Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 162: Hắn một chút cũng không muốn làm, có được không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp khiến cả người Lục Châu Lam cứng đờ. Nàng ta không muốn để nha đầu chết tiệt kia thành toàn, cũng không thể phản bác. Nếu không Liêm công tử và ba vị quý công tử kia sẽ nhìn nàng ta như thế nào?

Vì thế nước mắt lăn xuống, mềm mại nói: “Tẩu tẩu, chỉ cầu xin tẩu tha cho Liêm công tử. Chúng ta chỉ muốn cứu nương ta.”

Kiều Diệp cười nhạo nói sau khi nước mắt nàng ta rơi xuống: “Chậc chậc, nước mắt nói đến là đến, không khác gì nương của ngươi, học giống y hệt. Chỉ tiếc nước mắt của ngươi, đối với nữ tử như ta mà nói, không đáng giá. Ta muốn thương hương tiếc ngọc, cũng không thương tiếc ngươi giả bộ làm dáng như vậy.”

Nàng ghét bỏ lập tức buông tay đang bóp cằm đối phương ra: “Ta thậm chí còn ngại bẩn tay.”

Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chân chính mềm mại, nàng cũng thích cùng thương tiếc, nhưng đối với loại hoa trắng nhỏ như kế bà bà và Lục Châu Lam? Thôi, cho xin đi

Lục Châu Lam không ngờ Kiều Diệp lại nói ra những lời khó nghe và châm chọc như vậy, đột nhiên ghét bỏ buông tay ra, làm cho nàng ta càng thêm khuất nhục. Nàng ta quật cường ngẩng đầu nhìn Kiều Diệp: “Tẩu tẩu, ta biết tẩu không thích ta nhưng tẩu không thể làm nhục ta như vậy.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Thì ra ngươi cảm thấy ta đang làm nhục ngươi. Được rồi, vậy ta liền làm nhục, ngươi lại muốn như thế nào đây?

Tiểu bạch hoa này đã từng hãm hại tiểu tướng công.Hôm nay rơi vào trong tay nàng, không chơi một chút cho vui sao được.

Lục Châu nghẹn họng, ủy khuất mềm mại cắn môi: “Ngươi, ngươi thật quá đáng.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Ta quá đáng đấy, thì sao nào?”

Lục Châu Lam: “……”

Thì sao cái gì, nàng ta làm sao biết?

Nha đầu chết tiệt này sao không ra chiêu theo lẽ thường chứ?

Trước mặt nhiều quý nhân như vậy, sao có thể làm nhục người khác và chính mình như vậy, còn nói lẽ thẳng khí hùng như vậy?

Hay là… có phải là nữ nhân hay không chứ!

Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Tẩu tẩu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới có thể buông tha cho Liêm công tử?”

Kiều Diệp cười tủm tỉm nói: “Không phải mới vừa nói sao? Các ngươi phải thay thế Liêm công tử tiếp nhận tra tấn, ta thành toàn huynh muội các ngươi nha!”

Nàng lại cười xấu xa hỏi: “Vậy ngươi tới, hay là để ca ca ngươi tới đây?”

Lục Châu Lam sắc mặt thay đổi: “Ca ca là huynh trưởng của ngươi, ta là muội muội của ngươi, ngươi thật sự vô tình như vậy sao?”

Kiều Diệp bật cười: “Ngươi đừng bấu víu thân thích lung tung, các ngươi là giống của Chu gia, có quan hệ gì với ta? Lại nói, ta cùng ngũ phòng huyện thành các ngươi quan hệ ác liệt như vậy, trong lòng ngươi không biết sao?”

Nàng nhún nhún vai: “Hôm nay chính là đổi thành mẹ ruột ngươi cùng cha dượng ngươi đến, ta đều đối đãi giống nhau. Càng đừng nói hai huynh muội quen giả vờ giả vịt các ngươi, để ta nhìn thấy liền chán ghét.”

Lục Châu Lam đáy mắt lộ vẻ tức giận: “Ngươi!” Nào có ai tự vạch trần nhà mình, nha đầu chết tiệt này thật sự là một kẻ điên không thể nói lý.

Kiều Diệp không kiên nhẫn nói: “Đừng ngươi ngươi nữa, nhanh chọn một người, ta không rảnh ở chỗ này chơi đùa lung tung với các ngươi.”

Đây là lần đầu tiên Lục Châu Lam bị người đối đãi như vậy, tức giận đến mức muốn điên rồi.

Chọn cái gì, bảo nàng chọn như thế nào? Huynh muội bọn họ đều không muốn nhận được không?

Vì thế cúi đầu khóc nói: “Không, không phải, tẩu tẩu cầu ngươi đừng nên như vậy. Cầu ngươi đừng đối với ta như vậy.”

Kiều Diệp liếc mắt: “Tới rồi, lại tới nữa rồi, ba mẹ con các ngươi có thể đổi chiêu thức khóc mới hay không? Nhìn thật sự rất chán ngấy đó!”

Từ mẹ chồng đến Lục Mai, rồi đến Lục Châu Lam, thật sự là cùng khóc “Không, không phải”, quá khó chịu.

“Nghe ý này của ngươi, không nên đối xử với ngươi như vậy, vậy nghĩa là chọn ca ca của ngươi. Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.”

Kiều Diệp nói xong xoay người đi về phía Lục Châu Cẩn.

Lục Châu Cẩn thấy thế trong lòng căng thẳng, càng là tức giận đến không chịu được.

Hắn cũng không nói gì, làm sao lại biến thành hắn phải nhận? Muội muội cũng thế, sao đột nhiên chạy tới trêu chọc nha đầu chết tiệt này. Đây chính là nữ nhân điên ngay cả cha chồng cũng dám đánh, hơn nữa còn hắt nước bẩn.

