Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 155: Bị tin tức này chấn động ngây ngốc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếp đó Lục Thiều và Kiều Diệp chia nhau ra hành động.

Những năm gần đây vợ chồng Lục lão tam vẫn luôn sầu không sinh được con trai. Đặc biệt là lần trước Lục tam tẩu sinh con gái nhỏ còn bị thương thân thể, về sau có khả năng cũng không mang thai được nữa. Vì vậy hai người ở nhà mới thành một đôi vợ chồng không thích nói chuyện nhất, ra ngoài cũng luôn sợ bị người xem thường, không có con trai, về sau sẽ không có người truyền thừa đời sau cùng người ngã chậu cho bọn họ sau khi chết.

Trước đó bọn họ còn thương lượng qua, muốn nhận một đứa con trai làm con thừa tự. Thậm chí Lục lão tam còn thử qua ý của mấy ca ca, ý tứ muốn kế thừa con trai của bọn họ, nhưng mấy ca ca đều giả vờ không nghe thấy, một người cũng không tiếp lời, hiển nhiên cũng không muốn cho nhi tử làm con thừa tự cho hắn.

Kỳ thật cũng có thể hiểu được, dù sao đổi thành hắn cũng không nỡ cho con trai làm con thừa tự. Thế là hắn thương lượng với thê tử, nếu qua mấy năm nữa bụng nàng vẫn không có phản ứng, vậy thì sẽ được nuôi dưỡng làm con thừa tự của một người con trai từ trong người thân của gia tộc Lục thị, có nhiều con trong nhà, nuôi rất vất vả, nhận làm con thừa tự đến nhà bọn họ sống khá giả, vẫn sẽ đồng ý.

Lục lão tam căn bản không nghĩ tới Ngũ Lang sẽ tìm đến, nói là muốn làm con trai cho vợ chồng bọn họ. Hắn xoa xoa tay nói: “Ta khẳng định muốn để ngươi làm nhi tử nhưng cha ngươi sợ là sẽ không đồng ý.”

Vợ chồng bọn họ vẫn luôn cảm thấy lão Ngũ đầu óc có vấn đề, có con trai tốt như vậy không quý trọng, lại thiên sủng một con hoang, sinh ra trong phúc không biết phúc. Nhưng cũng thật không dám nghĩ, Ngũ Lang có thể thành con của bọn họ.

Tính tình lão Ngũ hắn cũng biết, rất cường thế.

Mặc dù không thích đứa con trai này nhưng cũng không có khả năng cho làm con thừa tự cho người ca ca không vừa mắt như hắn.

Thứ nhất là như vậy sẽ không tiện dùng hiếu đạo để nắn bóp Ngũ Lang đứa con ruột này. Thứ hai cũng sợ ảnh hưởng thanh danh, bị tộc trưởng cùng bọn người tộc lão mắng.

Lục Thiều cười nói: “Ta có biện pháp để hắn đồng ý, chỉ xem Tam bá có muốn nhận ta làm con thừa tự hay không.”

Lục lão tam vừa nghe lời này, liền biết Ngũ Lang đã có an bài. Trên khuôn mặt chất phác của hắn lộ ra một nụ cười kích động: “Nếu như có thể thành, ta đương nhiên nguyện ý.”

Không nhịn được lại cường điệu một câu: “Nếu ngươi thật có thể làm con thừa tự của ta, ta nhất định đối đãi ngươi như con ruột. Hơn nữa ngươi muốn làm thế nào, ta đều nghe theo ngươi.” Nếu có thể nhận Ngũ Lang làm con trai, đắc tội lão Ngũ hắn cũng không sợ.

Huống chi bây giờ hắn cũng có ý kiến không nhỏ với lão Ngũ.

Lục Thiều cười nói: “Sau này nếu trở thành người một nhà, ta cũng sẽ tôn kính ngươi như cha ruột.”

