Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 154: Muốn chơi thì cứ chơi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp còn tưởng rằng bái sư gặp phải chuyện gì. Nàng không khỏi hỏi: “Giải quyết chuyện gì?”

Lục Thiều trả lời: “Giải quyết chuyện của cha ta. Nếu không, ta bái sư thành công thì càng khó cắt đuôi bọn họ. Nếu thái độ kiên định, còn có thể sẽ rơi xuống thanh danh thấy lợi quên cha.”

Kiều Diệp lập tức hiểu: “Ý của ngươi là trước khi bái sư, chúng ta rời Ngũ phòng huyện thành trước?”

Lục Thiều khẽ cười nói: “Nương tử thông minh.”

Kiều Diệp cười hỏi: “Vậy chúng ta dựa theo thương lượng trước đó, nghĩ biện pháp làm con thừa tự?”

Lục Thiều thích nghe nàng nói “chúng ta”, hắn gật đầu: “Đúng, nhận ta làm con thừa tự. Đây là biện pháp tốt nhất thoát khỏi trói buộc đối với thân phận cha ta. ”

Không có thân phận phụ thân, đối phương không thể đứng ở điểm cao hiếu đạo, rất nhiều chuyện liền dễ làm hơn nhiều.

Kiều Diệp hỏi: “Ngươi nghĩ ra biện pháp gì để hắn đồng ý?” Tiểu tướng công đã nói ra, vậy nói rõ hắn đã nghĩ tới biện pháp.

Lục Thiều trả lời: “Ta đã lấy được chứng cứ hắn và mấy người mua cửa hàng, nông trang kia là quan hệ chủ tớ. Còn lấy được một phần khế ước bọn họ đã ký qua. Trên đó viết cửa hàng và nông trang chỉ tạm đặt dưới tên những người kia, khi nào hắn muốn lấy về, khi đó đối phương phải sang tên vô điều kiện. Ta chuẩn bị dùng thứ này để uy hiếp, khiến hắn đồng ý chuyện quá kế ().” () Quá kế là hình thức cho con thừa tự. Một nhà không có con sẽ xin một đứa trẻ về nuôi, đứa trẻ đó phải là con của một gia đình khác trong cùng một tộc họ. Sau khi quá kế sẽ viết lại gia phả, đứa trẻ đó sẽ không còn quan hệ với bố mẹ ruột. Tuy nhiên hình thức quá kế đôi khi cũng gây ra tranh chấp gia sản cho thế hệ sau ( copy từ nhà lacminhthichgiatrang)

Kiều Diệp nghĩ nghĩ: “Điều này có thể được sao? Hắn không thừa nhận tiền đó là của cữu công gia ngươi nhờ bảo quản giùm. Cắn chết là mẹ ngươi để lại cho hắn, cũng không uy hiếp được hắn. Dù sao loại chuyện này, quan phủ hẳn là cũng không có cách nào quản.”

Nàng hỏi: “Có phải ngươi còn có hậu chiêu gì hay không?”

