Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 29




Tôn Ngữ Đàm đến Giethoorn là quyết định nhất thời.

Chuyện của Tôn Niệm Tây và Lâm Hiên đã lộ, sáng sớm cô ấy đã gọi điện khóc lóc với cô.

Cô vội vàng

chạy đi tìm người, lúc tìm được Tôn Niệm Tây, nửa mặt cô ấy sưng húp, ngồi thẫn thờ ở trạm xe buýt.

Hai người ngồi im lặng một lúc lâu, cô dắt Tôn Niệm Tây về nhà.

“Haizz.” Cô thở dài bôi thuốc cho

cô ấy, “Sao mẹ cậu đánh mạnh thế.”

“Tớ thấy bả vẫn nhân từ đó.” Tôn Niệm Tây đã bình tĩnh lại, chạm nhẹ vào gò má mình.

“Cậu ta đâu?”

“Bị mẹ tớ lôi ra ngoài rồi.” Điện thoại của cô ấy rung lên, cô ấy nhìn màn hình, “Tớ muốn bỏ trốn.”

Tôn Ngữ Đàm gật đầu, tay bị Tôn Niệm Tây túm lấy, “Cậu đi với tớ nhé.” “Đi đâu?”

Tôn Niệm Tây mở app mua vé, lướt một vòng, “Đi đâu đó xa chút.” Họ lên máy bay tới Amsterdam.

Từ ngày đến đêm, chuyến bay kéo dài 12 tiếng cuối cùng cũng kết thúc, hai người đặt chân đến làng

Giethoorn.

Vào đêm thứ hai ở ngôi làng yên tĩnh này, trời mưa.

Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, Tôn Niệm Tây

đã vui lên nhiều, kéo Tôn Ngữ Đàm đi thuê thuyền nhỏ.

Kỹ thuật lái thuyền của hai người rất kém, chốc chốc lại va phải thuyền người khác, cũng may tính

người nước ngoài thoải mái, bị đụng còn cười ha ha, rồi đòi đụng lại.

Khi chiếc thuyền trôi đến cuối dòng, cả hai đều mệt lử, vội dìu nhau lên bờ.

Khi vui vẻ, bạn sẽ quên đi tất cả.

Sau khi bình tĩnh lại, những cảm xúc chán nản bất lực kia chẳng

hề yếu đi, mà còn ùa về dữ dội hơn.

Tôn Ngữ Đàm ngồi im cùng cô ấy.

Chuyện của hai người họ, vốn đã trái với luân thường đạo lý, giờ cũng chẳng biết phải thế nào.

Tôn Niệm Tây và Lâm Hiên là chị em họ, bố mẹ của Lâm Hiên quanh năm bôn ba bên ngoài, nghỉ đông

nghỉ hè đều gửi Lâm Hiên qua nhà Tôn Niệm Tây trông.

Tôn Niệm Tây chỉ hơn Lâm Hiên hai tuổi, nhưng nhìn cô rất ra dáng chị lớn, dẫn cậu đi ăn cơm, tắm

rửa, chơi đùa, ngủ nghỉ, chỉ là khi hai người trưởng thành, giấc ngủ đơn thuần đã biến thành ngủ

thực sự.

Theo lời của Tôn Niệm Tây, lần đầu chạm vào cơ thể nhau, họ chưa hiểu gì cả.

Sau này cô đến trường

học, mới mơ hồ hiểu được, những điều đó là không nên.

Cô và em trai không thể ngủ chung giường

được.

Nhưng Lâm Hiên không hiểu, nửa đêm tỉnh giấc không thấy cô cũng không khóc không quấy, cứ lặng lẽ

bò lên giường cô, ngủ cạnh cô.

Người lớn cảm thấy hai đứa thật buồn cười, trêu Lâm Hiên bám chị.

Chỉ có Tôn Niệm Tây biết, lúc sớm tinh mơ, khi hai người đều đang mơ màng ngái ngủ, Lâm Hiên sẽ ôm

cô, cọ lên người cô, thỉnh thoảng cô cũng bị tỉnh giấc, thấy mặt Lâm Hiên gần kề, cậu nhắm hai mắt,

môi hơi chu lên, lông mi cong dài như cái quạt nhỏ, đang ngủ ngon lành.

Cô vừa khó chịu vừa tò mò, bèn chui vào chăn, cởi quần Lâm Hiên ra, chỗ đó của cậu bé xíu, dựng lên

như ngón tay, hoàn toàn khác cái của cô.

