Dạ Tích Dương thâm trầm nhìn vật thể đã bị thiêu cháy đen đến mức chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đó từng là hình hài của một con người, mùi máu tươi tanh nồng cùng mùi khét của da thịt lan tỏa tràn ngập trong không khí càng khiến người ta buồn nôn.
Hắn cúi người chạm nhẹ vào cái xác, sau đó quay người đi thẳng. Trên mặt không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt phức tạp lúc tối lúc sáng làm người ta không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Vậy mà bạn nhỏ đứng bên cạnh dường như sợ thiên hạ không loạn, trưng vẻ mặt cười cợt chặc chặc lưỡi, còn không biết sống chết gác khủy tay lên vai Dạ Tích Dương, giọng điệu cợt nhã khiến người ta chỉ muốn giẫm vào bản mặt kia vài phát.
"Ai nha, chẳng phải yêu người ta lắm sao, sao giờ nhìn người ta đen thui thế kia lại lạnh lùng vậy a? Như thế là không tốt đâu, làm người không nên quá vô tình vô nghĩa."
Nhàn nhạt liếc cái mặt đáng đánh đòn của Tà Phong, Dạ Tích Dương yên lặng tiếp tục bước về phía hang động, bộ dáng không thèm quan tâm bạn đứng bên cạnh đang nói gì.
"Lại giả vờ thần thần bí bí làm chi vậy, cậu không thấy như thế rất giả dối à?"
Đáp lại hắn vẫn là sự yên lặng. Lần này thậm chí Dạ Tích Dương còn không thèm liếc nhìn con người nhàm chán đến vô vị nào đó nữa cơ.
Người nào đó dường như tự cảm thấy không thú vị, nhún nhún vai đi theo Dạ Tích Dương, bĩu môi xì mũi, người ta cũng chỉ muốn không khí bớt căng thẳng thôi mà, thật không có tế bào hài hước gì hết.
Đi thêm vài bước nữa cước bộ của hai người đột nhiên dừng lại, tay của Dạ Tích Dương bất giác nhét vào túi quần, khóe môi của Tà Phong cũng càng cong thành một đường yêu dã.
Bóng đen lao vút trong không trung, mục tiêu rõ ràng là bóng lưng của hai người đang đứng sững lại kia. Vận tốc của vật thể lạ kia quả là không thể khinh thường, chỉ là không thể bì kịp với tốc độ xoay lưng quăng ám khí của bạn yêu nghiệt nào đó mà thôi.
Một tiếng la thảm thiết, sau đó lại là tiếng "phịch" của vật thể nặng từ trên cao rơi xuống. Chỉ thấy một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang ôm chân nằm co ro trên mặt đất, khuôn mặt thằng bé lấm lem bùn đất, bộ quần áo trên người nó bẩn thỉu rách nát đến tội nghiệp, có vẻ vì đau đớn mà thằng bé cắn chặt môi đến bật máu nhưng tuyệt nhiên không rên lấy một tiếng, ánh mắt kiên định đầy thù hận trừng trừng nhìn hai người lớn như thể họ có thâm thù đại hận với nó vậy.
"Xem nào, chúng ta tìm được thứ thú vị gì đây!"
Tà Phong đút tay vào túi quần, giọng điệu khoa trương giống như hắn vừa tìm thấy thứ đồ chơi hay ho nào đó. Hắn thong thả bước tới gần đứa trẻ, bàn tay thon dài xinh đẹp vươn ra vuốt ve khuôn mặt bẩn thỉu kia.
"Tiểu Dương Dương lại đây xem này, quả là đứa trẻ có khí phách nha, anh đây thích rồi đấy."
Chỉ nghe người phía sau hừ một tiếng khinh bỉ, "Thì ra đại sát thủ Tà Phong lại có sở thích luyến đồng, mà còn là bé trai nữa chứ. Hơn nữa tôi và anh có thân thiết tới mức đặt biệt danh cho nhau thế à?"
Khuôn mặt vốn sáng sủa như mặt trời của Dạ Tích Dương thoáng chốc tràn ngập khinh thường nhìn người nào đó, bước chân không nhanh không chậm tiến tới xốc thằng bé lên vai đi thẳng về phía hang động không một lần quay đầu nhìn lại.
Bạn Tà Phong cũng không vì thế mà sờn lòng nản chí, nhanh nhảu trưng vẻ mặt chân chó chạy theo.
Vào tới hang động, Dạ Tích Dương không chút dịu dàng ném thằng bé xuống, lạnh giọng ra lệnh cho người vừa mới vào tới cửa.
"Xé bộ đồ bẩn thỉu khi nãy của anh thành từng mảnh nhỏ đi."
Tà Phong ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh sau đó tiếng vải vóc bị xé vụn không ngừng vang lên, xong việc hắn còn biết điều khuyến mãi thêm cho Dạ Tích Dương vài miếng lá thuốc vừa hái được.
