Xương Sườn

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Galant hus

Beta: Đằng Yên

images

Đầu năm cũng không có quá nhiều người tới đồn cảnh sát báo án, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có vụ án lớn nào xảy ra, cho nên, so với thời gian trước, quả thật là mọi người nhàn nhã hơn rất nhiều. Mấy chú cảnh sát trong đội vì quá rảnh rỗi nên liền lấy chồng án kiện ra giảng giải, lại muốn chứng tỏ cho người khác thấy mình có nhiều kinh nghiệm phá án, không tránh được có chút nói quá lên, một vụ án rất đỗi bình thường cũng có thể nói thành một vụ án kinh hoàng khó mà phá giải. Một vài người tin tưởng không nén nổi phấn khích mà quấn quýt lấy họ để hỏi cho kỹ càng quá trình phá án. Mà Đổng Mặc chỉ im lặng, nhẹ nhàng mang nước lại cho Ô Hàng đang gõ tư liệu báo cáo trên máy tính ở góc phòng hoặc là giúp mọi người sửa sang xếp lại tài liệu về các vụ án thật gọn gàng.

“Này, Đổng gì đó, mau lại đây!” Vị cảnh sát đang kể chuyện xưa bên kia thấy Đổng Mặc không có chút hứng thú nào đối với câu chuyện của anh ta liền cảm thấy không bằng lòng, vì thế mới lớn tiếng gọi cô lại. Cô nghe thấy, tạm dừng mấy việc đang làm lại, cũng không nói gì. Ô Hàng liếc mắt về phía sau, ngắt lời vị cảnh sát đang nói liền miệng, sau đó mới quay về phía Đổng Mặc cười nói: “Đừng để ý, anh ta vốn là người nói nhiều như vậy.”

Đổng Mặc cũng không nói gì, lại thấy mình không có việc gì để làm, nên tiện tay cầm lấy tập tài liệu gần mình nhất lật qua.

Ô Hàng thấy cô có chút nhàm chán, lại không gia nhập cùng nói chuyện với mọi người, mà cả phòng toàn là đàn ông, cho nên mới mở ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện đưa cho cô: “Làm phiền em mang tài liệu này lên tầng bốn, phòng bên trái.”

Đổng Mặc nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn nhận tài liệu đi ra ngoài cửa.

Khi ra khỏi cửa, Đổng Mặc vô thức nhìn quanh bốn phía, cô cứ cảm thấy rất sợ chạm mặt Ôn Hành Viễn, lỡ may có gặp anh thì biết nói cái gì chứ.

Cô vừa đi vừa nghĩ, không để ý đã tới trước cửa thang máy, thấy mọi người đang đứng chờ trước thang máy rất đông, cô quyết định rẽ sang cầu thang bộ, tầng bốn chắc cũng không cao lắm, chờ thang máy lâu như vậy, cô đi cầu thang bộ còn nhanh hơn nhiều. Nghĩ vậy, cô liền bước nhanh hơn về phía trước, vừa mới mở cửa hành lang, âm thanh lạnh lùng của một người phụ nữ truyền đến.

Cô ngẩn người ra, bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa hết buông ra lại nắm lại.

“Vưu Văn, tôi nói lại lần cuối với anh, tôi với anh không có quan hệ gì hết, anh phá sản hay không cũng không có liên quan gì tới tôi, còn nữa, từ nay về sau, Vưu gia có việc gì cũng không có liên quan gì tới tôi.” Người phụ nữ kiên quyết nói một cách chắc chắn, nói xong quay người định đi xuống lầu thì nhìn thấy Đổng Mặc đang do dự đứng trước cửa.

Bị bắt gặp Đổng Mặc rất sửng sốt, người phụ nữ kia sắc mặt tái xanh, cả người tản ra một hơi thở sắc bén, cô biết là mình đã nghe được điều không nên nghe, vì thế mới cúi thấp đầu xuống nói một tiếng “Rất xin lỗi!” sau đó liền đi ra khỏi hành lang. Mới vừa đi được vài bước lại nhìn thấy thang máy cách đó không xa chật ních người, đột nhiên phản ứng lại, chẳng phải cô có thể đi qua hành lang đó để lên tầng trên hay sao, vì thế cô xoay người định quay lại hành lang đó. Vừa mới quay đầu lại, cô liền nhìn thấy người đàn ông lúc nãy nói chuyện với người phụ nữ, trong cổ tay áo lộ ra một con dao nhọn, đứng tại chỗ nhìn chăm chăm vào người phụ nữ kia.

Đổng Mặc trong lòng căng thẳng, ngay lập tức cô vứt tư liệu trong tay xuống, nhanh chóng chạy lại dùng tay siết chặt cổ tay của người đàn ông, cô đột nhiên chạy tới làm cho người đàn ông giận tái mặt, ra sức muốn giãy ra khỏi cánh tay của Đổng Mặc.