Lâm Hiên cũng tỉnh dậy, giật mình khép chân lại, “Chị.”

Tôn Niệm Tây chui ra khỏi chăn, véo má cậu, nghiêm túc hỏi: “Sao em cứ chọc chị thế.”

Lâm Hiên vô tội: “Em không có.”

“Không có cái gì?” Tôn Niệm Tây túm lấy chim nhỏ của cậu, như bắt được tang vật của kẻ trộm, “Chính

cái này chọc chị tỉnh này.”

“Em xin lỗi.” Lâm Hiên đỏ bừng mặt, cậu cũng không biết sao nó lại dựng lên.

Chờ đến khi hai người hiểu được chuyện này, họ đã thành thiếu niên thiếu nữ cả, đối với chuyện hồi

nhỏ, đều im bặt không nhắc tới.

Nhưng Lâm Hiên vẫn rất bám cô.

Ở tuổi 15, 16, cậu không đòi ngủ cùng chị nữa, nhưng chuyện tiếp xúc

thân thể vẫn xảy ra thường xuyên.

Hai người ngồi trên ghế sofa, Lâm Hiên sẽ nhoài người nằm lên đùi

cô, xem cô đang chơi cái gì, hoặc tựa cằm lên cổ cô.

Tôn Niệm Tây không biết do ý chí mình yếu hay do lòng cô vốn xấu xa.

Cô thực sự không thể tự nhiên

như cậu được, mà cô cũng không tin cậu thực sự chẳng nghĩ gì, nên nhân lúc cậu ôm eo cô đọc truyện

tranh, cô đã hôn cậu.

Kết quả là Lâm Hiên đều đang giả vờ, cậu lập tức đổi khách thành chủ, một đi không trở lại.

Tôn Niệm Tây 17 tuổi quấn lấy em họ 15 tuổi trên sofa, cũng may cả hai đều thiếu kinh nghiệm nên

không thể làm đến bước cuối cùng.

Nhưng loại chuyện này, chỉ cần bắt đầu sẽ chẳng thể kết thúc.

Cả hai không thể ở gần nhau, nếu không sẽ chẳng thể làm chị em được.

Người lớn không hề nghi ngờ về sự thân mật của họ, Lâm Hiên càng không kiêng nể gì, kỳ nghỉ hè năm

đó, hai người đã nếm trái cấm bên bồn rửa tay nghi ngút hơi nước.

Tôn Niệm Tây đã lo sợ rất lâu, thầm hạ quyết tâm, nhưng dưới sự dụ dỗ của Lâm Hiên, quyết tâm của

cô chẳng thể kéo dài.

Giữa chừng không phải họ chưa từng tách ra, cô chọn đại học xa nhà, cũng cố tình lựa lúc cậu vắng

nhà mới mò về, nên có khoảng hai năm, hai người không hề nói chuyện.

Lúc tốt nghiệp cấp 3, cậu bảo gia đình là mình muốn đi du lịch, rồi hôm sau đến tận ký túc xá tìm

cô.

Tôn Niệm Tây 20 tuổi, cô không thể lại làm mấy chuyện vô trách nhiệm ấy, cũng biết mình không thể

gánh nổi hậu quả.

Cô nói rõ ràng với Lâm Hiên, nói hồi trước họ chỉ là con nít chơi đồ hàng, nói

bây giờ cậu đang bị xúc động che mắt, tương lai cậu còn dài, khi cậu vào đại học sẽ có vô vàn cô

gái tốt chờ cậu thích.

Lâm Hiên mỉm cười nhìn cô, giống như đã lắng nghe tất cả.

Chẳng qua lúc cậu điền nguyện vọng vào

đại học, tất cả đều là trường ở Đường thành, Tôn Niệm Tây cũng không biết mình sợ cái gì, quay đầu

đã đăng ký sang Waseda trao đổi một năm.

Có lẽ trong lòng cô đã thừa hiểu, Lâm Hiên sẽ mang đến cho

cô những gì, nhưng cô không hề tin có thể giữ nổi sợi tơ hồng với Lâm Hiên, năm tháng sẽ khiến con

người ta thay đổi.

Cuối cùng, hai người vẫn lăn lộn lên giường.