Lục Thiều khẽ cười nói: “Vẫn là nương tử hiểu ta. Chỉ là điểm ấy quả thật không uy hiếp được hắn, nhiều nhất để người Lục gia náo loạn nhưng hắn sẽ không đồng ý chuyện quá kế. Nhưng nếu quản gia của cữu công ta đi quan phủ tố cáo hắn mưu tài hại mệnh thì sao? Năm đó cậu của ta dẫn theo hai đứa con trai muốn ra biển, ở trong huyện thành chỉ có cha ta biết. Lúc đi cũng lặng yên không một tiếng động. Bởi vì cha ta muốn tham ô số tiền kia, cho nên càng che giấu tin tức của mấy người cữu công. Từng có hàng xóm hỏi, hắn đều nói đám người cữu công ta về quê. Ta tra ra được cữu công của ta thực ra có để lại một quản gia và một lão bộc ở một thôn trang tại Lâm huyện. Ta sai người đón vị quản gia kia tới, tạm thời bố trí ở trong thành. Vị quản gia này cùng cha ta đã từng gặp mặt. Hơn nữa trong tay hắn còn có một quyển sổ, phía trên ghi chép mỗi một món vật phẩm năm đó cữu công ở nhà bà ngoại nhờ bảo quản giúp. Mà trong đó có vài món đồ là sản nghiệp tổ tiên truyền lại từ nhiều thế hệ Ô gia. Trong tổ huấn của Ô gia có một cái, cho dù gia tộc bị thua, hậu thế cũng tuyệt đối không thể bán nó lấy tiền mặt, phải tiếp tục truyền thừa nhiều đời. Cho nên cữu công mang theo con trai rời đất liền mới không mang những thứ này đi, mà là để bà ngoại bảo quản giúp. Đồng thời cũng lưu lại sổ ghi chép cho quản gia mà mình tín nhiệm, bên trong còn miêu tả hình vẽ cụ thể, hẳn là chuẩn bị ở sau năm đó của cậu. Cũng là vì phòng ngừa hậu nhân bà ngoại không giữ lời hứa. Dù sao trong đó có tổ huấn của Ô gia, phải truyền thừa. Chỉ là sau khi bọn họ trở về, thân phận địa vị cha ta đã khác, bọn họ vì lại dùng thân phận mới. Muốn lấy lại những thứ này không dễ dàng, cho nên mới lén tìm cơ hội ngáng chân cha ta trả thù.” Đây cũng là một vài thứ gần đây hắn điều tra rõ ràng.

“Nếu vị quản gia này cầm sổ đi cáo quan, đồ vật lại từ trong nhà cha ta lục soát ra, có vật thậm chí bị hắn bán đi. Vậy hắn có bao nhiêu cái miệng đều không giải thích được. Đồ vật trong nhà còn có thể nói hắn là tiếp tục bảo quản giúp nhưng bán thì sao? Những thứ đó đều là có thể tra được hướng đi. Phụ tử cữu công ta càng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cho nên hoài nghi hắn mưu tài hại mệnh cũng là có căn cứ. Cho dù mưu tài hại tính mạng không thành lập, nhưng tội danh nuốt riêng tài sản người khác là có chứng cớ, hắn cũng phạm pháp. Cha ta vì không ảnh hưởng thanh danh, chặt đứt con đường thi khoa cử của hắn đi lên, trong lòng dù không muốn và phẫn nộ đi nữa cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Không lấy chút đồ vật có thể uy hiếp tiền đồ ra, cha ta tuyệt đối sẽ không nhả ta ra cho người khác làm con thừa tự.

Huống chi bọn họ là quan hệ cha con, cha hắn liên lụy đến án mạng, lại phạm vào luật lén nuốt tiền của thân thích gửi lại. Đối với thanh danh của hắn và khoa cử cũng có ảnh hưởng, cho nên hiện tại vẫn là giải trừ quan hệ này trước. Hơn nữa, hắn có thể xử lý cha hắn một lần, liền có thể làm lần thứ hai, lần thứ ba.

Huống chi ngoại trừ cái này, hắn còn chuẩn bị một phần “Hậu lễ” muốn tặng cho Úc gia cùng cha hắn.

Kiều Diệp phát hiện hiệu suất của tiểu tướng công thật cao, hóa ra gần đây đều đi chuẩn bị những thứ này.

Nàng khẽ cười nói: “Chủ ý này rất tốt, hắn vốn đã làm việc trái lương tâm, dĩ nhiên sợ bị tố cáo, chỉ có thể bị ép thỏa hiệp. Đúng rồi, hôm nay lão Kiều gia đến nhà mình gây sự. Ta còn thuận nước đẩy thuyền, để bọn họ đi tìm Úc gia náo loạn một trận, cũng khắp nơi rêu rao cha ngươi cùng mẹ kế ngươi mới là người đứng sau màn. Vốn chỉ muốn nhân cơ hội chặt đứt quan hệ thông gia với Úc gia, lại hủy hoại thanh danh của bọn họ một đợt nữa. Hiện tại chúng ta vừa vặn có thể lợi dụng chuyện này làm cớ, sau này chuyện quá kế làm cho tất cả mọi người đều chỉ có thể cảm thấy chúng ta là bị ép buộc.”