Ánh mắt Đổng Mặc nhìn chằm chằm vào con dao nhọn, so với tưởng tượng của cô, sức lực của người đàn ông này là khá lớn, khi thấy hắn sắp giãy ra được khỏi tay mình, cô liền giơ chân trái đá vào đầu gối hắn, nhưng hắn cũng không ngã xuống mà lực trong tay lại càng mạnh, giãy ra khỏi tay Đổng Mặc, con dao theo đó mà lướt qua ống tay áo của cô, trên tay cô xuất hiện một đường không nông cũng không sâu.

Người phụ nữ lúc nãy nghe thấy phía trên có động tĩnh, vội chạy tới ngay lập tức, nhân lúc người đàn ông kia buông Đổng Mặc ra, nhanh tay cướp lấy con dao, sau đó gọi đồng nghiệp bốn phía tới, lúc đó người đàn ông kia mới được chế ngự.

Người phụ nữ đi qua nâng Đổng Mặc đứng dậy, Đổng Mặc thấy so với lúc nãy, mặt cô ta còn đen hơn vài phần, cô ta cắn chặt môi vẻ rất khó xử. Chỉ thấy cô ta quay người nhặt con dao nhỏ còn dính máu của Đổng Mặc lên, nhìn người đàn ông hung hăng trước mặt nói: “Vưu Văn, tôi không ngờ anh nói chuyện với tôi không được đã nghĩ đến chuyện giết chết tôi, đầu óc anh bị gì vậy? Anh bị úng nước sao? Có phải trong đầu anh cũng chỉ có cứt đái nên mới có suy nghĩ ác ý như vậy?”

Cô gầm lên giận giữ, ném con dao trong tay đi thật xa, trong đó người nhìn thấy sắc mặt xanh mét của người phụ nữ, đột ngột mở miệng nói: “Đội phó… anh ta…”

Đội phó?

Lúc này Đổng Mặc mới đánh giá lại cô ta, một thân đồng phục chỉnh tề, ngũ quan sắc bén, lúc này đây lại càng thêm doạ người, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt bẩm sinh đã mang chút khí khái hào hùng. Cô ta chính là đội phó Vưu Nhiên?

Cô cũng đã từng nghe về Vưu Nhiên, Vưu Nhiên cùng với Ôn Hành Viễn đều là người nổi bật, hơn nữa, cô ta còn là phụ nữ, lẽ nào lại chưa từng nghe qua?

Đổng Mặc vừa nghĩ vừa lấy ra một cái khăn tay buộc lại quanh vết thương. Mang theo khăn tay vốn là thói quen từ nhỏ cô học được từ cha mình. Cô luôn nhớ rõ, trước khi bắt tay vào điều tra một vụ án, việc đầu tiên ông làm là lau tay thật cẩn thận, sạch sẽ.

“Không sao chứ?” Vưu Nhiên quay đầu hỏi, nhìn thấy gương mặt xa lạ, liền không quên đánh giá cô một chút. Thân hình gầy gò nhỏ bé cô không có ấn tượng gì, thế nhưng một màn đoạt lại con dao lúc nãy của Đổng Mặc thực sự đã gây được ấn tượng rất mạnh.

Đổng Mặc lắc đầu, sau đó quay lại nơi lúc nãy mình đứng, nhặt tập tài liệu cô đã ném xuống đất lên, rồi mới xoay người đi vào cửa hành lang.

---------------

Ngay khi vừa đẩy cửa vào, Đổng Mặc ngẩn người, hai chân không biết nên tiến về phía trước hay lùi ra sau.

Chỉ thấy trong phòng mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, nhất là Ôn Hành Viễn ở phía trước, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng đến, cau mày lại. Hình như trong này đang có cuộc họp, và cô vừa khiến cho cuộc họp bị gián đoạn. Đổng Mặc dừng lại một chút, mới đầu cô cứ nghĩ là trong phòng không có ai, bởi vì nếu đúng là có cuộc họp, Ô Hàng cũng không thể nào không nói trước với cô một tiếng được. Hơn nữa, trước đó cô có gõ cửa, vì nghe thấy bên trong không có ai đáp lại mới đẩy cửa bước vào.

Có thể tiếng gõ cửa quá nhỏ, người bên trong không thể nghe thấy.

Tình huống trước mắt này…

Đi cũng không được mà không đi cũng không xong, chỉ có thể xin lỗi mà tiếp tục bước về phía Ôn Hành Viễn, sau đó mới đưa tập tài liệu cho anh.

