Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 6: Chương 05




Chương 5: Nguy đường tan vỡ

Hạ Nhàn Phinh và Hoàng hậu lui ra đến cửa thì gặp Bạch Thế Phi cùng lúc bước vào.

Thấy Hoàng hậu từ trong phòng bước ra, Bạch Thế Phi dừng bước mỉm cười thi lễ, ánh mắt phong lưu đảo qua dừng ở trên mặt Hạ Nhàn Phinh, cũng hướng về phía nàng nhàn hạ cúi chào, Hạ Nhàn Phinh e thẹn cùng luống cuống chào đáp lễ lại, cho đến lúc đi qua bên cạnh hắn, vẫn không tự chủ được mà quay đầu nhìn theo bóng lưng của hắn, trên gương mặt nhu nhược một làn gió thổi qua đã quét sạch không còn gì, thay vào đó là đôi mắt si tình cùng nồng nhiệt sâu lắng.

Trong phòng Lưu Nga đang cúi đầu thưởng thức trà, một màn này toàn bộ đều rơi vào trong mắt Chu Tấn, nháy mắt tiếp theo đôi mắt tinh anh của Bạch Thế Phi đã lướt về phía hắn ta, Chu Tấn không kịp thu hồi ánh mắt, thế nên chỉ trong khoảnh khắc tầm mắt của hai người đã chạm nhau, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi Bạch Thế Phi đã lại nhìn về phía Lưu Nga, đôi đồng tử trong suốt không thấy đáy dường như không có suy nghĩ gì, chỉ là mỉm cười thỉnh an.

Lưu Nga bảo hắn ngồi xuống, cười cười nói, “Hôm qua mới là ngày đại hỉ của ngươi, Ai gia vốn cũng không muốn ngay hôm nay đã gọi ngươi tiến cung, chỉ là mấy ngày nay trong lòng Ai gia luôn có chút ấm ức, mà trong cung lại không có một ai có thể khiến Ai gia vừa mắt, cho nên mới muốn tìm ngươi tới cùng Ai gia giải buồn, mong là ngươi không trách”.

Đôi mắt bị sáo ngọc trên bàn thu hút dần ổn định, Bạch Thế Phi cười nhẹ nhàn hạ đáp lại, “Lời này của Thái hậu chẳng phải là muốn giết chết kẻ hèn ư? Phải biết người bên ngoài dù có tích đức cả đời cũng chưa chắc có thể tích đủ đức để có được vinh quang như kẻ hèn lúc này, đừng nói chỉ là giải buồn, cho dù Thái hậu muốn kẻ hèn máu chảy đầu rơi, đó cũng là kiếp trước kẻ hèn đã tu luyện được nhiều phúc khí —— ngược lại thứ cho kẻ hèn lắm miệng hỏi một tiếng, không biết Thái hậu vì nguyên nhân gì mà tâm tình không được vui?”

“Nói tới đây, kỳ thật cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua hôm nay lâm triều, có đại thần thượng tấu nói sắp đến ngày sinh thần của Ai gia rồi, đề nghị có nên cử hành lễ mừng thọ ở Điện Thiên An hay không, ai ngờ cái tên Bí các hiệu lý Phạm Lý Sương kia tức thời ra khỏi hàng, nói việc này không hợp lễ nghĩa”. Sắc mặt Lưu Nga dần dần trầm xuống, trái ngược với ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, đã trở nên ba phần sắc bén mơ hồ ẩn giấu sát khí, “Vốn dĩ Ai gia đã từng tuổi này rồi, thêm một năm là mất đi một năm, đối với chuyện chúc thọ dù không có cũng không sao, chỉ là Phạm Lý Sương kia ở trên triều hạ thấp thể diện của Ai gia như thế, bảo sao Ai gia không đau lòng, thật sự là khó có thể nuốt trôi”.

Bạch Thế Phi đã thu hồi tư thế lười biếng, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ không nóng không lạnh.

“Thái hậu chẳng những là mẫu nghi địa vị cao quý trong thiên hạ, từ lúc Tiên đế băng hà cho đến nay đã vì triều đình mà hết lòng chăm lo, cho dù không kể công lao cũng có khổ lao, xét về tình về lý, lễ mừng thọ kia cũng là thuận lý thành chương, Phạm Lý Sương bất quá chỉ là một kẻ nho sĩ cổ hủ hồ đồ cố chấp, Thái hậu cần gì phải vì bọn người này mà phí sức tức giận?”