Hắn lùi về sau mấy bước, giọng nói run run: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Hắn không ngừng an ủi mình, nữ nhân này nhất định là hù dọa huynh muội bọn họ.

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Ngươi nói ta muốn làm gì? Muội muội ngươi muốn ngươi thay thế Liêm công tử đây.”

Sắc mặt Lục Châu Cẩn thay đổi: “Không, ngươi không thể làm như vậy.” Hắn nói xong xoay người bỏ chạy, Kiều Diệp cũng đã đi tới phía trước cầm lấy quần áo phía sau hắn, nhấc cả người hắn lên.

Lục Châu Cẩn sợ tới mức thất thố hét lên: “A, không, không muốn mà! Ta cũng không nói phải nhận, ngươi không thể đối với ta như vậy.”

Kiều Diệp nói: “Huynh muội các ngươi tình thâm, muội muội ngươi lựa chọn, ngươi cũng nên tôn trọng chứ.”

Nói xong trực tiếp hất bay Lục Châu Cẩn ra ngoài. Lục Châu Cẩn cũng bị nện trúng một thân cây, tiếp theo nặng nề rơi xuống mặt đất, kêu lên thảm thiết: “A!”

Hắn cảm giác phía sau lưng đau đớn, lại càng sợ. Trước đó còn tưởng rằng nữ nhân điên này chỉ là hù dọa huynh muội bọn họ, không nghĩ tới nàng làm thật.

Tiếp theo Kiều Diệp lại đi tới. Nhấc Lục Châu Cẩn lên vung bay nhiều lần.

Người ở đây nghe từng tiếng kêu thảm thiết, không khỏi tê cả da đầu. Nữ nhân này quá bưu hãn, quá hung hăng!

Liêm Viễn Kiệt trước đó cũng bị đối xử như vậy, lại nuốt một ngụm nước bọt. Sau này hắn nhất định phải cách nữ nhân điên này xa một chút, thật đáng sợ.

Hôm nay thật sự tính sai rồi. Đều là huynh muội Lục gia đưa ra chủ ý xấu. Cái gì mà chạy lên núi tìm thuốc dẫn mật rắn cho mẹ bọn họ, để cho ba người Thất hoàng tử nhìn thấy hiếu tâm của bọn họ, càng có thể tìm được cớ lên núi. Bây giờ thì tốt rồi, mật rắn không có đào được, bọn họ ngược lại là suýt chút nữa bị nữ nhân này ném chết…

Lục Châu Cẩn giống như là bao cát, bị ném tới ném lui nhiều lần, toàn thân hắn đau như muốn nát. Từ nhỏ đến lớn, cho dù bị thúc thúc nhằm vào thu thập, hắn cũng chưa từng chịu khổ như vậy. Lần nữa ngã trên mặt đất, nhìn Kiều Diệp lại đi về phía mình, tâm trạng của Lục Châu Cẩn hoàn toàn sụp đổ, không nhịn được nhìn nàng cầu xin tha thứ: “A a a, sai rồi, chúng ta sai rồi. Tức phụ Ngũ Lang, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi.”

Lúc này cũng không đoái hoài tới bị nhiều người nhìn hắn xin lỗi mất mặt như vậy, thật sự là mạng nhỏ quan trọng hơn, lại càng nhịn không được, ở trong lòng đối với thân muội muội sủng ái sinh ra loại oán khí cùng hiềm khích. Nếu không phải muội muội nhiều chuyện, hắn làm sao có thể bị đối xử mất mặt như vậy! Chính nàng ta gây ra tai họa, lại muốn hắn đến nhận, dựa vào cái gì chứ!

Hơn nữa nha đầu chết tiệt này căn bản là không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đối xử. Nàng ta vĩnh viễn đều là xuất kỳ bất ý() như vậy. () xuất kỳ bất ý: bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó

Ngươi luôn cảm thấy nàng không dám, nàng không thể làm được nhưng nàng lại đều dám làm.

Kiều Diệp nghe hắn xin lỗi cầu xin tha thứ, lúc này mới bĩu môi nói: “Lúc này mới mấy lần đã cầu xin tha thứ, so với vị Liêm công tử kia, ngươi thật đúng là nhát gan.”

Liêm công tử: “…” Ta cám ơn ngươi, nhưng ta cũng không cảm thấy cao hứng.

Đang nghĩ như vậy, Kiều Diệp đột nhiên nhìn về phía hắn: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi còn chưa nói xin lỗi với ngoan bảo của ta đâu. Nếu không phải Lục công tử cầu xin tha thứ, ta suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.”

Sau đó nàng đi về phía Liêm Viễn Kiệt, dáng vẻ như muốn chơi tiếp.

Liêm Viễn Kiệt: “……”

Hắn đây là nằm không cũng trúng đao, không nhịn được ở trong lòng mắng mười tám đời tổ tông của Lục Châu Cẩn một lần.

Khi Kiều Diệp còn chưa đi tới trước mặt, hắn lập tức cứng mặt mở miệng: “Kiều nương tử, trước đó là chúng ta mắt vụng về, không nhìn ra đó là rắn ngươi nuôi. Không nên làm tổn thương nó, ta xin lỗi.”

Hắn thật sự không muốn trải nghiệm lại một lần nữa, cho nên vội vàng chịu thua xin lỗi. Hắn tự an ủi mình, đại trượng phu muốn thành đại sự thì phải co được dãn được.

Kiều Diệp cũng không ngoài ý muốn, liền vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch.

“Ngoan bảo tới đây, vị chú xấu này biết sai rồi, muốn xin lỗi ngươi.”

Liêm Viễn Kiệt: “……”

Con mẹ nó, chú xấu xa, hắn một chút cũng không muốn làm, có được không?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.