“Rất xin lỗi!” Cô vừa đưa tài liệu vừa áy náy nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng. Từ lúc cô mở cửa ra, Ôn Hành Viễn chú ý thấy bên dưới tay áo cô có một chiếc khăn buộc quanh cổ tay, lúc cô tới gần anh còn thấy vết máu lộ ra ngoài.

Nhưng sắc mặt cô vẫn không có gì khác thường, ngoài xin lỗi ra thì không có biểu tình nào khác chứ đừng nói đến đau đớn.

Anh mang theo nghi vấn giấu trong lòng, nhanh chóng giải quyết những việc còn lại, ra khỏi phòng họp liền đi xuống lầu.

Nhìn thấy Ôn Hành Viễn đẩy cửa vào, mấy cán bộ đang say sưa kể chuyện xưa liền từ trên bàn nhảy xuống, thành thật ngồi trên ghế, nhiều người còn nhanh chóng sửa sang lại cho cẩn thận. Ô Hàng liếc nhìn họ một cái mới quay sang Ôn Hành Viễn.

Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn mấy người trong phòng, xác định không có Đổng Mặc mới định mở miệng hỏi Ô Hàng, cũng không nghĩ tới Đổng Mặc vừa lúc bước từ phòng nước đi ra ngoài. Nhìn thấy Ôn Hành Viễn cô giật mình nhưng sau đó bình tĩnh đi đến bên cạnh bàn nước, có ý định tiếp đón anh, cốc nước sôi trên tay vẫn còn toả hơi nóng.

Ôn Hành Viễn nhìn đến cánh tay cô, lại nhìn một vòng quanh phòng, rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Đổng Mặc, đi ra đây!”

Bị gọi đích danh, Đổng Mặc nhìn vào bóng dáng đã bước ra ngoài, một lúc sau mới hồi phục tinh thần liền đi theo anh ra ngoài. Mọi ngườii xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, nghe giọng nói của đội trưởng Ôn thì dường như hai người họ có quen biết nhau thì phải. Có điều họ cũng nghĩ vậy thôi, chỉ một cảnh sát nho nhỏ mới vào nghề như Đổng Mặc, mà cô cũng không có gì đặc biệt, vậy thì làm sao có thể quen biết với đội trưởng Ôn được chứ! Chắc chắn là cô đã làm sai điều gì đó rồi. Mà Ô Hàng cũng đang thắc mắc không biết liệu có phải do lúc nãy anh bảo cô đi đưa tài liệu mà khiến cho Đổng Mặc phạm lỗi gì không.

Nói thật, trong lòng Đổng Mặc có chút lo lắng, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, không ngờ lại để xảy ra sai lầm như vậy, tuy rằng cũng không phải là sai lầm gì lớn, nhưng cũng dễ khiến người khác có ấn tượng không tốt về con người cô, chỉ sợ bây giờ ai cũng nghĩ rằng cô là người hấp tấp vội vàng.

Ôn Hành Viễn dừng lại nhìn chăm chú vào người đang từng bước đi về phía mình, ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Anh nhớ mang máng, năm đó Đổng Mặc vẫn là một cô bé ngây thơ non nớt, có vẻ như bây giờ cô đã trưởng thành lên rất nhiều. Ngay cả anh cũng không ngờ, cô bé đó bây giờ đã là người vợ hợp pháp của anh. Cuộc hôn nhân này, dường như vẫn không thuộc về thế giới của anh.

“Chú Ôn!” Đổng Mặc nhìn bóng dáng cao lớn của anh mở miệng nói.

“Đội trưởng Ôn!” Ôn Hành Viễn sửa lời cô, sau đó tự mình suy nghĩ một chút, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô nói: “Tôi phát hiện ra cô làm việc khá là bốc đồng.”

Đổng Mặc nghe xong, nghĩ đến mình mở cửa vào làm gián đoạn cuộc họp, im lặng cúi đầu nhận lỗi.

“Cô không biết cẩn thận một chút sao? Cho dù bên trong thực sự không có người cũng phải suy nghĩ xem có nên mở của hay không chứ, mà cô thì sao?”Anh nhíu chặt mi, trong giọng nói có chút trách cứ. Nếu lúc ấy người mở cửa vào không phải Đổng Mặc mà là ai khác, khẳng định là không chỉ bị khiển trách đơn giản thế này.

Theo từng lời trách mắng của Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc nghĩ đến lúc nãy mình thật vô lễ mở cửa bước vào phòng họp, nên cô chỉ im lặng nhận khiển trách.