Lưu Nga trì hoãn lại thần sắc, lướt mắt liếc về phía hắn, “Lẽ ra, muốn xử lý một Phạm Lý Sương nho nhỏ như hắn còn không dễ dàng ư? Nhưng chân chính khiến cho Ai gia đau đầu là đây, không may lúc trước Yến thừa tướng lại hết lòng nâng đỡ đưa hắn vào triều, vừa khéo hiện giờ Yến Thư đã trở thành tân nhạc phụ của ngươi, Ai gia dù không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật chứ phải không?”

Bạch Thế Phi khẽ cười khổ, cái chiêu ân huệ cùng uy nghiêm đều cần xem trọng này thật đúng là vừa khéo mà.

Nếu Phạm Lý Sương bị xử lý, người tiến cử Yến Thư tự nhiên cũng khó tránh khỏi liên lụy, chức con rể này của hắn vừa mới làm được một ngày, nói cho cùng cũng không thể mắt nhìn nhạc phụ tân nhiệm gặp nạn mà bỏ mặc được, xem ra hôm nay đúng là khó có thể toàn thân trở ra rồi.

Sau mấy lời nghiêm khắc, dường như tâm tình Lưu Nga cũng khoan khoái dễ chịu hơn chút ít, gương mặt có chút tựa như cười mà không phải cười, lơ đãng thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Mới rồi lúc ngươi tới, con gái của Hạ Kính cùng Hoàng hậu vừa vặn từ chỗ Ai gia đi ra ngoài, ngươi có gặp phải không?”.

“Vừa vặn gặp ở ngoài cửa.”

“Tiểu cô nương kia chẳng những lớn lên xinh đẹp, tính tình càng là khiêm tốn có lễ, thật khiến Ai gia vui thích.”

Bạch Thế Phi miễn cưỡng cười cười, đôi mắt lơ đãng lại một lần nữa rơi vào cây sáo ngọc trên bàn, mi mắt vừa hạ lại chợt lóe lên, dường như nhớ ra cái gì đó mà hào hứng xoay mình, nhìn chằm chằm vào sáo kia nói, “Thứ này xem chừng là do loại ngọc cực tốt tạo thành? Đồ chơi trân quý hiếm có trên thế gian đều chạy hết đến nơi này của Thái hậu rồi”.

Lưu Nga thấy hắn có hứng thú, cầm lấy cây sáo chuyển tới, “Hôm nay bên tàng khố vừa đưa tới đó.”

Bạch Thế Phi tiếp nhận dùng ngón giữa vuốt vuốt, giống như yêu thích không buông tay, đôi mắt mang trông mong kỳ vọng mà nói, “Kẻ hèn cả gan, muốn xin Thái hậu ban thưởng cho vật này, không biết Thái hậu có chịu bỏ thứ yêu thích không?”

Đáy mắt Lưu Nga vụt qua vẻ hài lòng, “Loại đồ vật nhỏ này trong cung không biết bao nhiêu, ngươi ưa thích thì cứ cầm lấy đi”. Cung nữ bên dưới nâng váy thay đổi tư thế ngồi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Bạch Thế Phi thức thời đứng dậy, cám ơn phần thưởng sau đó cười cười rời khỏi phòng.

Ánh mắt Lưu Nga lướt qua Chu Tấn, trên mặt hắn rõ ràng có vẻ nghi hoặc.

“Có phải ngươi đang thắc mắc không hiểu vì sao Ai gia lại thả hắn đi không?”

Chu Tấn kính cẩn trả lời, “Thần ngu dốt, thỉnh Thái hậu chỉ rõ.”

Bên môi nổi lên nhàn nhạt ý cười, Lưu Nga tràn ngập tán thưởng mà thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ kia thật sự là trăm linh trăm lợi, Ai gia lệnh cho hắn lấy con gái của Hạ Kính, hắn mặc dù không trực tiếp nhận lời, lại hướng đến Ai gia mở miệng lấy phần thưởng, cái này chẳng phải tương đương đã đạt thành giao dịch với Ai gia?”

Chu Tấn giật mình, “Nói cách khác hắn đã nhận lời Thái hậu lấy Hạ Nhàn Phinh?”

“Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng lại không ưng thuận thời gian, Ai gia cũng muốn nhìn một chút, hắn có thể chịu được bao lâu.”