Năm cuối đại học và ba năm nghiên cứu sinh, hai người trời cao hoàng đế xa, đã sớm quên tên họ của

mình, điên cuồng thác loạn.

Gánh nặng tâm lý

của Tôn Niệm Tây cũng dần buông xuống, cô không còn cảm thấy khó thở nữa.

Nhiều lúc cô còn đùa với

Lâm Hiên, nếu người lớn trong nhà phát hiện chuyện của bọn họ, xem chừng sẽ đánh chết hai đứa mất.

Lâm Hiên nói: “Nếu chị lo lắng như vậy, chi bằng để em đến nhận tội chịu đòn với hai bác trước, thà

một phát chết luôn còn hơn ngày đêm thấp thỏm.”

Tôn Niệm Tây nói: “Em tưởng nói xong thì hai đứa yên ổn chắc, cái giây phút nói ra ấy chính là kết

thúc.

Không có khả năng.

Mẹ chị có chết cũng phải ép chị chia tay em.”

Lâm Hiên hỏi, “Vậy chị có chịu không?” Cậu hỏi xong lại cười mỉa, “Tất nhiên là chịu rồi, hồi trước

không ai ép chị còn bỏ em được.

Mà em cũng chẳng quan tâm, chỉ cần em không chịu là được, chị đừng

hòng thoát khỏi em lần nữa.”

Hồi mới biết chuyện tình của Tôn Niệm Tây, cả người Tôn Ngữ Đàm rơi vào trạng thái chết não.

Tôn Niệm Tây than thở, “Cậu bảo tớ nên làm gì bây giờ, sao tớ có thể lên giường với em họ mình cơ

chứ.”

Tôn Ngữ Đàm nói: “Đúng vậy, sao cậu có thể chứ.” Cô không ngờ cô bạn sớm chiều ở chung với mình,

một Tôn Niệm Tây luôn thông minh lý trí lại lầm đường lạc lối như vậy, cũng không ngờ cậu bạn trai

nhỏ hơn hai tuổi kia lại là em họ của cô ấy.

Giờ trong đầu cô chỉ có mấy cái luân lý cương thường

chạy qua, “Bạn tôi ơi, cậu điên rồi.”

“À, hình như tớ quên nói, bọn tớ không cùng huyết thống nhé, cô tớ là con nuôi của ông bà nội.” Tôn

Niệm Tây trông rất đau khổ, “Thực ra tớ cũng nghĩ lâu rồi, không cùng huyết thống cũng có ý nghĩa

gì.

Tuy cô tớ là con nuôi, nhưng còn thân hơn con ruột, hoạn nạn có nhau, tớ với Lâm Hiên cũng

chẳng khác gì chị em ruột.”

“Có khác chứ.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Khác ở chỗ, cả hai đã sớm biết mình không có quan hệ huyết thống

nên lúc mười mấy tuổi ấy chẳng e ngại gì, còn vì trải nghiệm kích thích mà một đi không trở lại.”

Tôn Niệm Tây: “Sao một câu của cậu đã nói trúng trọng tâm thế?” “Đương nhiên, người ngoài bao giờ

chả sáng suốt hơn người trong cuộc.” “Nó thật sự không nghiêm trọng lắm à?”

“Ừ.” Tôn Ngữ Đàm khoa trương vuốt đầu mình, “Tớ thoáng mà, Tôn Niệm Tây, cậu đúng là một bộ phim

bom tấn, sao dám xuống tay với em họ mình chứ?”

“Tớ cũng chẳng biết.

Nhưng chuyện đã lỡ rồi, sau ba năm chia xa, tớ tưởng mình đã chín chắn điềm

tĩnh rồi, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ.

Kết quả ngoảnh đầu lại, không có lúc nào là tớ thực sự

move on hết.

Rồi tớ lại nghĩ so với việc tiếc nuối không nguôi, thà cứ buông thả bản thân, thích gì

làm nấy đi.

Có lẽ đã nếm trải qua rồi nên tớ chẳng thấy gì ghê gớm cả, lâu ngày rồi cũng chán, cuối

cùng sẽ tự kết thúc thôi.”

Ngờ đâu một năm nay, hai người bôn ba đất khách, gặp gỡ thì ít, xa cách thì nhiều, lại càng khiến

củi khô bốc lửa, tính cảnh giác cũng vứt lên chín tầng mây, nên mới bị mẹ Tôn Niệm Tây bắt ngay tại

giường..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.