Quá hai ngày, những bộ váy mới cho năm mới sẽ được đưa tới phủ.
Thiệu Ấn đến Sơ Nguyệt Đình gặp Yến Nghênh Mi, “Phu nhân, người của cửa hàng châu báu tới nói là có một số trâm ngọc mới, không biết phu nhân có muốn tự mình ra cửa chọn lựa không, hay là để cho chưởng quầy chọn những thứ tốt nhất đưa đến đây?”
Yến Nghênh Mi nghĩ nghĩ, hỏi, “Công tử có ở trong phủ không?”
“Vừa nãy ở trong đại sảnh nghị sự, đoán chừng hiện giờ chắc đang ở thư phòng rồi”.
“Trời lạnh như thế này đừng phiền chưởng quầy đi tới đi lui, như vầy đi, ông đi hỏi Công tử thử, nếu ngài ấy rảnh rỗi, ông nói với ngài ấy ý của ta, nhờ ngài ấy dẫn Trụy cô nương đến cửa hàng giúp ta tuyển chọn vài món”.
Thiệu Ấn nhận lệnh mà đi.
Bạch Thế Phi nghe xong, tuy có chút bất ngờ, nhưng không có từ chối, vì vậy Thiệu Ấn liền sai một gã nô bộc đi tìm Thượng Trụy, chỉ nói phu nhân giao phó cho nàng theo Công tử ra ngoài chọn giúp vài món trang sức, kiệu đã chờ sẵn ở trước đình rồi.
Lúc Thượng Trụy theo lời dặn đi đến môn phòng, một cỗ kiệu ấm áp bậc nhất đã dừng ở ngoài cửa đang đóng băng.
Chọn dùng là cỗ kiệu tinh xảo sơn màu son bóng loáng, mái che cắt từ bìa gỗ màu nâu, bốn góc mái nhô lên cùng với những hoa văn trang trí dùng gỗ khắc hình ‘Phi Vân Bàn Long’, men từ mái kiệu xuống dưới chân là tấm rèm thêu từng đóa hoa lớn, hai bên vách chạm trổ hoa văn hình mây tinh xảo, cửa kiệu cùng cửa sổ thì dùng vật liệu thượng đẳng đẹp đẽ quý giá làm màn che.
Thượng Trụy đang suy nghĩ cỗ kiệu này không phải để nàng ngồi đâu thì bên kia Bạch Kính vừa thấy nàng xuất hiện đã vội vàng phân phó kiệu phu đè kiệu xuống.
Do dự một chút, nàng vẫn đi qua, nâng chân bước lên tiến vào trong kiệu, bề mặt ghế lót gấm mềm mại đích thực thoải mái dễ chịu, rộng rãi đủ cho ba người ngồi.
Bạch Kính nhìn nàng ngồi vững vàng xong mới buông rèm xuống.
Ở trong kiệu yên lặng chờ một lúc, lại thủy chung không nghe thấy động tĩnh gì, Thượng Trụy vừa có ý định vén màn cửa sổ nhìn xem, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, Bạch Thế Phi đã xốc màn kiệu lên khom người tiến vào, nhìn thấy nàng ở bên trong rõ ràng ngẩn ra, mà động tác nửa điểm cũng không ngừng, đợi đến khi tấm rèm đong đưa che lấp cả cửa kiệu thì hắn đã an tọa ở bên cạnh nàng rồi.
Vốn không nghĩ tới sẽ cùng ngồi chung một kiệu với hắn, Thượng Trụy ngây người, hai chân nhanh chóng khép cứng lại ngay tại chỗ, hai bên tai nhất thời khẩn trương ửng hồng, quên cả chuyện thỉnh an hắn, mà chiếc kiệu vốn dĩ rộng rãi lúc này bởi vì có sự xuất hiện của hắn, tức khắc bắt đầu trở nên chật hẹp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
Cổ kiệu giật giật sau đó bị nâng lên, không biết sao thân kiệu đột nhiên nghiêng qua, không hề phòng bị, nàng ‘A’ một tiếng ngã về phía bệ cửa sổ, một cánh tay thon dài nhanh chóng duỗi qua chặn ngang người nàng ôm lấy, giúp nàng giải vây nhưng lại khiến nàng càng thêm xấu hổ bất an, vừa mới ngồi ngay ngắn lại một chút, nào biết cỗ kiệu bỗng nhiên lại nảy lên, đầu của nàng đâm vào chỗ xương quai xanh trước ngực Bạch Thế Phi, thân thể nho nhỏ toàn bộ nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Bạch Thế Phi không thể không một tay ôm chặt nàng, tay kia vén màn cửa sổ lên, muốn nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra, tại sao lại làm cho kiệu bất ổn như vậy, ánh mắt tránh một nửa ở sau tấm màn lướt qua, không ngờ lại chứng kiến Bạch Kính đang nháy mắt ra dấu với nhóm phu khiêng kiệu, thấy hắn xốc màn che lên hỏi thăm, lập tức vẻ mặt cười xấu xa mà nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Vừa định lên tiếng trách cứ, lại đột nhiên cảm giác được nhuyễn ngọc ôn hương khẽ động trong lồng ngực, một chút kiều diễm chui vào tim làm cho đáy lòng nhè nhẹ tê dại, vội ho nhẹ một tiếng, vứt cho Bạch Kính một ánh mắt đừng có làm quá, hắn rũ màn xuống che cẩn thận lại, khu vực bên trong cửa sổ kia lập tức được che chắn cực kỳ chặt chẽ.
