Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 102: Không cho qua được phải không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp vào phòng lão thái thái, thấy đối phương đang thu dọn hành lý.

Nàng đi qua nói: “Bà, ngài một mình đi huyện thành, ta không yên tâm.”

Lục lão thái thái bật cười: “Có cái gì mà không yên tâm. Hắn là con ruột của ta, chẳng lẽ còn có thể ăn ta?”

Kiều Diệp xích lại gần bà ta, nói: “Ta cũng không phải lo lắng cha chồng, mà là sợ bà bà kia khi dễ người. Nàng ta sẽ có không ít thủ đoạn âm tàn ở hậu trạch, chỉ sợ dùng ở trên người ngài. Ví dụ như dùng thủ đoạn ngất xỉu, hãm hại oan uổng ngài.”

Về phần hạ độc, trong lòng Úc Uyển Chi khẳng định là muốn lập tức hạ độc chết lão thái thái nhưng sang năm cha chồng cặn bã phải đi thi cử nhân. Nếu như mẹ ruột qua đời, vậy phải giữ đạo hiếu ba năm mới có thể thi, cho nên Úc Uyển Chi sẽ không làm như vậy, liên lụy tiền đồ của Cha chồng tồi.

Để bốn người đi theo, thứ nhất là muốn nhìn chằm chằm phu thê cha chồng cặn bã, có việc hoặc phát hiện cái gì thì lập tức trở về báo tin tức, thứ hai cũng có thể che chở lão thái thái một chút.

Lão thái thái vốn dĩ không thèm để ý nhưng vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý: “Vậy làm sao bây giờ?”

Kiều Diệp nói: “Ngài cũng mang hai đứa cháu trai cùng hai cháu gái đi huyện thành, để bọn họ che chở ngài. Úc lão thái thái có thể chăm cháu trai, ngươi cũng có thể. Hơn nữa nếu có việc, ngươi cứ để bọn họ trở về gọi chúng ta, ta đi huyện thành làm chỗ dựa cho người. Nếu ai dám bắt nạt ngài, ta sẽ đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất.”

Thật ra lão thái thái dẫn theo mấy con dâu thì càng tốt, dù sao bốn người Lục đại tẩu đều rất mạnh mẽ, sức chiến đấu mạnh nhưng không có đạo lý tẩu tử đến nhà tiểu thúc tử ở, cho nên chỉ có thể lui mà cầu việc khác mang cháu trai cháu gái.

Lục lão thái thái được những lời này an ủi, trái tim lạnh lẽo cũng ấm lên mấy phần. Nếu lão Ngũ là vì Hồ Mị Tử và nhạc gia, bất hiếu với bà, bà còn có những đứa con trai và cháu trai, cháu dâu khác.

Bà cười vỗ vỗ tay Kiều Diệp: “Được, nghe lời ngươi.”

Bà lại cường điệu: “Nếu như bọn họ muốn lấy công thức từ trong miệng ta, ta tuyệt đối sẽ không nói.”

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Ta đương nhiên tin tưởng bà nội sẽ giữ kín như bưng, chuyện làm Úc gia được tiện nghi, ngài sẽ không làm.”

Nàng quả thật tin tưởng lão thái thái sẽ không nói.

Hiện tại Úc Uyển Chi và Úc gia là điểm cừu hận đầu tiên của lão thái thái, tuyệt đối sẽ không để Úc gia chiếm nửa điểm tiện nghi.

Lão thái thái cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Nàng hỏi: “Vậy ngươi nói ta mang ai đi?”

Bộ dáng này nghiễm nhiên đã coi Kiều Diệp là người tâm phúc.

Kiều Diệp trả lời: “Nam đinh để Thất Lang cùng Bát Lang đi, bởi vì có Lục Châu Lam ở đó, tuổi của bọn họ không dễ dàng bị nói xấu. Nữ quyến bên này, dẫn Ngũ Nha cùng Lục Nha, tính tình hai người bọn họ không dễ dàng chịu thiệt.”

Ngũ Nha là con gái của nhị phòng, Lục Nha là con gái tứ phòng, tính tình đều có chút hung dữ, phản ứng cũng nhanh, hơn nữa hai người đều chỉ mới mười mấy tuổi, cũng không cần tránh hiềm nghi.

Lục lão thái thái nghĩ lại, quả thật rất thỏa đáng: “Được, dẫn bọn họ đi.”

Tiếp theo Kiều Diệp còn tiến đến bên tai lão thái thái, thấp giọng nói với bà không ít chiêu, nghe được lão thái thái liên tục gật đầu.

Thu dọn xong bao quần áo, Kiều Diệp liền đỡ lão thái thái trở về chính phòng.

Nhà chính lúc này phân biệt rõ ràng, ngũ phòng huyện thành ngồi cùng một chỗ, những người khác ngồi cùng một chỗ, không nói gì.

Lục Thanh Vinh thấy Kiều Diệp đỡ lão thái thái vào nhà, trong lòng liền sinh ra dự cảm không tốt.

nha đầu chết tiệt này sẽ không lại muốn làm chuyện thiêu thân ()gì đó chứ? () thiêu thân: chỉ gian trá, lừa đảo, một ý tưởng xấu, không bình thường

Tiếp theo liền nghe nương hắn nói: “Thất Lang, Bát Lang, Ngũ Nha, Lục Nha, các ngươi cũng đi thu dọn hành lý, theo ta cùng đi huyện thành ở.”

Bốn người nghe nói như thế đều rất bất ngờ, không hẹn mà cùng liếc về phía Kiều Diệp.

