(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy huynh đệ của Kiều gia cũng đem huynh đệ Úc gia lật nhào trên mặt đất, tóm Úc lão lục đánh càng mạnh.
Mấy người con dâu Kiều gia cũng đanh đá tóm lấy con dâu Úc gia, vừa mắng vừa đánh nhau.
Kiều Nhị Ngưu bởi vì lúc trước vốn bị huynh đệ Lục gia đánh một trận, lại bị Kiều Diệp hung hăng đạp một cước nên còn đau. Vì vậy không có đánh nhau, chỉ thỉnh thoảng đi khắp nơi đạp lén.
Người Kiều gia cùng thôn dân đi theo thấy Úc gia thảm như vậy, phát hiện không có chỗ cho bọn họ thi triển, nhưng mà Lục lão thái quá kìm nén tức giận cho nên vẫn xông tới, tát Úc lão thái đang bị Kiều lão thái đè trên mặt đất, bốp bốp mấy cái.
Vừa đánh, còn vừa mắng Úc gia bọn họ lòng dạ xấu xa lại ác độc, vậy mà xúi giục người ta tới đối phó thông gia. Thân gia như vậy, Lục gia bọn họ không có nổi, về sau cũng đừng lui tới nữa.
Đây cũng là Kiều Diệp dặn dò lúc đến, mượn chuyện này trực tiếp cắt đứt quan hệ với Úc gia. Về sau nếu Úc gia xảy ra vấn đề gì, cũng không còn mặt mũi đến tìm Lục gia hỗ trợ, dù sao cũng triệt để vạch mặt rồi.
Úc lão thái thái bị hai lão thái thái đánh đến khóc lóc cầu xin tha thứ. Huynh đệ Úc gia và vợ của bọn họ cũng giống nhau. Úc lão lục bị đánh thảm nhất.
Mấy huynh đệ Lục gia cũng không nhịn được, tiến lên đẩy huynh đệ Kiều gia ra, đối với Úc lão lục chính là một trận quyền đấm cước đá, cũng là vừa đánh vừa mắng bọn họ lòng dạ hiểm độc, chuyên môn tính kế thông gia. Chờ trưởng thôn và tộc trưởng Úc gia chạy đến, hắn đã sắp bị đánh đến mất nửa cái mạng.
Nhìn thấy đám người trưởng thôn xuất hiện, người Úc gia giống như nhìn thấy cứu tinh hô to cứu mạng.
Sau khi được trưởng thôn và đoàn người khuyên can kéo ra, người lão Lục gia và lão Kiều gia vẫn chưa thỏa mãn thu tay lại.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, trưởng thôn và tộc trưởng Úc gia cũng không tiện mở miệng trách cứ hai nhà này. Đặc biệt hai nhà này lại là thôn bên cạnh, nổi danh là nhà cực phẩm, hơn nữa còn nhiều thôn dân đi theo như vậy. Nếu lại đánh nhau, vậy sẽ biến thành mâu thuẫn giữa hai thôn.
Đây không phải là điều bọn họ muốn nhìn thấy. Thế là chỉ có thể khuyên bảo, để cho người hai nhà rời đi, dù sao người Úc gia cũng bị đánh thành dạng này, cuối cùng cũng trút giận được.
Người của lão Lục gia đều lui đến bên Kiều Diệp cùng các thôn dân.
Người Kiều gia thì không, Kiều lão thái trực tiếp ngồi dưới đất mắng. Ý tứ chính là muốn Úc gia bồi tiền. Nếu không hôm nay bọn họ sẽ ở lại Úc gia.
Những người khác trong lão Kiều gia cũng vậy, trực tiếp ngồi trong viện của Úc gia chơi xấu. Dù sao cũng không trả tiền, vậy bọn họ sẽ ở lại Úc gia, còn để Úc gia hầu hạ ăn ngon uống sướng. Bằng không bọn họ tức giận, sẽ không nhịn được muốn đánh người.
Điểm ấy hoàn toàn là Kiều lão thái học được từ Kiều Diệp. Bà cũng không quên lời dặn dò của Kiều Diệp, vì thế cũng mắng cả Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi vào. Mắng hai người này, mới là kẻ chủ mưu chân chính sau lưng Úc gia. Mắng phu thê Lục Thanh Vinh, lợi dụng thông gia bọn họ đối phó với con dâu nhà mình, hai vợ chồng kia quả thực không phải thứ tốt lành gì.
Bà thấy Kiều Diệp đứng cách đó không xa nhìn, cho nên mới tích cực kéo vợ chồng Lục Thanh Vinh ra mắng một trận. Dù sao nha đầu chết tiệt kia nếu không hài lòng, phát bệnh chạy tới đánh bà tử này, bà ta không chịu nổi đâu.