Bạch Thế Phi quay người trở lại, không tiếng động mà nhìn nhìn thiên hạ ở trong lòng đang âm thầm muốn thối lui, nhưng trong lúc nàng còn chưa kịp nắm lấy cái gì đó để giữ cân bằng thì cỗ kiệu kia lại giống như đụng phải đá to mà đem nàng ném trở lại trong lồng ngực của hắn, cứ như thế suốt mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sớm đã cháy đến đỏ bừng, cái đầu xấu hổ tới mức gần như rũ xuống đến trước ngực, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra bên môi hắn đang nhếch lên nụ cười không đứng đắn.
Cứ bỗng nhiên bị nghiêng ngã như vậy, đến cuối cùng đầu Thượng Trụy đã có chút bị nghiêng ngã đến choáng váng, cũng dần dần buông tha cho việc bực bội chống chọi với cỗ kiểu kia mà thuận theo cánh tay của Bạch Thế Phi đang đặt trên lưng nàng.
Hai người bị bức bách trong cỗ kiệu chật hẹp, cách lớp quần áo kia có thể cảm giác được da thịt gần gũi vô cùng thân mật chậm rãi lan tràn trong lòng, bất giác có chút say mê ngọt ngào hiếm thấy, chân tình tiềm tàng lâu ngày bị khơi dậy mà bộc phát, một tia lý trí không chế lâu nay bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, tình triều cuồn cuộn mơ hồ tìm được lỗ hổng nhỏ bé xông ra ngoài.
Hắn cúi đầu, tìm môi anh đào của nàng không chút do dự nhẹ nhàng ngậm lấy… Cỗ kiệu đột nhiên nghiêng mạnh, khiến cho cái trán hai người chạm vào nhau, nàng tức thời tỉnh táo lại.
Tức tối hai chân đá vào cửa kiệu, hắn bực bội thu cánh tay, khiến nàng đang giãy dụa thân thể muốn trốn tránh nhưng thủy chung vẫn không thoát được khuỷu tay siết chặt của hắn, tay kia nâng khuôn mặt nàng lên đúng ngay góc độ thích hợp nhất để đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, môi lại một lần nữa phủ lên cái miệng nhỏ nhắn như nước của nàng, hắn nhẹ mút chậm nghiền, cái cảm giác mỹ diệu kia cho dù giờ phút này muốn hắn chết đi hắn cũng cam tâm tình nguyện, dứt khoát ôm lấy nàng ngồi lên trên chân mình, đuổi theo khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đang co lại trốn tránh mà mạnh mẽ hạ xuống một chút dấu hôn.
Cổ kiệu hoàn toàn vững vàng khiến cho nàng rốt cục buông tha cho ý chí, không tự chủ mà dần dần trầm mê trong sự dịu dàng trêu chọc của hắn, nàng không lưu loát vô ý thức đáp lại đòi hỏi của hắn khiến hắn bắt đầu trở nên cuồng dã, tình cảm tích lũy một thời gian dài từ sau khi gặp nàng toàn bộ sụp đổ trên môi nàng, như khát vọng nàng có thể hiểu rõ yêu thương của hắn, dù là muốn dùng mạng của hắn để đổi lấy trái tim trọn đời của nàng.
Triền miên thật lâu, sau khi thỏa mãn hắn dùng cái trán chống lên trán của nàng, nỉ non ở trên môi nàng thật dài thở dốc, “Tiểu Trụy… Tiểu tâm can…”. Nhìn gương mặt yêu kiều đỏ hồng của nàng vì chóng mặt mà mở mắt không ra, lúc này mới ý thức được bờ eo thon bé bỏng trong ngực gần như đã bị chính mình vò nát.
Ngay trong lúc hắn hi vọng cỗ kiệu tốt nhất vĩnh viễn đừng dừng lại thì Bạch Kính đã ở bên ngoài cửa sổ nhẹ giọng nhắc nhở, “Công tử, sắp đến rồi”.
Bạch Thế Phi vỗ nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đang nhắm chặt đôi mắt trong ngực, có người thẹn thùng đây, bên môi nổi lên một ý cười thỏa mãn, “Kiệu sắp hạ xuống rồi”. Hắn ôn nhu nói.
Đôi mi dài của Thượng Trụy hé mở ra, vừa bắt gặp ánh mắt mang ý cười của hắn thì tức thời quay đầu qua chỗ khác, giãy dụa muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.
“Được được được, đừng nhúc nhích nữa, ngoan”. Hắn vừa dụ dỗ vừa buông nàng ra, cho phép nàng nhanh chóng ngồi qua bên kia kiệu, như muốn vẽ ra ranh giới Sở Hà với hắn, thấy nàng không chịu cũng không dám quay đầu qua bên cạnh, dáng cười bên môi hắn vẫn không sửa, chỉ cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, nàng làm cái gì hắn cũng không ngại.