Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 167: 167: Rất Nhiều Rắc Rối




Mọi chuyện lại chẳng dừng lại ở đó, sau khi có học sinh báo tin thì hiệu trưởng liền mời phụ huynh của cả hai bên lên làm việc.

Nghe được tin này mẹ Đường liền nhanh chóng lên đồ đến trường để đòi lại công bằng cho con trai cưng.

Bên Mạc gia bà mẹ ruột của cô ta cũng tới."Ai....Đứa nào to gan dám đụng vào con gái bảo bối của tôi"

Nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ khiến lòng Mộc Hạ có chút rối, dù gì thì cậu vẫn bị ảnh hưởng đôi chút về cảm xúc của những ký ức hiện hữu dần dần đang quay về.

Cũng lạ thật đấy, người đàn bà ăn mặc sang trọng, quý phái với ngũ quan tinh tế và nghiêm nghị trước mặt đây lại là người mẹ hờ trước kia.

Cũng có giá trị nhan sắc đấy nhưng nhìn kỹ thì vẫn thua mẹ Đường của cậu rất xa, bà ta nhanh chóng đi tới vỗ về ả.

Mộc Hạ ngồi ở đối diện vừa uống trà vừa xem kịch.

Đám bạn cậu đúng đang đứng ở một bên hóng darama.

"Mày...thứ nghèo hèn ti tiện, mày dám bạo lực học đường con gái tao"

"Mẹ à...con không sao.

Mẹ bình tĩnh đi, dù gì Mộc Hạ cũng không cố ý"

Mụ đàn bà kia sau khi nghe thấy cái tên này liền sững lại, mụ nhìn chằm chằm Mộc Hạ hồi lâu.

Đôi mắt không ngừng đưa ra phán xét về cậu, đúng là giờ Mộc Hạ thay đổi rất nhiều không còn là đứa con trai vô dụng, xấu xí, tự ti và có gu ăn mặc ma chê-quỷ hờn lúc trước khi ở nhà bà ta nữa.

Sau vụ ở bệnh viện thì Mộc Hạ hoàn toàn bị vứt bỏ lại, nhà bà ta chỉ trọng dụng những đứa trẻ có thiên phú mà thôi.

Lúc trước nuôi nguyên chủ chẳng mảy may quan tâm, bồi dưỡng thì có cái nịt mà có tư chất lấp lánh và xuất chúng ấy.

"Đúng là sao chổi, quay về với ngôi nhà rách nát kia.

Tao thấy mày được hơn lúc trước đấy, chắc bên đó chăm mày tốt lắm nhỉ.

Cũng béo lên rồi kìa, nhưng một thằng vô năng thì mãi chỉ có thể sống dưới đáy xã hội mà thôi.

Thứ vô dụng"

Ngồi nghe những lời sỉ nhục này Mộc Hạ cũng chẳng lay động tý nào, nhưng đám bạn của cậu thì không được như vậy.

"Nè, cái con mụ kia bà nói ai vô dụng sống dưới đáy xã hội vậy hả?"-Lê Khiết

"Tao nói nó đấy thì sao, lại thêm ai đây.

Bạn mày đấy à, nhìn qua là biết một lũ không ra gì chơi với nhau rồi"

"Ủa nết bà kỳ vậy, sống dưới gầm giường nhà người ta hay gì mà biết rõ thế"-Bối Nguyệt

"Eo ơi, bi3n thái à"-Danh Quỳnh

"Đối với những loại người không biết đại lý như này thì chúng ta chẳng cần phải lễ phép làm gì"-Khiết Băng

"Lũ chúng mày, một lũ mất dạy.

Ba mẹ chúng mày không dạy dỗ chúng mày đàng hoàng được à"

"Bà nghĩ bà là cái thá gì mà dám lên giọng sỉ nhục ba mẹ chúng tôi"-Hàn Vũ

"Tôi nói cho bà biết, mấy người đứng đây không phải lũ người như con gái bà đâu"-Trương Nguyên

"Thử đụng vào chúng tôi xem, tôi thách cả dòng họ nhà bà đấy"-Thư Khoa

"Đây là phòng hiệu trưởng phiền bà giữ trật tự"-Chúc Thành

Hàn Phong không nói gì Mộc Hạ cũng không nói gì, không phải họ sợ hay gì cả.

Mà là không biết chen vào như thế nào thôi.

Đám bạn này của bọn họ quá xung rồi, đụng là chiến luôn.

Chả nể nang ai, nhất là những con người sống như l0z.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá nên hiệu trưởng liền ho một tiếng, hai bên liền tách ra mà giữ im lặng.

"Ngài hiệu trưởng, tôi không biết ngôi trường này làm ăn như thế nào mà cả loại người ngu si, đần độn như nó cũng có thể vào học được vậy?"

"Thưa quý phụ huynh, em Mộc Hạ đây là thí sinh thủ khoa thi chuyển trường đầu vào năm ngoái của trường.

Chắc phụ huynh đây cũng biết đề thi chuyển trường mỗi năm học sinh nganh lớp 11 đều được tham gia.

Và tất nhiên đề là của Viện Quốc Gia gởi xuống, vì vậy em ấy không phải là loại người như quý phụ huynh có thể tự tiện hạ thấp đâu ạ.

Dù gì hơn mấy kỳ học em ấy đều đứng đầu các trường trong nước đấy ạ"

"Cái gì, nó làm sao có thể.

Ở trường cũ, nó học hành be bét chẳng ra cái hệ thống cống rãnh gì mà"

"Có thể là do thay đổi môi trường sống nên chất lượng học tập và thiên phú của em ấy mới được bộc lộ hết năng suất"

"Ý của thầy là gì đây"

"Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói đúng những gì bản thân nghĩ là có khả năng thôi"

Bà ta tức đến nghẹn họng, đám bọn họ nghe vậy liền thầm vỗ tay và like cho thầy hiệu trưởng vô cùng kịch liệt.

Lúc này Cát Oanh mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Mẹ....còn chuyện của con có lẽ nên bỏ qua đi ạ"

"Bỏ qua thế nào được....bảo bối đừng lo cứ để mẹ.

Hôm nay không đuổi học được thằng chó đó mẹ không hả giận được mà đi về"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.