Thấy Kiều Diệp khẽ gật đầu với bọn họ, lúc này mới cười nói: “Vâng!”

Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi lại muốn phát điên.

Một lão thái thái rất dễ dỗ nhưng mang theo bốn người này đi, không phải vướng bận sao, không cần nghĩ, đều khẳng định là nha đầu chết tiệt giở trò quỷ.

Lục Thanh Vinh nhịn không được nhìn lão thái thái nói: “Nương, con đón người đi hiếu thuận, người dẫn cháu trai cháu gái đi làm gì?”

Lão thái thái liếc hắn một cái: “Thế nào, nhạc mẫu ngươi có thể mang cháu trai, mẹ ruột ta thì không thể sao?”

Lục Thanh Vinh: “…” Lại tới nữa, hắn thật sự muốn điên rồi.

Mỗi lần đều châm chọc chuyện mẹ vợ hắn, hắn còn không có cách nào phản bác, ai bảo trước đó bị mẹ ruột bắt được.

“Nương, con không có ý này. Ta nghĩ trong nhà không phải đang làm cây nến cùng nhang muỗi gì sao, bốn người bọn họ ở lại không phải có thể giúp đỡ sao.”

Vừa nhìn lão thái thái đã biết hắn kiếm cớ.

Bà cười lạnh: “Không thiếu bọn họ hỗ trợ. Tiền mà ca ca tẩu tẩu ngươi kiếm được lúc trước cũng không ít lần tặng cho các ngươi ở huyện thành. Cháu trai cháu gái ngươi ở mấy ngày, còn có thể ăn nghèo ngươi? Ngươi cũng không nên bị người thổi gió bên gối, cũng không biết mình họ Lục. Nếu ngươi muốn họ Úc, ta có thể thành toàn ngươi.”

Lục Thanh Vinh đau đầu, chuyện Úc gia không cho qua được phải không? Cảm giác được mấy ca ca quăng tới ánh mắt mất hứng, cộng thêm mẹ hắn đều đã nói như vậy. Hắn còn có thể cự tuyệt thế nào? Vì vậy nuốt nước đắng: “Được, ngươi nguyện ý thì mang theo, trong nhà khẳng định không thiếu chút lương thực này.”

Nếu như ngay từ đầu hắn đã tiếp nhận, trong lòng mấy phòng đều sẽ không thấy khó chịu. Bây giờ nhìn hắn miễn cưỡng như vậy, trong lòng cũng khó chịu.

Sao Úc gia mang cháu trai đi, lão Ngũ lại không từ chối chứ? Ngay cả ba huynh đệ Lục lão đại đều chán ghét, đối với lão Ngũ thất vọng không thôi.

Lục Thanh Vinh chuẩn bị chờ cháu trai cháu gái thu dọn xong, liền dẫn lão thái thái trở về huyện thành.

Hắn muốn đi tìm lang trung xem thử bị nha đầu chết tiệt đá đến nơi nào, có bị thương hay không. Hơn nữa cũng thật sự là không muốn ở cùng những người này. Vừa rồi bị các ca ca đâm sau lưng, giúp đỡ nha đầu chết tiệt kia oan uổng hắn.

Hắn cảm thấy chán ghét, trong lòng xuất hiện một cái gai, càng không qua được cái hố này. Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lục lão đại bảo Đại Lang đi mở cửa.

Đại Lang nhanh chóng dẫn theo một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ tuấn nhã phong lưu đi đến.

Thấy người tới, Lục Thiều và Lục Thanh Vinh đều nhận ra.

Lục Thiều thầm nghĩ đúng là Kỷ Tùng Bách nên tới. Hắn cười đứng lên nghênh đón: “Kỷ huynh, sao huynh lại tới đây?”

Kỷ Tùng Bách cười nói: “Nhang muỗi trong nhà đã dùng hết, ta tới tìm ngươi hỏi một chút, ngươi còn không? Còn có nến trúc, cha ta muốn mua một ít để tặng người.”

Nhắc tới đều là nước mắt, rõ ràng là bạn tốt cùng trường tặng đồ vật cho hắn, lại đều bị cha hắn chiếm đoạt.

Buổi tối hai ngày trước hắn đến thư phòng của cha hắn xài ké cây nến, quả thật so với nến bình thường dùng tốt hơn, cũng nhớ mãi.

Sau đó hắn nhìn về phía lão thái thái cười hữu lễ chào hỏi: “Tùng Bách bái kiến lão phu nhân!”

Lục Thiều lập tức giới thiệu Kỷ Tùng Bách với đám người lão thái thái.

“Bà nội, vị này là công tử Kỷ Tùng Bách của Kỷ gia ở huyện thành, cũng là bạn tốt cùng trường của con.”

Cũng giới thiệu đại khái các trưởng bối Lục gia với Kỷ Tùng Bách.

Kỷ Tùng Bách đều chào hỏi từng người một.

Đám người lão thái thái biết cây nến tốt, Lục Thiều cầm đi tặng cho Huyện thái gia và Kỷ gia thiếu gia.

Thấy hắn hữu lễ như vậy, đều rất có hảo cảm. Nhìn quý công tử chân chính nhà người ta, có khí độ còn có lễ phép như vậy. Hai đứa con hoang ghét bỏ khinh bỉ bọn họ, cả ngày giả vờ giả vịt cho rằng mình là công tử tiểu thư, thật không cách nào so sánh được với người ta.

Tiếp theo Lục Thiều chú trọng giới thiệu Kiều Diệp với Kỷ Tùng Bách: “Vị này là nương tử của ta Kiều Diệp.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.