Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 152: Không tìm Úc gia đòi về sao được




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Kiều Diệp đưa ra chủ ý cho hai người xong, làm một cái thủ thế mời đối với hai người: “Các ngươi bây giờ có thể cút.”

Mặc dù muốn lợi dụng lão Kiều gia gây sự nhưng thù hận giữa bọn họ vẫn còn. Nên trả vẫn phải trả.

Lần này cũng là đối phương chủ động đưa tới cửa, nàng không dùng thì phí. Huống chi bọn họ cũng không thiệt thòi, dù sao đôi cẩu nam nữ kia cũng là kẻ thù của bọn họ.

Muốn báo thù, làm sao có thể không trả giá một chút. Tỷ muội Úc lão lục lợi dụng bọn họ, chính bọn họ cũng muốn hả giận.

Nghe thấy Kiều Diệp bảo cút, Kiều lão thái thái cùng Kiều Nhị Ngưu đều rất không cao hứng, nhưng lại không dám ép buộc thêm. Nha đầu lòng dạ hiểm độc ngoan độc này, bọn họ không thể trêu vào. Thế là lần này biến thành Kiều lão thái, đỡ Kiều Nhị Ngưu che ngực rời đi.

Những người khác trong lão Kiều gia vẫn luôn chờ ở cửa. Trước đó nghe được tiếng kêu thảm thiết của Kiều Nhị Ngưu liền muốn xông tới, lại bị người Lục gia ngăn cản.

Bây giờ nhìn thấy hai người ra ngoài, lập tức tiến lên quan tâm hỏi: “Nương, người không sao chứ?”

Kiều lão thái phất tay: “Ta không sao.”

Sau đó buông tay con thứ hai ra, nói với con trai cả: “Đệ đệ ngươi bị thương, ngươi tới đỡ hắn.”

Kiều Đại Ngưu không khỏi hỏi: “Lão nhị làm sao vậy?”

Sau đó hắn nhìn về phía Kiều Diệp: “Ngươi sẽ không động thủ với cha ruột chứ?”

Dù sao vừa rồi bọn họ nghe tiếng kêu thảm thiết của lão nhị, còn rất lớn.

Bên trong chỉ có ba người, lão nhị đi ra đã bị thương, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi. Đó chính là lão nhị là bị khuê nữ của mình đánh.

Kiều Diệp không trả lời, mà quét mắt nhìn Kiều lão thái thái và Kiều Nhị Ngưu. Đồng thời đưa tay bóp bóp nắm tay: “Là ta đánh sao?”

Kiều lão thái và Kiều Nhị Ngưu nhìn động tác này của nàng, lập tức giật mình. Hai người đồng thời lắc đầu: “Không, không phải.”

Kiều lão thái còn trừng mắt nhìn con trai lớn: “Nói nhiều lời như vậy làm gì? Nhị đệ ngươi là tự mình ngã.” Lão đại chủ động đi trêu chọc tên sát tinh này làm gì.

Đám người Kiều Đại Ngưu: “……”

Lão thái thái và lão nhị đi vào một chuyến, sao sau khi ra ngoài lại không thích hợp như vậy, nhưng bọn họ không dám vi phạm lời của lão thái thái.

Kiều Đại Ngưu tiến lên đỡ lấy Kiều Nhị Ngưu: “Vâng, vậy ta đỡ lão nhị.”

Những người khác của Kiều gia đều rất tò mò, ba người bên trong đã xảy ra chuyện gì. Đi một đoạn không nhịn được hỏi, chẳng những không đạt được đáp án, còn bị Kiều lão thái mắng một trận.

Kiều lão thái cảm thấy chuyện phát sinh bên trong, quá mất mặt không muốn đề cập tới. Kiều Nhị Ngưu bị con gái đánh cùng châm chọc, càng không muốn nhắc tới.

Bên kia.

Người lão Kiều gia đều đi xa.

Lục đại lang không nhịn được nhìn Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, cha trước ngươi là làm sao vậy?” Vừa rồi kêu thảm như vậy, cũng không giống như là bị té.

Kiều Diệp cười cười, buông tay với người Lục gia: “Vừa rồi bọn họ chọc ta tức giận, cho nên ta liền phát bệnh.”

Người Lục gia: “……”

Quả nhiên, Kiều Nhị Ngưu thật đúng là bị tức phụ Ngũ Lang đả thương. Không nhịn được vì Kiều Nhị Ngưu thắp một ngọn nến. Trêu chọc ai không trêu chọc, nhất định phải trêu chọc vị sát tinh hễ phát bệnh liền đánh người này.

Khó trách Kiều lão thái bình thường mạnh mẽ ương ngạnh như vậy đều kinh sợ, đoán chừng cũng là sợ bị đánh đi. Đồng thời càng bội phục tức phụ Ngũ Lang, xem ra chỉ có nàng mới có thể khống chế được đám lưu manh lão Kiều gia. Nhìn xem người lão Kiều gia không phải ngoan ngoãn rời đi, không còn dám nhắc lại chuyện muốn dẫn nàng trở về nữa sao?

Lục lão thái quá quan tâm nhìn Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, bọn họ sẽ không muốn bắt ngươi nữa nhỉ?”

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Sẽ không, bọn họ hiện tại chắc là muốn cách xa ta một chút.”

