Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 160: 160: Bảo Vệ Em Trước Những Lời Cay Đắng




Và thế là ngày học hôm đó cũng nhanh chóng kết thúc trừ việc tên nhóc Du Tử Ngưng của lớp S đã bị Hàn Phong ghim sau nội dung của bức thư tỏ tình kia.

Điều làm Hàn Phong điên tiết là tên oát có ngày nào cũng gửi đồ ăn hay sữa vào tủ giày của Mộc Hạ.

Vì thế mà Hàn Phong thay luôn cả cái tủ giày của lớp F, kèm theo đó là mười chiếc chìa khoá.

Nếu khoá sau lớp F kia lên thì sẽ giao lại chìa cho bọn nhóc kia sau.

Cát Oanh đúng là rất dai, cô ả bám Hàn Phong như sam.

Mê hắn đắm đuối đến mất cả lý trí, còn mặt dày mà công khai theo đuổi nữa chứ.

Điều này khiến Mộc Hạ chợt hiểu được cảm giác ghen với một người là gì rồi đó.

Năm nay lớp F gặp hạn nhiều, rất nhiều người hẹn ra tỏ tình nhưng đều bị từ chối vì để không bị làm phiền mà các cặp đôi gà bông trong lớp cũng công khai yêu đương luôn.

Ai cũng sốc trong đó có Mộc Hạ, còn mọi người trong lớp thì bình thường.

Cặp đôi đến với nhau sớm nhất là Khiết Băng (công) và Danh Quỳnh (thụ), cặp hai là Chúc Thành (công) và Thư Khoa (thụ), cặp thứ ba Bối Nguyệt (công) và Lê Khiết (thụ), cặp bốn là Hàn Vũ (công) và Trương Nguyên (thụ).

Hai cặp đầu thì ắt hẳn mọi người đã biết bọn họ yêu nhau như nào rồi nhỉ.

Cặp thứ ba là do ở chung lâu ngày nên lửa bén rơm cháy, bọn họ mới yêu nhau được 2-3 tuần thôi hà.

Cặp thứ bốn thì do mới một tuần sau vụ Hàn Vũ bị một cô gái tỏ tình, chợt Trương Nguyên thấy ghen rồi nhận ra tình cảm sau đó tỏ tình.

Ai ngờ bản thân là thóc bị Hàn Vũ đánh chủ ý đã lâu giờ bị chơi một vố nên thành người yêu luôn.

Thật quá đáng mà.

Hàn Phong nhìn đám bạn rồi lại nhìn lại mình, hắn thầm phỉ nhổ.

Chỉ có mình hắn vẫn chưa rước được người thương thôi sao, mà chủ yếu là răng cả cái lớp mà ai cũng đồng tính hết vậy.

Đau đầu dần rồi nha, và cứ sau hôm đó cái lớp bọn họ nổi nhất trường.

Và còn bị bo nớt thêm một cái biệt danh là Lớp LGBT.

Đứa nào đặt tên oải thế không biết, mà bọn họ lười quan tâm nên thôi vậy.

Rồi lại qua tháng, tiết trời dần trở nóng dần dần, Hàn Phong không biết từ lúc hết tiết đã đi đâu mất.

Báo hại mọi người lại phải đi tìm, tiết buổi chiều đã tan.

Cả trường cũng rôm rả xách cặp đi về, sân trường chen chúc đến chật kín người.

Chợt Bối Nguyệt hớt hải chạy tới chỗ mọi người, cô vừa thở gập vừa lấy hơi nói một hơi dài.

"Ê bây, thằng Phong lại bị con nhỏ Cát Oanh giữ lại sau trường á.

Nghe đâu còn làm lớn để tỏ tình nó nữa ấy"

Cả đám nghe vậy liền chạy đi mất dạng, Bối Nguyệt cũng bị Lê Khiết kéo đi hóng kịch luôn.

Chen qua đám học sinh túm lại đồng nghẹt, mọi người đứng đó nhìn ả Cát Oanh và Hàn Phong đứng trên những cánh hoa hồng được rải thành hình trái tim.

Ả bẻn lẻn ngại ngùng nhìn người trước mặt, giọng ả lý nhí.

Tay thì cố vuốt tóc để bản thân trông quyến rủ hơn trong mắt đối phương.

"Hàn Phong, cậu biết tớ thích cậu rất lâu rồi mà.

Tớ cũng tỏ tình cậu rất nhiều lần rồi và bằng nhiều cách nữa.

Nhưng hôm nay tớ đứng đây trước mặt cậu, tớ nghiêm túc muốn nói ra tình cảm của tớ dành cho cậu.

Tớ rất thích cậu, làm bạn trai tớ nhé"

"Không"

Hàn Phong chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng buồn suy nghĩ mà nhanh chóng đưa ra câu trả lời dứt khoát y như bao lần trước vậy.

Ả Cát Oanh chịu không nổi liền diễn vẻ nức nở, mỏng manh yếu đuối đến đáng thương.

Ai động lòng chơ hắn thì say đéo.

"Tại sao vậy? Tớ rất xinh đẹp mà, tớ học cũng rất giỏi mà.

Tại sao cậu không thích tớ"

"Tại vì cô không phải người tôi yêu, trong mắt tôi cô chẳng là cái thá gì có thể sánh với người đó được cả"

"Lại là Mộc Hạ phải không? Tại sao cậu lại đi thích một thằng bị đột biến gen không ra người đó chứ, nhìn nó khác biệt đến kỳ dị vậy mà sao cậu vẫn có thể thích nó được vậy"

Hàn Phong tức giận dơ nắm đấm hướng về phía Cát Oanh, ả nhìn vào mắt của hắn mà hoảng sợ nhắm chặt mắt.

Hàn Phong không đánh con gái nhất là sử dụng bạo lực trước mặt người hắn yêu nên hắn liền thu nắm đấm vừa vung ra kia mà làm một cú thật mạnh vào bức tường bên cạnh.

"Con nhỏ kia, mày nói ai kỳ dị.

Cậu ấy bị biến đổi gen ăn hết của nhà mày à, mày không giỏi bằng cậu ấy nên mày ghen tỵ à.

Mày nghĩ cậu ấy dễ dãi lắm chắc, nhìn tao đi.

Tao theo đuổi cậu ấy rất lâu, thích cậu ấy rất lâu nhưng vì thấy bản thân chưa đủ tốt, chưa thể nào xứng đáng với người hoàn hảo như cậu ấy nên mới xin cậu ấy cơ hội để bản thân được ở bên cạnh tìm hiểu đấy.

Mày thì biết gì về cậu ấy, cậu ấy là con người như nào tao và đám kia hiểu rõ nhất.

Mày đụng vào ai tao đéo quan tâm, nhưng mày đụng vào cậu ấy hay mở lời xúc phạm thì mày chết với tao.

Mày nói mày thích tao nhưng trong khi mày thấy gia đình nuôi mày mười mấy năm phá sản liền buông lời cay đắng mà bỏ mặc.

Chắc mày thích tao cũng vì nhà tao giàu thôi nhỉ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.