Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 4: Chương 03




Chương 3: Sơ nguyệt quế hương

Sáng sớm, canh năm vừa qua.

Trong Bạch phủ, một bóng dáng nam tử dọc theo hành lang điêu khắc vội vàng đi, không chút do dự tiến vào Đệ Nhất Lâu vẫn còn im ắng, bước thẳng đến phòng ngủ của Bạch Thế Phi, lúc đến phòng ngủ của hắn bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng quát khẽ, “Ai?!”

Người nọ quay đầu lại, lộ ra một gương mặt còn mang chút tiều tụy, dưới cằm đều lởm chởm râu xanh, dường như là cả đêm không ngủ.

Bạch Kính vội vàng hành lễ, “Tiểu nhân bái kiến Trung vệ lang đại nhân.”

Trang Phong Tuyền ‘Ừm’ một tiếng, đẩy cửa xông vào, “Thế Phi.”

Người trên giường giật mình tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ nhưng vừa trông thấy là hắn ta thì thả lỏng ra.

“Ta quyết định từ quan.” Trang Phong Tuyền nói.

Trở mình, vẫn muốn ngủ tiếp, chỉ còn tiếng nỉ non trong miệng, “Từ quan…”

Trang Phong Tuyền nắm lấy cổ áo của hắn kéo người hắn lên, “Ta muốn xuống miền nam một chuyến.”

Cả người mềm nhũn, đầu rũ xuống, miệng vô thức mà lặp lại, “Ừ… đi một chuyến…”

“Thế Phi!”

Ngáp một cái, miễn cưỡng chống mi mắt lên, khốn đốn cộng thêm vài phần ấm ức, “Trang đại huynh… mặc kệ huynh muốn làm gì hoặc muốn đệ làm gì, đệ đều nhận lời huynh hết… Có thể giơ cao đánh khẽ thả đệ về lại với giường hay không?”

Trang Phong Tuyền vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải buông tay.

Mơ mơ màng màng nằm trên giường thêm một lúc lâu, cơn buồn ngủ theo ánh nắng sớm càng ngày càng sáng cũng dần dần biến mất, lúc Bạch Thế Phi mở mắt ra lần nữa thì đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt nhìn lướt qua gian phòng, đâu còn bóng dáng Trang Phong Tuyền nữa?

“Bạch Kính.” Hắn lớn tiếng kêu to.

Ngoài cửa Bạch Kính lên tiếng bê chậu nước tiến vào, “Công tử, Trang Trung Vệ nói ngài ấy đi trước, buổi sáng còn phải vào cung trực.”

Bạch Thế Phi bật cười, “Làm khó huynh ấy rồi.”

“Sao ạ?”

“Không có gì, rõ khổ.” Miễn cưỡng mà che miệng ngáp nhẹ, kéo chăn xuống giường.

Sáng sớm tinh mơ bị người dựng dậy, khốn đốn vì ngủ không đủ giấc khiến Bạch Thế Phi cảm thấy tâm tình khó chịu, rất không thoải mái, càng ngày càng khó chịu, cuối cùng khó chịu đến mức hắn bỗng nhiên có nhã hứng, rửa mặt xong hắn nhìn Bạch Kính cười hắc hắc nói “Ta đến Sơ Nguyệt Đình một chuyến đi”.

Sáng sớm trong Bạch phủ tiếng chim hót vang, hương hoa thơm không biết từ đâu truyền đến, cảnh sáng sớm xanh tươi khiến người ta sảng khoái.

Mặt trời vừa lên, Thượng Trụy một mình một người tản bộ trong Lâm Uyển, xa xa trông thấy một gốc ngọc quế già nở hoa, nàng dạo chơi bước tới trước, bẻ mấy nhánh cây, nhìn nhìn sắc trời, tính toán giờ này Yến Nghênh Mi hẳn là sắp thức dậy rồi…, quyết định trở về Sơ Nguyệt Đình.

Lúc đi đến bên ngoài cổng vòm, bất ngờ chạm mặt một người đang đồng thời từ trong đình viện đi ra.

Nàng cuống quít hành lễ, “Chào Cô gia.”

Chẳng biết tại sao nụ cười trên mặt Bạch Thế Phi cực kỳ vui sướng, giống như có chuyện gì khiến cho tâm tình của hắn đặc biệt trở nên vui vẻ, hắn đứng ở trước người của nàng nói, “Chủ tử nhà ngươi dậy muộn thật, bất quá ta vừa mới giúp ngươi đánh thức nàng ấy rồi”.

Thượng Trụy không tự giác nhíu nhíu mày, sắc trời bất quá mới vừa hừng sáng thôi, muộn ở chỗ nào? Nàng thấp giọng đáp, “Kỳ thật Tiểu thư trước sau như một luôn luôn dậy sớm, chỉ là đêm qua đọc sách hơi muộn, cho nên sáng nay mới dậy muộn một chút”.

Cái gì Chủ tử nhà nàng, chẳng lẽ Chủ tử nhà nàng không phải Phu nhân nhà hắn sao? Người này cũng không biết làm phu quân kiểu gì nữa, đêm tân hôn ở riêng hai nơi, đêm qua thật vất vả canh ba người ta mới nằm xuống ngủ, hắn lại sáng sớm chạy đến quấy rầy.

Tính tình này cũng không tránh khỏi quá mức khó lường.