Dạ Tích Dương im lặng băng bó vết thương cho thằng bé, chờ khi nó hết giãy dụa, hắn lạnh lùng hỏi, giọng nói băng lãnh làm người ta không thể kháng cự.
"Nói đi, cái xác khi nãy có quan hệ gì với nhóc?"
Quả nhiên không có gì thoát nổi mắt của Dạ Tích Dương, ngay cả một cái liếc mắt nho nhỏ của thằng bé cũng không mảy may đánh lừa được hắn.
Thằng nhóc yên lặng, đôi mắt phòng bị lại có chút sợ sệt nhìn người đang băng bó cho mình, rõ ràng nó đã nhận ra người trước mắt không phải kẻ thù.
Không nhận được câu trả lời, lực đạo trên tay của Dạ Tích Dương càng thêm mạnh, vẻ mặt vẫn dửng dưng lạnh lùng như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Cô gái cứu nhóc đã đi đâu rồi?"
Không phải chứng thực nghi hoặc, hắn chắc chắn rằng sự biến mất của Mạc Nhiên không ít thì nhiều cũng liên quan tới thằng nhóc này cùng cái xác cháy đen kia. Mấu chốt đã xuất hiện, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian để lần tìm ra tung tích của cô mà thôi.
Tà Phong thư thái tựa lưng vào vách đá tư thế kia muốn bao nhiêu mị hoặc là có bấy nhiêu. Ha, thằng nhóc Dạ Tích Dương này quả là một tên đáng dè chừng, thảo nào mới từng này tuổi đã có thể lèo lái cả một tập đoàn hắc đạo của Dạ gia. Chỉ mới nhìn một cái đã biết cái xác kia không phải của người hắn yêu, đủ bình tĩnh.
Xem ra đi theo bọn họ cũng không quá nhàm chán.
........................................
Tại một nơi khác trong rừng, Mạc đại tiểu thư đang mắt lớn trừng mắt bé cùng một... khụ... con chó, hơn nữa còn là một bé ngao Tây Tạng bự gần bằng cô, tay trái cầm bàn chải, tay phải cầm vòi xịt nước, bộ dạng anh hùng hi sinh vì nghĩa lớn.
Âm thầm liếc con người đang thong dong ngồi ăn nho phía xa xa, trong lòng Mạc Nhiên không ngừng chửi thầm.
Du Tử Nhiên nhất định cố ý, cố ý mà!
Hắn biết rõ hồi nhỏ Mạc Nhiên từng bị chó cắn suýt mất mạng nên mỗi lần thấy động vật tên "cẩu" thì luôn mang tâm lý vác chân lên cổ mà chạy. Thế mà hắn lại bảo cô đi tắm cho chó cưng của hắn, rõ ràng là muốn giết người.
Mấy hôm nay ở với hắn quả nhiên cô sống chẳng dễ chịu gì cho cam. Cái nhà to như cái cung điện của hắn chỉ cho phép mình cô dọn dẹp, hơn nữa phải đáp ứng đủ mấy yêu cầu sạch sẽ đến biến thái của hắn, chưa hết, biết cô sợ chó, hắn ngày ngày mang em Ngao ra đùa giỡn các kiểu, hơn nữa còn bất cô tắm cho nó. Ông trời ơi, con chó ấy còn to hơn cô có được hay không, lỡ một ngày đẹp trời nào đó ẻm ngứa răng mà táp cô vài phát thì biết làm sao bây giờ a!
Chắc chắn Du Tử Nhiên đang ghi hận cô đây mà.
Một bạn nhỏ thì đang đau khổ tắm chó, một bạn nhỏ khác lại vui vẻ gặm nho vui sướng khi người ta gặp họa. Cũng không nên trách hắn nha, nếu để cô sống quá tốt thì người bị nạn lại là hắn, hơn nữa hắn không thừa nhận là bản thân thừa cơ trả thù riêng đâu.
Chỉ là Du Tử Nhiên cũng chẳng thảnh thơi được bao lâu.
Đang hưng trí bừng bừng, đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng hắn nhưng rất nhanh lại biến mất. Chỉ thấy sắc mặt của hắn nháy mắt tối lại, nụ cười trên môi càng thêm yêu diễm.
Mạc Nhiên, xem ra em xui rồi.
P/s: hôm nay mị đạp đổ hình tượng của nhiều giai đẹp quá rồi a. Sau bao tháng ngày nhức não ngược thân tàn tạ cuối cùng mẹ đẻ là mị đây cũng đã cho Nhiên tỷ lành lặng được 1 chương, tự cảm thấy mình quá tốt, tự cảm thấy chương sau phải đấu trí tiếp, ahihi. Chương sau boss trong truyền thuyết lên sàn nga, tung bông chào mừng ông ấy nào:) (khụ, thiệt ngại, hôm nay mị nói nhiều quá)