Nàng nói lại chuyện hôm nay một lần.

Lục Thiều nghe xong bèn giơ ngón tay cái với Kiều Diệp: “Nương tử thật sự dự kiến trước. Hai ngày tới, liền thả ra tin tức cha cùng mẹ kế ta muốn hại vợ chồng chúng ta, chướng mắt ta, đứa con trai ruột này, chán ghét con dâu có thể kiếm tiền. Đêm nay lại để cho bà nội cùng tam thúc đều bắt đầu nằm mơ, trải đường trước cho chuyện quá kế. Vài ngày sau, chúng ta hai bút cùng vẽ là có thể làm xong chuyện quá kế.”

Kiều Diệp ngẩn người: “Để bà nội và tam thúc bắt đầu nằm mơ? Như thế nào?”

Lục Thiều xích lại gần nàng cười nói: “Đương nhiên là giả vờ nằm mơ. Bọn họ đều mơ thấy gia gia cảm thấy tam bá không có nhi tử, cha ta lại không thích ta, liền để ta làm con thừa tự cho tam bá. Cũng bởi vậy hai ngày nữa bà nội sẽ gọi cha ta đến, mượn chuyện nằm mơ chủ động đề xuất nhận làm con thừa tự.”

Hắn lại nói: “Một lát nữa ta đi tìm tam thúc, hỏi xem hắn có muốn nhận con thừa tự hay không. Sau khi hắn đồng ý, ăn cơm tối xong ta liền đưa chứng cứ cha ta có nhiều cửa hàng, nông trang cho bà nội xem. Đúng rồi, ta còn tra được chuyện Úc Uyển Chi mấy năm nay trợ cấp Úc gia ít nhất trên trăm lượng bạc. Mọi người vì nhà cha ta mà ăn trấu nuốt rau nhiều năm như vậy nhưng sau lưng người ta lại có nhiều tài sản như vậy, căn bản không thiếu tiền tiêu. Thậm chí còn trợ cấp cho Úc gia nhiều như vậy. Sau khi các bá bá, bá mẫu biết chuyện, không cần chúng ta nhiều lời, cũng sẽ tức giận đứng về phía chúng ta.”

Lúc trước hắn đối với cha hắn cũng không phải cái gì cũng không làm, chỉ là không muốn tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Muốn chơi thì phải lớn, mới có ý tứ và hả giận đúng không?

Nhìn gương mặt tuấn tú ôn nhuận của Lục Thiều, nở nụ cười ý vị sâu xa, Kiều Diệp phát hiện thằng nhãi này chính là bánh nhân mè đen lòng dạ hiểm độc, nhưng nàng thích. Nếu hắn là một con mọt sách có thù không báo, vậy nàng cũng chỉ có thể bái bai với hắn, cũng may hắn không phải, nàng liền thích tính tình xấu bụng không lưu tình này của hắn.

Nàng cười chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Vậy còn chờ gì, ngươi đi tìm Tam thúc đi. Ta cũng đi tìm mấy bá mẫu tâm sự. Bảo bọn họ ra ngoài nói, cha chồng và mẹ chồng sau ta sao không chứa được chúng ta. Thậm chí còn vì tên con hoang Lục Châu Cẩn kia mà muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà. Làm sao cũng phải vì cha và mẹ kế của chúng ta rêu rao tiền căn buộc chúng ta phải làm con thừa tự chứ.”

Cho dù bọn họ làm con thừa tự, thì người sai cũng là Cha chồng tồi và kế bà bà.Đôi vợ chồng trẻ bọn họ này, chính là tiểu bạch hoa vô tội bị bức bách, đáng thương làm người ta đồng tình.

Lục Thiều nhìn tức phụ, trong mắt mang theo ý cười hưng phấn, phát hiện gần đây mặt nàng có chút thịt, đột nhiên muốn hôn một cái nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Hắn không muốn dọa nàng chạy, vẫn là từng bước một đi tới, vì vậy cười khẽ nắm tay nàng: “Được, vợ chồng chúng ta đồng lòng kỳ lợi đoạn kim.”() () kỳ lợi đoạn kim: hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.