Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 100: Hắn ta không thể chấp nhận được




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi cũng kinh ngạc nhìn về phía Kiều Diệp. Hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nói như vậy nhưng lấy tính tình nha đầu chết tiệt này, đối với bọn họ bình thường đều là không có ý tốt. Sao bây giờ còn giúp bọn họ nói chuyện? Hắn luôn cảm thấy không thích hợp.

Lục lão thái thái không khỏi nhìn về phía Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi cảm thấy nên giữ bọn họ lại tận hiếu?”

Kiều Diệp cười nói: “Bà nội, muốn tận hiếu cũng không phải nhất định phải ở lại nhà cũ. Ngài vốn đã đến tuổi nên hưởng phúc, cha chồng và mẹ chồng ta muốn đón ngài đi huyện thành hưởng phúc hiếu kính, ngài cũng đừng từ chối.”

Lục Thanh Vinh nhịn không được nói: “Chúng ta nói muốn đi huyện thành lúc nào?”

Hắn đã nói nha đầu chết tiệt kia làm sao có thể có hảo tâm, hóa ra là ở chỗ này chờ bọn hắn.

Đón lão thái thái đi huyện thành, còn tìm hiểu công thức như thế nào được?

Kiều Diệp nhìn Lục Thanh Vinh nhướng mày: “Thế nào, ngươi có thể đón nhạc mẫu đi huyện thành một ngày ba bữa cung cấp nuôi dưỡng, đối với mẹ ruột liền không nỡ? Đây chính là hiếu thuận trong miệng ngươi à?”

Lời này khiến Lục Thanh Vinh nghẹn họng, không biết phải giải thích như thế nào.

Kiều Diệp lại nhìn lão thái thái, thẳng thắn châm ngòi nói: “Bà nội, bọn họ không muốn đón ngươi đi huyện thành hiếu kính ngươi, chỉ nguyện ý hiếu kính Úc lão thái thái thôi đấy.”

Lão thái thái quả nhiên rất không vui, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Lão Ngũ, đây chính là hiếu tâm của ngươi sao?”

Lại chất vấn: “Có phải ngươi sợ ta đi huyện thành, ngăn cản ngươi hiếu kính nhạc mẫu hay không? Bà già ta đây chướng mắt vợ chồng các ngươi?”

Lục Thanh Vinh lập tức nói: “Mẹ, người hiểu lầm, con làm sao có thể sợ cái này. Ngài là mẹ ta, người quan trọng nhất với ta, làm sao có thể chướng mắt được. Ngài đừng nghe nha đầu chết tiệt này châm ngòi. Ta chủ yếu là sợ ngài đi huyện thành ở không quen, lúc này mới nói để Uyển Chi ở lại trong thôn hầu hạ ngài một đoạn thời gian, ta cũng trở về bồi ngài.”

Lục lão thái thái vốn không muốn đi huyện thành nhưng nghe Kiều Diệp nói xong, cùng với nhi tử giảo biện, lại đổi chủ ý.

“Ngươi còn chưa từng đón ta đi qua, làm sao biết ta sẽ không quen ở chứ? Nói tới nói lui, chính là ghét bỏ lão thái bà ta đây.”

Càng nói lão thái thái càng thương tâm: “Lão Ngũ, ngươi là tên mất lương tâm, về sau ngươi liền cùng nhạc mẫu ngươi sinh hoạt đi. Lão Lục gia chúng ta không có đứa con bất hiếu như ngươi.”

Nàng đối với lão Ngũ tốt như vậy, hắn báo đáp nương như vậy sao?

Lục Thanh Vinh trong lòng bực bội, mẹ hắn càng ngày càng càn quấy.

Hắn nói: “Nương, con và Uyển Chi ở lại nhà cũ hiếu thuận người, không phải cũng giống như vậy sao?”

Úc Uyển Chi cũng phụ họa nói: “Nương, người hiểu lầm rồi, trước đó nương ta cũng không phải thường xuyên tới.”

Lại cố ý cường điệu: “Chúng ta đều đến nhà cũ hầu hạ ngài hiếu kính ngài, mẹ ta càng không có khả năng đi huyện thành.”

