Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 106: Mua đồ Ăn sáng cho cậu




Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào một góc phòng. Mộc Hạ từ từ dịu mắt với lấy đồng hồ báo thức, hôm qua cậu quên cài giờ mất tiêu. May thay vừa kịp để sửa soạn, cậu vội vàng bỏ qua bữa sáng rồi đi học luôn.

Vì không muốn để Hàn Phong đứng đợi lâu, hắn thấy cậu chạy tới thì liền nở nụ cười. Hai người như thường lệ cùng nhau tới trường, đến nơi hắn để Mộc Hạ lên trước còn mình chạy đi đâu mất.

Thế là Mộc Hạ phải lên lớp một mình, đi lên cầu thang thì lại xui xẻo đụng trúng Cát Oanh và bạn của cô ả. Cậu không muốn gây chuyện nên coi như không thấy cô ả mà nhanh chóng lướt qua. Cô ả thấy vậy cũng không muốn dễ dàng buông tha cho cậu.

Cát Oanh nhích người đi ở phía ngoài, vì đi theo dãy ngang nên cầu thang có chụt chật. Cô ả nhân cơ hội này dùng hết lực hất vai đụng mạnh vào người cậu. Mộc Hạ bị hất nên vô tình bước hụt chân may mà thân thủ cậu nhanh nhẹn nên nhanh chóng giữ thăng bằng.

Nhưng cú đụng trên vai thì vẫn đau đấy, Mộc Hạ lạnh nhạt không chấp nhặt loại người trẻ trâu mới lớn như cô ả mà nhanh chóng đi về phía lớp học. Cô ả thấy vậy máu nóng trong người cứ sôi sùng sục.

*Tên nhãi chết tiệt, vậy mà lại không bị làm sao. Tsh, phải nghĩ cách khác mới được, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo kia của nó làm mình muốn tức điên lên được.*

Mộc Hạ bước vào lớp mọi người đã trầm trồ mà bàn tán.

"Ủa"

"Sao hôm nay bảo bối của tui lại đến lớp một mình thế này?"

"Hàn Phong không đi cùng bé Hạ à"

Hàn Vũ cùng với hai người kia thấy làm lạ, đợi cậu ngồi xuống ghế, cất cặp xong thì cũng bu lại hỏi.

"Mộc Hạ, Hàn Phong đâu. Hôm nay nó không đi với cậu à?"-Hàn Vũ

"Thường ngày hai cậu bám nhau như sam mà"-Chúc Thành

"Không lẽ hai cậu giận nhau xong đang chiến tranh lạnh à"-Thư Khoa

"Nè, bọn mày làm gì đấy. Định bắt nạt Hạ Hạ của tao đấy à, có tin tao đấm cho mỗi đứa mỗi phát không hả. Biến ra hết đi"

Chưa kịp để Mộc Hạ trả lời thì Hàn Phong đã quay lại đáp lời thay cho cậu luôn, hắn đi nhanh về phía nhóm bọn họ. Tản ba người đó ra khỏi bảo bối nhà mình sau đó mới giơ bichk thức ăn tới trước mặt Mộc Hạ.

"Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu, thiệt tình. Dù có dậy trễ cũng phải lo ăn sáng đi chứ, tôi đợi cậu được mà. Không cần lo cho tôi nếu để tôi đợi lâu đâu. Nếu là cậu thì tôi nguyện ý chờ"

"Cảm ơn cậu Hàn Phong, đây cho cậu. Sáng đi tôi nghĩ tới cậu nên lấy luôn hộp sữa cho cậu nè. Mà sao cậu biết tôi chưa ăn sáng vậy?"

"Cảm ơn nhé, bạn cùng bàn. Việc đó à cũng dễ thôi, những lúc cậu ăn sáng thì lúc chạy về phía tôi cậu chạy rất nhẹ nhàng. Lần này có hơi vội với nhìn phần bụng không nhô lên được chút nào nên tôi mới đưa ra kết luận như vậy."

"Vãi ạ, mày đi làm thám tử được rồi đấy Phong"-Hàn Vũ nghe xong mà ngạc nhiên, trước giờ có bao giờ mà hắn để ý đến cái gì hay người nào đâu. Đúng là yêu vào nó lạ vãi.

"Mày không hiểu đâu Vũ, cái đó được gọi là sức mạnh của tình yêu dành cho người đặc biệt đấy"-Chúc Thành

"Hai bây xàm quá, về chỗ thôi Thành. Chắc tháng sau xin thầy Trương đổi chỗ ngồi gần đám này cho vui"-Thư Khoa

Thế là cái đám lo chuyện bao đồng kia quay về chỗ của mình và cả lớp xấu số lại được một phen ăn một nồi cơm chó siêu to khổng lồ.

"Trời má, no ngang luôn"

"Nhìn hai người đối xử bằng hành động thân mật, ngọt ngào như này khiến tui rung động quá"

"Không biết hai người có rung động không chơ gặp tui chắc tui không chịu nổi mất"

Hàn Vũ nhàm chán nhìn hai người, Hàn Phong nhanh chóng đâm ống hút vào hộp sữa mà uống. Mộc Hạ vui vẻ ăn chiếc bánh mì kèm lon trà sữa mà Hàn Phong đã mua cho cậu.

Trong thời gian này Hàn Phong để ý cậu rất nhiều, ví dụ như nhìn Mộc Hạ lạnh lùng như vậy nhưng thực chất cậu ấy rất dễ mềm lòng. Cậu ấy thích ăn đồ ngọt, thích ăn cay và rất nhiều món khác.

Sở trường của Mộc Hạ tính tới nay mà hắn biết là cậu vẽ tranh rất đẹp, Mộc Hạ đã từng tặng hắn tranh do chính tay cậu vẽ. Có cả Hàn Vũ nữa.

Dùng xong bữa sáng, uống hết chai trà sữa Hàn Phong giúp cậu thu dọn. Lau miệng cho Mộc Hạ rất ân cần, sau đó đem rác ra ngoài vứt. Hàn Phong chưa từng để cậu đụng tay vào việc gì khi có hắn ở bên cạnh cả.

Ngay từ giây phút cảm nắng ban đầu hắn cũng không nỡ bắt nạt hay trêu chọc cậu vì sự khác lạ của mái tóc hay đôi mắt. Ngược lại hắn lại vô cùng yêu thích dáng vẻ này, và dường như hắn muốn bảo vệ cậu như một hiệp sĩ thầm lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.