Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 71: Chương 70




Chương 70: Xuân ý không nhàn hạ

Tới Hoán Châu Các, ngủ lại Lục Ẩn Cư, cuối cùng Bạch Thế Phi lại đến Sơ Nguyệt Đình.

Sau khi tin tức được truyền ra lúc sáng sớm, trong Hoán Châu Các những đồ vật có thể ngã đều bị ngã, Chiêu Đề co rúm trốn ở một góc, mắt thấy tình cảnh hỗn độn đầy đất, nàng không dám lên tiếng khuyên giải, cũng không dám tùy tiện dọn dẹp.

Hạ Nhàn Phinh quần áo tóc mai tán loạn, sắc mặt đầy phẫn uất xen lẫn âm tàn.

Phí công quanh co rốt cục đã hiểu được rõ ràng, tất cả chân tướng đều rõ ràng.

Khó trách lúc trước Bạch Thế Phi cứ lần lựa kéo dài hôn sự, khó trách nha đầu kia nhận thua ván cờ ình, thái độ luôn luôn khác thường đối đãi với chính mình khách khách sáo sáo mỗi khi đến Hoán Châu Các, khó trách địa vị của nha đầu kia trong phủ này lại cao như vậy hoàn toàn không giống dáng vẻ của một nha đầu, còn tưởng rằng nàng ta ỷ được Yến Nghênh Mi xem trọng, chưa từng nghĩ đến ——

Thì ra là nàng ta, không ngờ là nàng ta!

Hạ Nhàn Phinh chậm rãi chọn một cái ghế ngồi xuống, hận ý trong mắt càng lúc càng sâu.

Chiêu Đề nơm nớp lo sợ mà dè dặt tiến đến: “Tiểu —— Tiểu thư… vậy, vậy sau này…”

“Sau này cứ như cũ giả vờ như không biết chuyện gì cả! Nhất là trước mặt mấy tiện nhân bên Sơ Nguyệt Đình, nhớ đừng để lộ đầu mối, bằng không thì đang sống ta sẽ đánh cho ngươi chết!”

Chiêu Đề không hiểu chút nào, bạo gan góp lời: “Chẳng lẽ Tiểu thư cứ thế buông tha cho nàng ta sao?”

“Hiện thời chuyện cấp thiết nhất không phải là tìm nha đầu kia tính sổ, mà là không thể làm hỏng ước hẹn vào ngày sinh nhật của Công tử với ta”. Hạ Nhàn Phinh nghiến răng nghiến lợi, còn nhiều thời gian, huống hộ địch sáng ta tối, nàng không sợ không bắt được cơ hội đùa chết nha đầu kia.

Trong thư phòng Đệ Nhất Lâu.

Ngồi ở trên ghế dài cùng Bạch Thế Phi đánh cờ, Thượng Trụy tự nhiên giật mình một cái, ‘A’ nhẹ một tiếng, Bạch Thế Phi trừng mắt lên, Bạch Kính vội vàng đem qua canh sâm nóng hổi do nô bộc đưa tới, còn đi lấy áo bào phủ thêm cho Thượng Trụy, sau đó lại đóng cửa lui ra ngoài.

Thượng Trụy nhặt quân cờ lên liếc nhìn về phía đối diện: “Nếu để người có lòng biết ta đang ở đây, chàng làm thế nào giải thích chuyện nữ giới không được vào Đệ Nhất Lâu?”

“Bổn công tử làm việc khi nào còn cần giải thích với ai?”

“Nhưng các vị phu nhân của chàng đối với chàng lại rất cuồng dại”.

“Vậy sao? Mà ta đối với chuyện ép buộc hay tiện tay gì đó toàn bộ không có hứng thú?”

Thượng Trụy nghiêng đầu nhíu mày, không có hứng thú còn lần lượt cưới một người rồi một người về? Rũ lông mi đặt quân cờ xuống.

Dường như nhìn ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hắn cười cười, không hề lên tiếng, chỉ đem quân cờ trắng đặt xuống cạnh quân cờ đen của nàng.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn đã cưới Yến Nghênh Mi rồi, nhiều hơn một phòng hay ít hơn một phòng đối với nàng mà nói đã không sao cả, gây ra nhiều chuyện chọc người như vậy, ngoại trừ bởi vì hắn không có cách nào giải thích rõ nguyên do với nàng được, còn có… cũng do nàng đối với hắn không đủ tín nhiệm nữa.

Cũng vì vậy, hắn và nàng đã trở nên ba phần hờn dỗi.

Thả quân cờ trong tay vào bát, nắm lấy cổ tay của người đối diện đang muốn thu tay lại trên bàn cờ, kéo nàng đến trước mặt mình, cho nàng mượn lồng ngực để nàng thoải mái mà dựa vào, lại cầm bát súp lên đặt kề bên môi, nhìn nàng chán nản uống canh, nhu hòa cười khẽ, hơi có chút hiếu kỳ: “Làm thế nào nàng thông suốt được hả?”