Ý bảo bọn họ đến nhà cũ, mẹ nàng ta sẽ không đến nhà huyện thành của bọn họ.

Lão thái thái làm sao nghe không hiểu ý tứ này: “Ta còn chưa từng ở huyện thành. Các ngươi đã muốn tận hiếu, thì đón ta đi huyện thành hầu hạ. Nếu không có lòng hiếu thảo này, các ngươi bây giờ cút ra ngoài.”

Bà châm chọc nói: “Ở nhà cũ hiếu kính hầu hạ ta, các ngươi thật sự cho rằng đánh chút tâm tư này, ta nhìn không ra à?”

Lục Thanh Vinh có chút ngoài ý muốn, mẹ hắn biết bọn họ đến là vì công thức? Sao lại thông minh như vậy? Không thể nào.

“Nương, con là con trai của người, con hiếu kính người mà thôi, có thể có tâm tư gì?”

Hắn làm sao cũng không đề cập tới chuyện đi huyện thành.

Lão thái thái cũng càng ngày càng lạnh lòng: “Được, vậy hôm nay các ngươi hãy đón ta đến huyện thành. Nếu không bây giờ chúng ta đi tìm tộc trưởng và các tộc lão phân xử. Chỉ nói ngươi sợ ta đi huyện thành, ảnh hưởng ngươi tận hiếu với nhạc mẫu. Ngươi cũng đừng coi mình là con trai Lục gia chúng ta, trực tiếp đi làm con trai Úc gia đi.”

Bà hừ lạnh: “Ta có nhiều nhi tử như vậy, thiếu ngươi cũng không sao.”

Hai người lão Ngũ càng không cho bà đi huyện thành, bà càng muốn đi. Vừa vặn, bà cũng chưa từng hưởng phúc của vợ chồng tiểu nhi tử.

Như vậy chẳng những có thể không cho bọn họ tìm hiểu công thức, bà còn có thể để con dâu hồ ly này hầu hạ tận hiếu ở trước mặt.

Dù sao đối phương vẫn luôn làm hỏng thanh danh của bà, ý tứ bà là ác bà bà. Vậy thì bà sẽ đi chứng thực, hừ! Hơn nữa có bà trấn giữ, Úc lão thái bà còn dám dẫn cháu trai tới cửa tống tiền, bà sẽ trực tiếp đánh người ra ngoài.

Lục Thanh Vinh ngẩng đầu thấy ánh mắt kiên định của lão thái thái, trong lòng thầm kêu không ổn.

“Nương, chút chuyện nhỏ này, cần gì kinh động tộc trưởng cùng tộc lão chứ. Chúng ta ở nhà cũ hiếu thuận ngài, không phải rất tốt sao?”

Kiều Diệp tiếp lời: “Công công, đi mời tộc trưởng và tộc lão làm chủ, không phải là ngươi thích làm nhất à? Làm sao đến chỗ bà nội, ở trong miệng ngươi giống như bà cố tình gây sự vậy. Ngươi đây là điển hình khoan dung đối đãi với mình nghiêm khắc người khác ha! Lại còn mẹ ruột của ngươi.”

Lục Thanh Vinh tức giận nhìn Kiều Diệp, nhịn không được nói: “Nơi này có phần cho vãn bối ngươi nói chuyện sao? Ngươi có thể câm miệng được không?”

Kiều Diệp nhíu mày: “Hiện tại cái nhà này, bà nội đã giao cho ta làm chủ, ngươi nói ta có phần nói chuyện hay không?”

Lục Thanh Vinh không tin, nhìn lão thái thái hỏi: “Nương, nàng nói bậy đúng không?”

Lão thái thái lại nói: “Là thật, gần đây nhà chúng ta đều là tức phụ Ngũ Lang làm chủ, ta cho phép.”

Lại cố ý tăng thêm một câu: “Tiền trong nhà, về sau cũng là do tức phụ Ngũ Lang quản.”

Lục Thanh Vinh trừng to mắt, không dám tin nhìn về phía lão thái thái: “Mẹ, người điên rồi sao?” Lão thái thái đúng là điên rồi, lại để nha đầu chết tiệt kia làm chủ.