Khiến người Úc gia tức giận đến thổ huyết, hận không thể xé xác Kiều lão thái cùng đám lưu manh vô lại Kiều gia này.
Hôm nay bọn họ bị đánh thật sự là quá oan. Vốn đang chờ nghe trò hay của Lục gia, ai ngờ bây giờ lại biến thành bọn họ bị người ta xem kịch vui.
Bọn họ không thừa nhận nhưng người Kiều gia cùng Lục gia căn bản không buông tha.Bị đánh một trận nặng nề như vậy không nói, hiện tại người lão Kiều gia còn dính vào nhà bọn họ muốn bồi thường tiền. Quả thực khinh người quá đáng. Úc lão đầu buông lời muốn đi báo quan. Kiều lão thái đã bị bò dậy tiến lên, lại cào mặt hắn mấy lần.
Hắn bị chọc giận muốn động thủ, Kiều lão thái liền hô to đối phương muốn cợt nhả bà ta. Khiến Úc lão đầu mặt như bị táo bón, cũng không tiện động thủ. Gặp phải loại bà lão chanh chua ngang ngược không nói lý này, hoàn toàn không có cách nào.
Vốn chính là Úc gia sai, Kiều gia mới không sợ báo quan. Đương nhiên trọng điểm là vì Lục Thiều quen huyện lệnh đại nhân, lần này nha đầu chết tiệt bảo bọn họ tới gây chuyện. Cho nên bọn họ mới không sợ, càng náo lợi hại, nha đầu chết tiệt kia càng vui vẻ, Lục Ngũ Lang cũng sẽ hỗ trợ rửa sạch tội. Vì vậy mãnh mẽ mười phần tiếp tục đại náo Úc gia, dù sao bọn họ chính là lưu manh, Úc gia muốn thế nào cũng được. Hôm nay Úc gia không trả tiền bồi thường, vậy bọn họ sẽ không xong.
Cuối cùng, dưới sự hòa giải của trưởng thôn và tộc trưởng, sau khi trải qua một phen cò kè mặc cả. Người của Úc gia chỉ có thể uất ức lấy ra ba lượng bạc, bồi thường cho Kiều gia. Chọc loại người vô lại cực phẩm này, bọn họ căn bản không có cách nào bắt được đối phương, chỉ có chấp nhận.
Kiều Diệp xem xong chuyện cười náo nhiệt của Úc gia, liền mang theo người của lão Lục gia và thôn dân rời đi.
Dọc theo đường đi, gặp được thôn dân khác tới hỏi thăm, mọi người tự nhiên không có giấu diếm, đem chuyện buồn nôn Úc gia làm rêu rao một lần.
Kiều Diệp còn bảo Lục lão thái cố ý cường điệu, về sau Lục gia và Úc gia đoạn tuyệt quan hệ thông gia.
Mọi người nghe xong, đều nói loại thông gia hại người buồn nôn này, xác thực không cần cũng được. Đồng thời ấn tượng của họ đối với Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi càng rơi xuống đáy cốc, thật đúng là chưa từng thấy con trai và con dâu hố nhà mình như vậy, lại còn là tú tài cơ đấy
Mà bên kia.
Người Kiều gia chẳng những cầm tiền, còn đoạt gạo và thịt trong phòng bếp Úc gia làm bồi thường.
Lúc này cả nhà mới chậm rãi rời đi.
Nhìn thấy thôn dân Úc gia còn chủ động lôi kéo người ta, rêu rao Úc gia làm chuyện buồn nôn. Cũng khiến Úc gia vốn có thanh danh không tệ lắm, trong lúc nhất thời thanh danh ở hai thôn đều bị tổn thương lớn. Úc lão lục bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nửa sống nửa chết bị đưa đi huyện thành xem lang trung.
Mặt Úc lão thái cũng bị quất sưng, toàn thân đau dữ dội, để lang trung kê toa thuốc.Những người khác cũng mang thương tích, cùng đi xem bệnh. Sau khi xem xong lang trung, cả nhà đi đến nhà Lục Thanh Vinh.
Cả nhà Lục Thanh Vinh đều ở đây. Nhìn thấy người Úc gia ai nấy đều bị thương trên mặt, giật nảy mình.
Úc Uyển Chi càng đau lòng tiến lên kéo tay nương nàng ta: “Nương, các người làm sao vậy? Các ngươi bị ai bắt nạt vậy? Ta nhất định không tha cho kẻ đó” Ai có lá gan lớn như vậy, dám đánh đám người cha mẹ huynh đệ nàng.
Úc lão thái ngồi ở phía sau bắt đầu gạt lệ, kể lại chuyện Kiều gia đến gây chuyện lừa tiền đánh người, cùng với Lục gia cũng dính vào một lần.
Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi. Đối với Kiều gia, bọn họ cũng không quan trọng, đắc tội thì đắc tội. Đặc biệt là Úc Uyển Chi, chẳng những không quan trọng, còn không chuẩn bị buông tha người lão Kiều gia.
Dám đánh cha mẹ huynh đệ của nàng ta, chuyện này tuyệt đối đừng nghĩ sẽ xong, làm sao cũng phải trả thù lại. Chỉ là người của Lục gia cũng dính vào, còn biết là lão lục xúi giục người Kiều gia, chuyện này có chút phiền phức.
Nàng ta nhíu mày hỏi: “Các ngươi không thừa nhận chứ?”
Úc lão thái thái khóc nói: “Chúng ta dĩ nhiên không thừa nhận nhưng Kiều Lão Tứ lặp lại lời lão Lục nói ở quán rượu, thêm mắm thêm muối một lần. Cho nên không ai tin chúng ta vô tội. Đúng rồi, người lão Kiều gia còn luôn nói lão Lục là do vợ chồng các ngươi sai đi xúi giục giật dây lão Kiều gia gây sự. Vì không thể để Ngũ Lang sống tốt, muốn bắt tức phụ Ngũ Lang đi. Các ngươi còn muốn độc chiếm công thức cây nến, nhang muỗi, còn muốn chiếm núi cùng xưởng mới xây. Bọn họ đều bị các ngươi lợi dụng. Các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, chỉ sợ đám vô lại Kiều gia kia đến huyện thành náo loạn.”
Úc lão thái thái lại nhắc nhở: “Còn có Lục gia, sợ là cũng sẽ buộc các ngươi cho một cái công đạo.”
Người của Úc gia không nhịn được oán giận: “Các ngươi cũng thế, sao lại để lão lục làm loại chuyện này. Cho dù muốn làm, cũng không thể để đám vô lại lão Kiều gia kia biết rõ chứ!”
Người của Úc gia đối với phu thê Lục Thanh Vinh, trong lòng đều có ý kiến rất lớn. Chuyện mà tỷ đệ Úc gia làm cũng không nói cho bọn hắn biết. Nhưng bọn họ lại phải cùng bị đánh, mất mặt mất thanh danh, quá đáng giận. Nếu không phải còn phải trông cậy vào Lục Thanh Vinh để Úc Uyển Chi tiếp tục trợ cấp nhà mẹ đẻ, bọn họ cũng không nhịn được muốn trở mặt. Vì vậy cả đám đều tố khổ, ý là bị phu thê Úc Uyển Chi liên lụy. Về sau còn không biết lão Kiều gia và nhà lão Lục có thể lại gây chuyện hay không.
Úc Uyển Chi đau lòng cha mẹ cùng huynh đệ, vì vậy liền an ủi. Nghĩ thầm đợi lát nữa lén nhét cho cha mẹ nhiều tiền một chút, để bọn họ mua chút đồ tốt bồi bổ cho cả nhà.
Sắc mặt Lục Thanh Vinh khó coi không thôi. Trong lòng thầm mắng Úc lão lục là phế vật. Loại chuyện này cũng làm không tốt, ngược lại để cho lão Kiều gia tới cửa gây chuyện. Càng làm cho người của Lục gia đều biết. Đây không phải là hại hắn sao. Bất quá cũng chỉ có thể nhịn xuống, trấn an người Úc gia một trận, cũng phân phó Úc Uyển Chi gánh vác tiền bọn họ khám bệnh.
Úc gia cho Kiều gia tiền, bọn họ cũng bỏ ra, chính hắn thì mắt không thấy tâm không phiền, kiếm cớ nói có việc ra cửa.
Người Úc gia vốn chính là đến kêu oan ức và đòi tiền, đạt được mục đích liền cười đưa Lục Thanh Vinh ra cửa. Mà Lục Thanh Vinh không biết, sau khi hắn rời đi, Úc Uyển Chi lại cho người Úc gia năm lượng bạc.
Bên kia.
Đến tận giờ cơm chiều Lục Thiều mới về nhà. Về phòng trước thay quần áo.
Kiều Diệp sẽ tính sổ ở trong phòng, thấy thế cười hỏi: “Hôm nay sao lại về muộn như vậy?”
Lục Thiều đi tới nói với cô: “Hôm nay ta tìm được cơ hội, gặp vị lão tiên sinh kia. Đồng thời đi chỗ ở của hắn, hàn huyên một buổi chiều. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta hẳn là có thể bái hắn làm thầy.”
Kiều Diệp vui vẻ: “Chúc mừng ngươi!”
Nàng biết Lục Thiều có cách để bái sư. Vốn còn định để hai người Lận Hạo nhìn thấy cuốn thoại bản hắn viết, bây giờ cũng không cần nữa.
Lục Thiều cười nói: “Nhưng trước khi bái sư thành công, chúng ta phải giải quyết một chuyện quan trọng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");