Hắn cũng từng khát cầu tình thương của cha, hiện tại đã qua thời điểm cần tình thương của cha. Nhưng nếu như nhận làm con thừa tự thành công, chỉ cần Lục lão tam không tác oai tác quái, không cản trở, hắn sẽ cùng đối phương phụ từ tử hiếu. Bất kể nói thế nào, cũng tốt hơn so với người cha ruột kia của hắn.

“Tam bá, sau khi cơm nước xong cháu sẽ nói một chuyện, chuyện vô cùng quan trọng liên quan tới cha cháu và nhà chúng ta. Chuyện này sẽ khiến cả nhà bất mãn với cha ta. Cộng thêm cha ta và mẹ kế liên hợp với Úc lão lục, xúi giục châm ngòi gây chuyện với Kiều gia. Ta sẽ nói một ít lời thất vọng đối với cha ta. Đến lúc đó phiền ngươi chủ động nói ra, có thể nhận ta làm con trai.” Việc này phải để trưởng bối đề cập mới thích hợp.

Lục lão tam cười nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó ta sẽ nhắc tới.”

Hắn còn cường điệu: “Cha ngươi muốn trách cứ, cũng có ta chịu trách nhiệm, ta là ca ca hắn, ta không sợ hắn.” Chỉ cần thành công, về sau Ngũ Lang chính là con của hắn, vì nhi tử nhà mình mà đắc tội với huynh đệ vì tư lợi kia thì có là gì.

Lục Kiểu gật đầu: “Vậy đa tạ Tam bá.”

Hắn đứng dậy: “Ta đi trước, buổi tối chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Lục lão tam cũng đứng dậy theo, tiễn hắn đến cửa: “Ngươi yên tâm, ta bên này tuyệt đối không có vấn đề.”

Sau khi Lục Thiều đi khỏi, Lục lão tam không ở trong phòng đi tới đi lui nữa.

Lục tam tẩu dẫn theo ba nữ nhi đi vào, chỉ thấy hắn mặt mang theo kích động đi lại, không khỏi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lục lão tam lập tức kể lại chuyện đã nói với Lục Thiều: “Ngũ Lang từng nghĩ làm con trai của vợ chồng chúng ta, ngươi sẽ không phản đối chứ?”

Sau khi Lục tam tẩu nghe xong, kích động vành mắt đỏ lên nói: “Ta sao có thể phản đối. So với đứa nhỏ trong kế tộc, ta đương nhiên tình nguyện nhận Ngũ Lang làm con thừa tự. Ngũ Lang là đứa trẻ tốt biết bao nhiêu, lại tuấn tú lịch sự, trước kia đều bị cha ruột hắn trì hoãn. Chúng ta có thể nhận hắn làm con thừa tự, đây chính là phúc khí không biết mấy đời tu luyện.”

Nàng lại nói: “Nếu hắn có thể làm con của chúng ta, chúng ta cũng không thể kéo chân sau của hắn. Ta và Tức phụ Ngũ Lang ở chung tốt, về sau quan hệ mẹ chồng tức phụ khẳng định hòa thuận.”

Đối với tức phụ Ngũ Lang, nàng là thích từ trong lòng.

Sau này nếu biến thành con dâu của nàng, trong lòng nghĩ đến liền vui vẻ.

Ba tỷ muội cũng nhao nhao nói: “Chúng ta cũng muốn ngũ đường ca làm ca ca.”

Phòng bọn họ không có nam đinh, cha mẹ cho tới nay đều không ngẩng đầu lên được. So với cha mẹ quá kế một đứa trẻ từ bên ngoài, bọn họ đương nhiên tình nguyện để ngũ đường ca quá kế. Càng thích ngũ đường tẩu làm tẩu tẩu ruột của bọn họ hơn.

Lục Thiều và Lục lão tam bàn bạc xong, Kiều Diệp cũng nói chuyện với mấy bá mẫu.