Nàng nhìn lão thái thái nói: “Đúng rồi, bọn họ vừa thừa nhận đúng là Úc lão lục giật dây bọn họ tới. Bọn họ cũng là bị Úc lão lục tính toán xúi giục. Mà người khiến Úc lão lục làm như vậy là cha chồng ta và mẹ chồng sau.” Cái nồi này vốn chính là của hai người kia.

Lục lão thái thái không nhịn được mắng to: “Vợ của lão Ngũ và Úc lão lục chết tiệt, đúng là đồ chó chết mất lương tâm. Lão Ngũ cũng không phải thứ tốt lành gì, liên hợp với người ngoài ngay cả người nhà mình cũng hố.”

Đối với tiểu nhi tử, bà cực kỳ thất vọng. Vì nhằm vào tức phụ Ngũ Lang, ngay cả bọn họ cũng hố, bà sao lại sinh ra thứ không tim không phổi như vậy.

Đám người Lục lão đại cũng tức giận đến không nhịn được mắng theo.

Mấy người Lục đại tẩu thì càng trực tiếp mắng. Cho tới bây giờ chưa thấy qua người hố như vậy nhà mình. Rốt cuộc bọn họ là ca ca tẩu tử thân nhân của vợ chồng lão ngũ, hay là kẻ thù của bọn họ? Quả thực quá mức.

Chờ bọn họ mắng không sai biệt lắm, Kiều Diệp mới nói với bọn họ: “Chúng ta sẽ đi Úc gia, chẳng những có thể xem trò hay, còn có thể hả giận. Người lão Kiều gia bị Úc Lão Lục lợi dụng, không nuốt trôi cục tức này. Cho nên lúc này, hẳn là cả nhà lại đi tìm Úc gia gây phiền toái.”

Chủ ý của nàng với hai người Kiều lão thái chính là muốn cho Kiều gia đi Úc náo loạn, cũng rêu rao chủ ý của Úc lão lục cho Kiều lão tứ cho mọi người đều biết. Còn phải lôi cha chồng cặn bã của nàng và mẹ chồng sau ra.

Nàng còn nói cho hai người Kiều lão thái, để bọn họ nhất định bắt Úc gia bồi thường. Bởi vì bọn họ bị Lục gia đánh, đều do Úc lão lục, không bồi thường tiền thì cả nhà bọn họ đều ở lại Úc gia ăn uống.

Lúc này vốn bởi vì chuyện mẹ tiện nhân kia của nàng mà tức nghẹn, lại ở Lục gia chịu ủy khuất lớn như vậy, Kiều lão thái liền chỉ nhằm vào Úc gia trút giận.

Những người khác trong lão Kiều gia cũng không khác là bao, ở Lục gia ăn thiệt thòi, không tìm Úc gia đòi về. Đặc biệt là chẳng những có thể trút giận, còn có tiền bồi thường. Có tiện nghi để chiếm, không đi xung phong chính là kẻ ngu.

Lấy tính tình người Kiều gia, sợ là ngay cả nhà cũng sẽ không trở về, mà là trực tiếp xông về Úc gia. Loại náo nhiệt này, làm sao có thể thiếu được Lục gia, bị hại thực sự chứ.

Quả nhiên, vừa nghe nàng nói như vậy, người Lục gia cũng đều tức giận lại kích động.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi tìm Úc gia tính sổ. Chúng ta không phát uy, Úc gia bọn họ coi nhà chúng ta dễ bắt nạt. Đi, xem ta có đánh gãy chân Úc lão lục không.”

Người của Lục gia cũng không về nhà, mà cả nhà đều quay đầu đi về phía Úc gia. Dọc theo đường đi thôn dân thấy khí thế hùng hổ của bọn họ, cũng không nhịn được hỏi bọn họ muốn làm gì.

Bọn họ liền đem chuyện Úc Lão Lục xúi giục giật dây người lão Kiều gia đến Lục gia, bới móc nói một lần.

Các thôn dân vừa nghe liền tán đồng, Úc gia quả thực khinh người quá đáng. Một người ở ngòai thôn, lại muốn xúi giục hai họ lớn trong thôn bọn họ gây gỗ, coi bọn họ không tồn tại sao? Vì vậy mọi người đều đi theo người Lục gia.

Thứ nhất, người trong một thôn vốn nên nhất trí đối ngoại, thứ hai là muốn tham gia náo nhiệt xem kịch. Đặc biệt là bây giờ mọi người đều muốn giao hảo với Lục gia và Kiều Diệp, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chờ đến khi bọn họ đến, người lão Kiều gia đã đánh chửi Úc gia thành một đoàn.

Người Kiều gia chống lại Lục gia không phải là đối thủ nhưng đối với Úc gia tự xưng là người nhã nhặn, đó chính là nghiền ép Úc gia. Dù sao có thể hoành hành bá đạo ở trong thôn, khiến không ít thôn dân đều chỉ có thể nhường nhịn, lại làm sao có thể chỉ là động tác võ thuật hoa hòe.

Lần này Kiều lão thái nở mày nở mặt, ở Úc gia, cưỡi trên người Úc lão thái đánh nhau.

Úc lão đầu đi kéo Kiều lão thái, còn bị bà ta trở tay cào nát mặt.

Hiển nhiên, lão thái bà chanh chua xếp hạng thứ hai trong thôn không phải hư danh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.