Nàng ngẩng mặt lên, lườm liếc hắn, lại cúi thấp đầu uống canh: “Vãn Lộng kể chuyện mấy người ở phòng thu chi làm sổ sách giả khiến kho gạo bị thất thoát, nên bị phạt trượng đuổi đi, nếu quy định này của phủ là thật, như vậy cái ngày trước tiết Đoan Ngọ hôm đó chàng và Nhị phu nhân ở trong thư phòng, mà trên bàn thì đang mở sổ sách… là chàng cố ý?”

Quản sự phòng quy củ nghiêm khắc như thế, vậy thì những cơ mật trong sổ kia làm sao có thể để lộ trước người khác được?

Hắn cười đến ôn nhu mà thưởng thức, vật nhỏ này cũng coi như tâm tư tinh tế: “Cho ta thêm ít thời gian nữa, mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc”.

Tóc mai tựa trên xương quai xanh của hắn, ngước lên nhìn hắn ngờ đầu hắn cũng đang rủ mắt xuống chăm chú nhìn nàng, nàng nhếch khóe môi giọng điệu ẩn chứa chút mỉa mai: “Kể cả ba vị phu nhân của chàng?”

Hắn khẽ hôn thái dương nàng, thản nhiên chắc chắn: “Kể cả ba vị phu nhân của ta.”

“Triều đại này bỏ vợ là chuyện thiếu đạo đức thâm độc, chàng muốn học trạng nguyên họ Trần kia khiến người đời sau bêu danh ư?”

Hắn giả bộ như hết sức kinh ngạc, nắm lấy cái cằm thanh tú của nàng chơi đùa: “Bổn công tử là loại người này sao? Loại chuyện bỏ vợ trời người khiển trách này ta làm sao biết làm chứ, chuyện này tuyệt đối tuyệt đối không thể được”. Mùi thơm trong ngực làm cho hắn cảm thấy như ăn hoài vẫn không đủ, cúi mắt nhìn xuống, ngạc nhiên nói, “Nàng mập lên rồi à?” Một thời gian không gặp, sao chỗ dưới lớp áo như đầy đặn lên không ít.

“Chàng đừng có xằng bậy.” Nàng xấu hổ đỏ mặt, hơi có chút buồn bực.

Nàng không nói còn được, miệng vừa mở lời cự tuyệt xong, hắn dứt khoát lại ở bên tai nàng thổi hơi khiêu khích: “Ta xằng bậy chỗ nào hả?” Cao giọng trêu đùa.

Gối lên đầu vai của hắn, trán hơi ngẩng lên, ánh mắt mang nửa buồn bực liếc về phía hắn giống như nước thủy triều dâng cao, lại như hờn dỗi khiêu tình, trong lòng hắn rung động, ngay lúc nàng muốn mở miệng hắn lập tức nhanh chóng ngăn chặn môi của nàng, nàng chỉ nghe được một câu mơ hồ không rõ muốn hỏi chuyện: “Vị ni cô kia là ai?”

Trong lúc đang lôi kéo quấn quít tâm hồn như bất tỉnh mê man, không cách nào suy nghĩ, nàng nhè nhẹ lên tiếng trả lời.

“Mẫu thân ta là người Thọ Châu, hồi còn bé từng nghe bà kể về một người chị em song sinh, vừa sinh ra không bao lâu thì đứa bé yếu ớt có thể sẽ chết non, bà ngoại sợ đứa trẻ sống không lâu, nên đem bà ấy đưa vào Phật môn, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho bà ấy được bình an trưởng thành, mẫu thân nói lúc ta vừa sinh ra bà ấy đã từng đến thăm chúng ta, về sau phụ thân thăng chức vào triều làm quan nhà của ta chuyển đến Khai Phong, dần dần không còn tin tức nữa, trước lúc mẫu thân qua đời dường như đã từng sai người đưa hộ thư của bà đến Thọ Châu, nhưng bà ấy đã ra ngoài Vân Du nhiều năm, cho đến khi qua thêm mấy năm mẫu thân ta không còn trên nhân thế, khi đó ta đã đến Yến phủ rồi”.

Hắn vẫn không nhúc nhích chỉ chuyên tâm lắng nghe, mà nàng nói xong đầu dần dần rũ thấp xuống, bởi vậy cũng không phát hiện gương mặt trên đỉnh đầu chan chứa đầy nhu tình, đôi đồng tử tuấn mỹ tràn ra ngàn vạn thương tiếc, lòng bàn tay phủ lên trán nàng, kéo đầu nàng về lại trong ngực, thở dài tràn ngập yêu thương, “Ngoan, sau này còn có ta đối xử tốt với nàng…”

Hai tâm hồn quấn quít bên nhau không giấu được qua cánh cửa khép hờ, chỉ thỉnh thoảng mơ hồ truyền ra một hai tiếng thấp giọng đè nén.

Bên ngoài gian phòng, sấm sét với những đường chớp thảm đạm đánh xuống, mây dày đặc suốt mấy ngày bốc lên cuồn cuộn giống như muốn bao phủ cả trời đất, phía chân trời nổi lên cuồng phong, từng hạt mưa lớn đập xuống mái hiên nhà, không lâu sau đã mưa như trút nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.