Lấy thân phận của bà cùng giao tình nhiều năm qua với Bạch phủ, dù sao cũng không nên minh đao minh kiếm mà bức hôn một hậu sinh vãn bối, khó có thể được Bạch Thế Phi bất đắc dĩ lĩnh hội ý muốn của bà mà còn cực kỳ xảo diệu đáp ứng, không chút nào bóc trần mối quan hệ đôi bên trong lúc đang như mảnh lụa mỏng vừa chạm vào là rách nát ngay lập tức.

Nếu hắn không cam lòng chịu sự an bài, tuổi trẻ khí thịnh mà một lòng kháng chỉ khiến bà đâm lao đành phải theo lao, vậy đã có thể khiến hai bên cùng khó xử rồi, nói không chừng bà cũng chỉ có thể xử lý buông chuyện này ra thôi.

Ngoài cửa Bạch Thế Phi đi chưa được mấy bước, đã trông thấy Triệu Trinh đứng bên trong hành lang điêu khắc, hắn tiến ra đón.

Triệu Trinh thấy vẻ mặt hắn tươi cười, nhịn không được thở dài, “Trẫm cố tình đến chậm một bước, vốn định nhìn trộm một chút bộ dáng ngươi bị thất bại khốn quẫn, thế nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như ngươi lại vượt qua ải rồi?”

Bạch Thế Phi cười hắc hắc nói, “Lễ Khánh Thọ của Thái hậu trở thành kết cục đã định rồi, Hoàng thượng hẳn là định chủ động xúc tiến chuẩn bị?”

Đôi mắt Triệu Trinh trầm xuống, “Đến lúc đó tôn nghiêm của trẫm đặt ở chỗ nào đây”.

Tiếng Bạch Thế Phi vang lên, “Tạm thời hiếu thuận với lão nhân gia một chút, nhường bà ấy tiêu dao một hai năm cũng tốt mà”.

Triệu Trinh hơi nghi ngờ mà nhìn về phía hắn, “Ngươi thực sự nắm chắc?”

Đôi mắt Bạch Thế Phi bỗng nhiên trở nên thâm sâu, như nước sâu không thấy đáy, “Có lẽ còn có thể ngắn hơn.”

Hắn lấy Yến Nghênh Mi bất quá là có chủ tâm làm trái ý, không ngoài dự liệu, Lưu Nga quả nhiên không vui, tìm hắn đến khéo léo dọa nạt một phen, hắn từ đó thuận theo tình thế tỏ ra khuất phục ý chỉ, làm như có ba phần tính tình phóng đãng cuối cùng không chịu được khó khăn đến trước mắt mà sợ hãi, không thể không thức thời cúi đầu chịu thua.

Là vì hắn cố ý để cho Lưu Nga đến cùng vẫn nghĩ rằng hắn tuổi trẻ không đáng đặt vào mắt, chỉ cần như vậy là đủ.

“Bà ta có nói xứ trí Phạm Lý Sương thế nào không?”

“Tạm thời không đáng lo, thỉnh Hoàng thượng an bài xong xuôi, dùng một vài quan viên cao thấp trong các phe đối lập, để mấy người trong đó a dua nịnh nọt ton hót, tấu thỉnh Thái hậu nhận sắc phong tôn hiệu ở Điện Thiên An, những người khác sẽ thượng tấu trần tình, yêu cầu bà ta rút lui khỏi việc buông mành nhiếp chính, hoàn trả việc chính sự cho Thiên tử của vạn dân.”

Triệu Trinh hơi giật mình, sau đó liền hiểu ý, che miệng cười nói, “Ngươi tìm việc cho bà ấy làm?”

Trong triều các thế lực giằng co lẫn nhau ở khắp nơi, mặc kệ bên nào dâng sớ, hiển nhiên đều bị phe đối địch phản đối, cứ kéo qua kéo lại như vậy, thế nào cũng lãng phí rất nhiều thời gian nghị sự trên triều, cũng thu hút rất nhiều tâm tư của Lưu Nga, dù sao những chuyện đấu đá trong triều, đối với bà mà nói Bạch Thế Phi chỉ là công tử nhà giàu quen quần là áo lượt không có thành tựu, trước mắt vẫn chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

“Dẫn dắt bà ta, khiến bà ta không rảnh tìm đến thần giải buồn.” Để hắn có thể bứt ra đi an bài mọi chuyện, Bạch Thế Phi nói, “Đúng rồi, thần còn muốn xin một người của Hoàng thượng.”

“Ai?”

“Thủ lĩnh đội trung vệ Trang Phong Tuyền.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.