Lời này của hắn, khiến mấy người Lục lão đại chân chính hiếu thuận không cao hứng. Lục lão đại trừng mắt nhìn Lục Thanh Vinh: “Lão Ngũ, ngươi nói chuyện với mẹ thế nào vậy?”

Lục lão nhị trầm mặt: “Ngươi mới điên đấy, mẹ vẫn bình thường mà.”

Lục lão tam không vui: “Lão Ngũ, lão Tứ nói không sai, sau khi ngươi cưới Úc thị, càng ngày càng bay xa, hiện tại cũng dám bố trí nương.”

Lục lão tứ nói tiếp: “Không sai, lúc trước ngươi không để chúng ta vào mắt thì thôi, hiện tại ngay cả nương ngươi cũng không để vào mắt, còn trù nương điên rồi, sao ngươi lại bất hiếu như vậy.”

Hắn lại nói: “Lại nói tức phụ Ngũ Lang làm việc rất tốt, chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt, còn có quần áo mới mặc.”

Mấy người Lục đại tẩu cũng nói: “Đúng vậy, tức phụ Ngũ Lang làm đương gia là đã được nương cho phép, chúng ta đều đồng ý. Như vậy cũng đỡ bị một ít người luôn đến hút máu.”

Lục Thanh Vinh lần này đổi thành không thể tin được nhìn về phía mấy ca ca. Người của Lục gia đều điên rồi, thật sự đồng ý để một tiểu nha đầu làm đương gia, chuyện này truyền ra ngoài không phải là chuyện cười sao, hơn nữa nha đầu chết tiệt kia có tư cách gì mà làm đương gia, lúc này mới gả vào không bao lâu.

Mấu chốt nhất là, nha đầu chết tiệt kia không hợp với bọn họ, nàng ta còn quản tiền, vậy sau này hắn làm sao lấy tiền nhà cũ?

Hắn lập tức lớn tiếng phản đối: “Ta không đồng ý, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, nơi nào có thể đương gia? Các ngươi đừng bị nàng lừa gạt.”

Lục lão thái thái không vui nói: “Ngươi phản đối cái rắm, cái nhà này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ. Ta nói để tức phụ Ngũ Lang làm chủ thì chỉ có nàng làm chủ. Nàng là phúc tinh được cả thôn công nhận, lại có thể dẫn theo người nhà chúng ta kiếm tiền, gần đây cuộc sống trong nhà cũng càng ngày càng tốt. Không cho phép vợ chồng các ngươi đến phá hoại.”

Bà hi vọng nhất chính là cả nhà đều càng tốt, đây cũng là nguyện vọng của chồng bà. Cho nên trước kia mới bất công nghĩ chu cấp cho lão Ngũ, để đối phương mang theo mấy phòng cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp.

Lục Thanh Vinh không ngờ mẹ ruột lại có ngày nói chuyện với hắn như vậy. Mặc dù trước kia không đề cập tới nhưng hắn vẫn luôn cho rằng, mình chính là người làm chủ Lục gia. Người của lão Lục gia đều phải nghe hắn. Bây giờ lại nói cho hắn biết, nha đầu chết tiệt kia làm đương gia, hắn không tiếp thụ được.

Sắc mặt hắn thay đổi: “Nương, dù sao như thế nào cũng không thể để nha đầu chết tiệt này làm đương gia. Cho dù nháo đến chỗ tộc lão và tộc trưởng, để nàng làm đương gia cũng không nói ra được, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.”

Lục lão thái thái cười lạnh: “Không cho tức phụ Ngũ Lang Phúc Tinh làm đương gia, chẳng lẽ ngươi còn muốn để Tang Môn Tinh nhà ngươi làm đương gia?”

Bà còn vỗ bàn một cái: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, dù lão nương chết, cũng không tới phiên Tang Môn Tinh này đương gia. Được, ngươi phải náo loạn đến chỗ tộc trưởng và tộc lão, bây giờ chúng ta đi.”

Bà đứng lên: “Hiện tại cả thôn đều dính ánh sáng của phúc tinh Tức phụ Ngũ Lang để kiếm tiền, ngươi xem tộc trưởng và tộc lão có phản đối hay không.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.