, bà ấy liền có thể khỏe lại.”
Kiều Diệp nhún nhún vai: “Vậy mẹ ngươi vẫn là tiếp tục không được đi. Túi mật này bà ta không có lộc ăn mà ăn đâu.”
Tiếp tục độc miệng: “Mẹ ngươi chống đối mẹ chồng, vô cùng bất hiếu. Bà nội vốn còn muốn để cha dượng ngươi hưu bà ta. Hiện tại bà ta đã bệnh đến không chịu được, vậy bà nội vừa vặn giúp phụ thân ngươi xem mắt, một lần nữa cưới cô nương như hoa như ngọc vào cửa. Nói thật, mẹ ngươi quả thật quá già rồi.”
Lục Châu Lam: “……”
Nương nàng ta còn chưa có già đâu, nha đầu chết tiệt đã muốn giật dây lão thái bà, một lần nữa cho cha dượng nàng ta xem mắt quá đáng lắm, lại còn nói lời bất hiếu này trước mặt mấy vị quý nhân. Nha đầu chết tiệt này đúng là điên rồi.
Nàng ta tức giận đến mặt đỏ rần: “Ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời này? Ngươi cũng quá bất hiếu.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Hiếu thảo với mẹ chồng sau muốn hại chết ta, đầu óc ta cũng không có nước. Ta đã nói với ngươi là ta không có đạo đức rồi, vậy ta nói ra những lời này không phải mới là hợp lí sao?”
Lục Châu Lam bị dọa cho hoàn toàn không biết phải phản bác như thế nào. Nàng ta chưa từng gặp qua người như vậy: “Ngươi, ngươi vô sỉ!”
Kiều Diệp liếc nàng ta một cái: “Ta thừa nhận đối với cả nhà các ngươi, ta không có đạo đức, sẽ không ngu hiếu, nhưng vô sỉ thì ta không nhận. Mẹ ngươi rõ ràng không có bệnh, ngươi nhất định phải nói bà ta bệnh sắp không xong, muốn mật rắn làm thuốc dẫn. Ngươi vì muốn hấp dẫn mấy vị quý công tử chú ý, liền kiếm cớ giả hiếu thuận, lại lấy chuyện trù mẹ ngươi làm bệ. Bất hiếu và vô sỉ, không phải chính là ngươi sao?”
Sắc mặt Lục Châu Lam thay đổi, lớn tiếng phản bác: “Ta mới không có. Ngươi đừng ở trước mặt mấy vị công tử chửi bới ta.” Nha đầu chết tiệt đem tâm tư của nàng ta chọc phá ra, muốn để mấy người này hiểu lầm nàng ta, phải làm sao đây? Quá ghê tởm.
Kiều Diệp lười nói nhảm với nàng ta: “Được rồi, ngươi cũng đừng nghĩ bọn họ là kẻ ngốc. Ngươi và vị Liêm công tử này hát tuồng gì, ta đều có thể thấy rõ ràng, chớ nói chi là bọn họ. Trước đó các ngươi hát vở kịch kia, bọn họ chẳng qua là coi như trò cười mà thôi.”
Nàng ý vị thâm trường hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng, bọn họ nhìn ngươi làm ra vẻ cứng cỏi hiếu thuận, cảm động đến thương hương tiếc ngọc đối với ngươi chứ? Thân phận này của bọn họ, nữ tử dạng gì chưa từng gặp qua? Ngươi cảm thấy chỉ cần thủ đoạn giả bộ yếu đuối bạch liên hoa này là có thể khiến bọn họ coi trọng cưới ngươi vào cửa? Nếu như vậy, nữ nhân ở hậu viện của bọn họ sợ là cũng không đếm hết được.”
Mấy người Lục Châu Lam nghĩ cũng quá đơn giản. Người ta tuy là hoàn khố nhưng chỉ bằng thân phận này, dạng dụ hoặc gì chưa từng thấy qua? Nữ nhân đưa tới cửa đếm không hết, cũng không phải phượng hoàng nam như cha chồng cặn bã của nàng, chỉ thích loại lão bạch hoa ác độc như Úc Uyển Chi.
Lục Châu Lam tức giận đến muốn hộc máu: “Ngươi đừng nói lung tung, ta mới không có.” Mặc dù nàng ta có tâm tư này nhưng làm sao có thể nói rõ ra chứ..
Nàng ta lại nhịn không được cường điệu: “Mấy vị công tử cũng không phải ngươi, ngươi đừng tự cho là đúng, hắt nước bẩn lung tung. Cho nên ngươi có chửi bới ta cũng vô dụng.”
Nha đầu chết tiệt này nhất định là thấy Lận công tử thương tiếc muốn giúp nàng ta, ghen ghét nàng ta cho nên mới cố ý chửi bới nhục nhã nàng ta như vậy.
Kiều Diệp im lặng: “Thật không biết ngươi lấy tự tin từ đâu.”
Nàng nhìn về phía ba người Lận Hạo, hỏi thẳng: “Lời ta vừa nói, các ngươi có đồng ý không?”
Nếu Tiểu Bạch Hoa nói nàng chửi bới, vậy thì hỏi người trong cuộc là được. Đừng có nghĩ cầm hiếu thuận tới bắt cóc nàng ta nữa, cũng đừng đi tìm mật rắn khoe chữ hiếu thuận, gây tai họa cho những con rắn khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");