Mấy người bây giờ đối với phu thê ngũ phòng đã triệt để phản cảm, cho nên lập tức biểu thị đồng ý, còn cam đoan hai ngày này tuyệt đối sẽ ra ngoài rêu rao, ngay cả người ngoài thôn cũng biết những chuyện này.

Hai vợ chồng son không trở về phòng chạm mặt, trực tiếp đi chính sảnh ăn cơm.

Hiện tại bữa trưa và bữa tối của Lục gia ăn rất ngon, mỗi bữa đều có thịt, đồ ăn cũng tốt hơn, còn là cơm trắng. Lục lão thái cũng không chia cơm nữa, nam nữ mỗi người một bàn tự mình ăn.

Ăn quen đồ ăn như vậy, người Lục gia cũng không giống ban đầu, thường xuyên nhịn không được cướp gắp đồ ăn.

Đối với những ngày như vậy, bọn họ rất quý trọng, không muốn để cho người khác phá hư, cho nên đối với chuyện hôm nay Kiều gia muốn mang Kiều Diệp đi, đến bây giờ còn cảm thấy khó chịu.

Cơm nước xong xuôi, dựa theo thói quen bình thường mấy phòng sẽ tự mình tản đi.

Hôm nay Lục Thiều nhìn Lục lão thái thái, sắc mặt vừa rối rắm vừa phức tạp: “Bà nội, gần đây con đi theo Huyện lệnh làm việc, trong lúc vô tình phát hiện một chuyện lớn liên quan tới cha con. Ta cũng không biết có nên nói hay không.”

Một chiêu lấy lùi làm tiến này, thành công khiến cho lão thái thái và mấy phòng tò mò.

Lão thái thái từ ái cười nói: “Chúng ta là người một nhà, có cái gì không thể nói.”

Lục Thiều còn đang do dự: “Nhưng ta sợ nói ra, cha ta sẽ trách ta, thậm chí sẽ đuổi ta ra khỏi nhà.”

Lục lão thái trong lòng hơi hồi hộp một chút, lão Ngũ đây là làm chuyện gì, lại để cho Ngũ Lang do dự lo lắng như vậy?

Càng như vậy, nàng càng muốn biết: “Ngươi yên tâm, ta mới là gia chủ, không tới phiên cha ngươi đuổi ngươi ra khỏi nhà. Nếu cha ngươi làm chuyện không tốt, ngươi phải nói ra để chúng ta đều biết, cũng có chuẩn bị.”

Nàng lại nói: “Nếu hắn còn làm sai chuyện gì, ta cũng kịp thời đi ngăn cản.”

Lúc này Lục Thiều mới như hạ quyết tâm, hít sâu một hơi nói: “Trong lòng ta, bà nội là người đứng đầu một nhà, là trưởng bối thân thiết nhất tôn kính nhất của ta và nương tử, bây giờ còn thương chúng ta như vậy. Cho nên ta cảm thấy chuyện này, tuy cha ta cực lực giấu diếm nhưng ta hẳn là nên cho ngài biết. Cho dù cha ta trách ta, muốn đánh ta đuổi ta đi, ta cũng không hối hận.”

Lục lão thái thái nghe được lời này, trong lòng vô cùng thoải mái, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm yêu thương. Ngũ Lang bây giờ là cháu ngoan bà thích nhất.

Lục Thiều phát hiện quả nhiên lão thái thái thích nghe những lời này, lúc này mới nói: “Bà nội, ta mới phát hiện cha ta không chỉ có tòa viện tử cùng cửa hàng cho thuê kia. Hắn ở trong huyện thành, còn có mấy cửa hàng, ở thôn cách huyện thành không xa, còn có một thôn trang.”

Lời này vừa ra, tất cả người Lục lão thái và Lục gia đều sợ ngây người.

Lục lão thái bị tin tức này làm cho choáng váng, một lát sau mới lấy lại tinh thần, bà không nhịn được nhìn Lục Thiều, hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.