Bạch Thế Phi giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vỗ vỗ quạt lông vào lòng bàn tay, “Vừa rồi ta đã quên dặn Vãn Tình, sau khi Tiểu thư nhà ngươi về nhà thăm phụ mẫu xong thì đừng xuất phủ, qua ít ngày nữa ta có bạn đến chơi, muốn giới thiệu cho nàng ấy làm quen”.

Thượng Trụy không tự chủ được hơi bĩu môi.

Nhìn nàng chưa kịp che dấu đôi mắt đen có chút không cho là đúng, Bạch Thế Phi cơ hồ nhịn không được muốn cười lớn ra tiếng, “Không phải cái gì ‘trư bằng cẩu hữu’* đâu”. Hắn nói, giọng cười mang đầy ý đùa cợt, mãn nguyện trông thấy hai gò má của nàng bởi vì suy nghĩ bị nhìn thấu mà có chút ửng hồng.

((*trư bằng cẩu hữu: bạn xấu))

Thú vị, nghĩ nghĩ, hắn tận tình bổ sung, “Vị bằng hữu kia của ta họ Trang đấy.”

Dứt lời không hề ngoài ý muốn trông thấy đôi mắt nàng đột nhiên trợn to, trong đôi mắt vụt qua chút hồ nghi xen lẫn sợ hãi, khóe môi phấn nộn bởi vì khẩn trương mà hơi nhếch lên, ánh mắt có chút dao động, bên trong cái đầu nhỏ giống như bị điện giật, dường như không rõ lời nói của hắn là có ý gì, lại có chút lo sợ lời của hắn đúng như nàng suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn không biết ý hắn muốn gì, chỉ có thể ngậm miệng, không cách nào mở miệng ứng đối.

Hắn không để lỡ thời cơ mà bồi thêm một câu, “Hắn rất lợi hại nha”. Giống như nói gì đó, kỳ thật lại là cái gì cũng chưa nói, ác ý mười phần chỉ vì muốn trêu chọc nàng.

Thượng Trụy lại nhịn không được, cúi người hành lễ nói, “Cô gia thứ lỗi, Thượng Trụy còn có việc trong người, xin Cô gia cho nô tỳ cáo lui”. Mười sáu tuổi, nàng cũng không phải kẻ ngốc, đã hiểu được Bạch Thế Phi cũng chỉ đang trêu chọc người, chỉ là hành động của hắn khiến nàng không sao hiểu được, không rõ tại sao hắn lại có hứng thú trêu chọc một nha đầu.

“À?” Vẻ mặt Bạch Thế Phi rõ ràng thất vọng, dường như thật đáng tiếc nàng không hứng thú với đề tài này, “Đã như vậy, quên đi, ta vốn muốn nói hắn chính là Trung vệ lang—— bất quá được rồi, ừ, người bận rộn thì đi đi”. Lúc rời đi còn thuận tay rút cành hoa trong ngực nàng, “Xấu quá, ta giúp ngươi ném đi”.

Đưa lưng về phía nàng, đi xa được một lúc hắn cố nén buồn cười hồi lâu mới bộc phát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch của mỗ tỳ thật sự khiến cho hắn quá mức thỏa mãn, tâm tình rốt cục vô cùng sảng khoái.

Thượng Trụy xuyên qua cổng vòm, vào đến Sơ Nguyệt Đình thì chứng kiến cả đám tỳ nữ toàn bộ ngây người đứng trước cửa phòng.

Nàng kinh hãi, “Sao các ngươi đều đứng hết ở đây vậy?”

Được Thiệu Ấn phái tới hầu hạ Yến Nghênh Mi, Vãn Tình vẫn còn sợ hãi mà run giọng đáp:

“Lúc… lúc nãy mọi người vừa thức dậy, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến tiếng động mạnh ầm ầm, chúng ta sợ tới mức toàn bộ chạy vội ra, không ngờ là Công tử, chẳng biết tại sao rất tức giận, cánh cửa bị đá vang lên tiếng rầm rầm, Phu nhân ở trong phòng bị dọa đến kinh hoàng, kết quả Công tử cười hắc hắc, nói thật ra không có chuyện gì cả, sau đó, sau đó… ngài bỏ đi…”.

Thượng Trụy kinh ngạc, sau đó thì tức giận đến nói không ra lời.

Mà trên con đường nhỏ bên ngoài viện, Bạch Thế Phi đi về phía thư phòng, ý cười trên mặt cơ hồ không nhịn được nữa kéo đến tận mang tai, nếu Trang huynh đệ đã không cho hắn ngủ ngon, hắn dứt khoát cũng không để cho người khác ngủ ngon, hắc hắc, là phụ thân đã chết của hắn dạy hắn đấy, làm người cái gì cũng có thể chịu, nhưng tuyệt không thể chịu thiệt.

Chỉ là không ngờ tới có một tiểu nha đầu thức dậy sớm như vậy, trở thành cá lọt lưới, vậy thì đổi thành trò bịp dọa nàng là được rồi, ha ha ha, nhìn dáng vẻ nàng bị dọa đến ngẩn ngơ thật là làm cho hắn vui vẻ kha khá, còn có mấy cành ngọc quế thơm mê người này nữa, nở thật sự rất đẹp, cực kỳ thích hợp cắm vào bình hoa cao cỡ nửa người trong thư phòng của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.