Nhìn thấy Đổng Mặc nãy giờ vẫn chỉ im lặng lắng nghe, anh từ khuôn mặt cô nhìn xuống cánh tay vẫn buộc một cái khăn, im lặng một chút, đột nhiên đưa một tay cầm lấy cánh tay cô, tay còn lại quả quyết cởi khăn tay ra, lộ ra miệng vết thương đang dần khép lại, trong lòng thầm nghĩ, cô bé này quả thật giỏi nhẫn nhịn, vết thương này nói nặng cũng không nặng, nhưng cũng không phải là nhẹ, chỉ dung khăn tay buộc lại cũng không phải phương pháp tốt gì.

“Ngày đầu đi làm đã để bị thương rồi?”

Đổng Mặc có chút ngượng ngùng nhìn cánh tay bị anh nắm chặt, trong lòng đấu tranh một chút mới quyết định kể chi tiết mọi việc cho anh, sau khi nói xong, chỉ thấy anh lại nhíu mi, chuyển chủ đề nói: “Vẫn mang theo cái chìa khoá đó chứ?”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề khiến Đổng Mặc không kịp phản ứng, lúc này mới nghĩ đến trước khi trở về anh có đưa cho cô một cái chìa khoá, lập tức trả lời: “Dạ.”

“Tan làm nhớ gọi cho tôi.” Ôn Hành Viễn lắc lắc cái điện thoại trên tay, dặn dò cô một câu rồi vội vàng rời đi. Đổng Mặc không biết anh dặn cô gọi điện cho anh làm gì, chỉ có điều cấp trên đã dặn, cũng chỉ có thể làm theo mà thôi, sau đó chỉ có thể thở dài trong lòng lặng lẽ nhắc nhở bản thân một chút.

Đổng Mặc vừa đi một lát, chuyện cô cứu đội phó đã lan ra cả phòng, người kể chuyện là đồng nghiệp tận mắt chứng kiến Đổng Mặc dành lại con dao, chỉ thấy anh ta vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Cô ấy có phải là không có cảm giác gì không nhỉ? Cho dù lúc con dao nhỏ kia cắt quá không có cảm giác gì, sau đó cũng không thể nào bình tĩnh mặt không hề biến sắc lấy khăn tay ra buộc vết thương lại, làm vậy quả thật là không khoa học chút nào, không nói đến cô ấy chỉ là một cô gái, khẳng định cho dù chúng ta cũng cảm thấy rất đau.” Anh ta càng nói càng khoa trương, làm mấy người xung quanh cũng phải mỉm cười.

Ngay cả Tống Ninh mới vào cũng không kìm được mà che miệng cười: “Anh có nói quá lên không vậy?”

Anh ta liền nghiêm mặt lại nói: “Đó là cô không thấy thôi, tôi thấy cô ấy giống như đội phó thứ hai vậy. Cô nói xem, có bao nhiêu cô gái dịu dàng khiến cho đàn ông chúng tôi hy vọng như cô chứ?”

Tống Ninh ngượng ngùng ngắt lời anh ta “Anh lại nói quá lên rồi!”, mà những người đàn ông khác nghe thấy vậy cũng cảm thấy đúng gật gật đầu, trong mắt họ Vưu Nhiên chỉ có hình dáng là của một người phụ nữ, còn những điểm khác, không có điểm nào giống một người phụ nữ hết. Nhất là khuôn mặt lạnh lùng của cô, chỉ cần cô liếc mắt một cái liền làm cho người khác có cảm giác như gió lạnh sau lưng vậy, cô rất ít khi nói chuyện cùng mọi người, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện phá án, ở trong đội nhiều năm như vậy, thế nhưng thân thế cô vẫn là một bí ẩn đối với mọi người. Cho dù là chức vụ hay tính tính của cô đều khiến cho mọi người sợ hãi mà tránh xa.

Ô Hàng ở bên cạnh nghe bọn họ bàn tán về Vưu Nhiên, sắc mặt tối sầm, đập bàn quát: “Mấy người có im lặng đi không? Hay là đã quá rảnh rỗi không có việc gì làm?”

Đổng Mặc vừa bước vào phòng liền thấy trong phòng không khí yên tĩnh nặng nề, ngạc nhiên nhìn Ô Hàng, sau đó lại làm như không có việc gì, chỉ im lặng bước về bàn làm việc của mình.

Từ lúc đó, trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, khi nhìn thấy sắp đến giờ tan sở, Đổng Mặc nhìn di động trong tay không biết gọi cho chú Ôn thì nên nói cái gì.

Đối với Đổng Mặc mà nói, ngoài hai tấm ảnh chụp lúc kết hôn ra, cuộc hôn nhân này đươn giản cũng chỉ là muốn làm cho cha yên tâm hơn về cô. Cho nên, quan hệ giữa cô với chú Ôn cũng không có gì khác so với trước. Nghĩ vậy cô liền không tiếp tục băn khoăn về vấn đề đó nữa, trong đầu chỉ có suy nghĩ: “Cuối cùng cũng tan sở rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.