Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 11




Ngày nắng vàng rực rỡ của Hoàng Sơn Vũ bỗng biến thành sét đánh giữa trời quang sau khi cô biết

mình phải đi ra ngoài điều tra cùng Đường Nặc.

Cô chặn đường của Đường Nặc hỏi cung, “Sao lại là

tôi với anh?”

Đường Nặc nhún vai, “Sao tôi biết được? Sếp Trần sắp xếp.

Cô đi chuẩn bị đi, ngày mai ra sân bay.”

Mặt của Hoàng Sơ Vũ viết đầy hai chữ kháng cự, Đường Nặc hỏi, “Cô không muốn đi à?”

“Cũng không hẳn.” Hoàng Sơ Vũ dối lòng nói, “Nhưng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”

Đường Nặc cảm thấy buồn cười, anh vẽ đường cho cô, “Vậy mau đi thưa với sếp Trần đi.

Hôm nay tâm

trạng anh ấy rất tốt, biết đâu lại tha cho cô, đổi người đi cùng tôi.”

Tất nhiên là Hoàng Sơ Vũ bị từ chối.

Nhưng cứ lúc cô mở miệng, là da mặt sẽ dày lên, cô hỏi Trần

Duệ: “Sếp Trần, sao bọn em đi hết được? Bọn em là hai phụ tá đắc lực của anh mà, cả hai đi mất thì

anh biết làm sao? Quá bất tiện!”

Trần Duệ không mủi lòng, “Đừng nói nhảm, Đường Nặc rất giỏi nghiên cứu, em đi theo mà học hỏi, lúc

về anh sẽ kiểm tra các ghi chú.”

Hoàng Sơ Vũ đành phải cụp đuôi bỏ đi.

Trần Duệ ngồi trước bàn, chậm chạp không làm gì cả.

Anh rút điện thoại ra, nhập một dãy số vào

WeChat, rồi gửi yêu cầu kết bạn.

Tôn Ngữ Đàm lập tức đồng ý, nhưng không nhắn lại.

Anh để điện thoại sang một bên.

Tôn Ngữ Đàm thề rằng cô không cố ý chờ Trần Duệ về nhà.

Cô chỉ hơi nôn nóng, nhất là sau khi trời tối.

Vậy nên cô quyết định xắn tay lên làm việc nhà, bắt

đầu từ phòng của mình, lau sạch mọi ngóc ngách trên sàn nhà.

Hoạt động lặp đi lặp lại mà không cần

dùng não như này là cách tốt để giải quyết cảm xúc.

Cô mệt đến toát mồ hôi, vội đi tắm rửa, rồi nằm trên ghế sofa thẫn thờ.

Động tĩnh nhà đối diện quá rõ ràng.

Cô nghe thấy tiếng thang máy đến nơi, nghe thấy tiếng mở cửa,

cô cầm điện thoại, liếc nhìn thời gian, nhớ tới trạng thái làm việc của Chu Thuật Hâm, than thở nhà

tư bản đúng là người sau hơn người trước.

WeChat bỗng xuất hiện khung thoại, Trần Duệ gửi đến hai chữ: Mở cửa.

Tôn Ngữ Đàm mở cửa, Trần Duệ

đứng bên ngoài, đã thay quần áo, trên tay cầm chai rượu.

“Uống một ly không?” Anh nói.

Đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

Cũng trách bọn họ chẳng thân thiết gì, phải dùng rượu để trợ hứng.

Tôn Ngữ Đàm liếc phòng mình.

Nụ cười trên môi Trần Duệ dần tắt, “Có khách?” “Không, em vừa mới lau nhà, vẫn còn ướt.”

Trần Duệ: “Vậy qua nhà anh.”

Bố cục nhà Trần Duệ cũng gần giống nhà cô, nhưng đồ nội thất ít hơn, màu sắc cũng tối giản, nhìn

khá trống trải.

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn ngủ.

Trần Duệ ngồi trước cửa sổ sát đất, lắc lắc bình rượu, hương rượu nồng đượm chậm rãi tỏa ra.

Cả hai đều im lặng, Tôn Ngữ Đàm nhìn anh, anh thì nhìn bình rượu, mạch nước ngầm trong lòng giống

như ly rượu đỏ thẫm.

Tôn Ngữ Đàm nhận ly rượu anh đưa, nhấp một ngụm, còn chưa nuốt xuống đã bị anh hôn.

Anh dịu dàng

liếm cánh môi cô, hương thơm ngọt ngào của nho đọng lại quanh quẩn trong miệng.

Tôn Ngữ Đàm bị đẩy

ngã ra đất, lột sạch quần áo, nụ hôn của Trần Duệ lan đến tận rốn, đầu lưỡi thăm dò chỗ lõm vào.

Bụng dưới của cô tê dại, lòng cảm thấy không ổn lắm, chân lại câu lấy đầu anh.

Trần Duệ mỉm cười, anh kéo mở hai chân cô, đầu lưỡi tách hai cánh hoa ra, liếm láp hang động bí ẩn

trơn trượt của cô.

Cả người Tôn Ngữ Đàm căng cứng, từng đợt khoái cảm cứ đánh tới, cô nhắm chặt

mắt, không kìm được tiếng nỉ non, nương theo động tác càng lúc càng nhanh của anh, cô càng trở nên

khó chịu, cong người trốn tránh, lần thâm nhập cuối cùng sâu hơn nhiều, chùm pháo hoa nở rộ trong

tâm trí cô.

Trần Duệ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, anh khen: “Em có giọng rên trời cho đấy.”

Tôn Ngữ Đàm mệt nhoài: “Cám ơn.”

Trần Duệ một tay đỡ dương vật nhẹ nhàng chào hỏi vườn hoa đang ướt dầm dề của cô, tay kia cầm ly

rượu uống một ngụm.

Anh cúi người hôn cô, khi chất cồn ấy chui vào miệng cô, anh cũng trầm sâu vào cơ thể cô.

Tôn Ngữ Đàm gác chân lên cổ anh, theo từng cú thúc, tấm lưng trần của cô cọ sát lên nền gạch lạnh

lẽo, gạch men dần nóng lên.

Anh bế cô lên, cô lại lên đỉnh lần nữa, cả người run rẩy, gục xuống vai anh xin tha mạng, “Trần

Duệ, em nuốt không hết.”

Trần Duệ nói: “Đừng khiêm tốn, sắp nuốt hết rồi.”

Cô cúi xuống nhìn, chỗ đó của anh dựng đứng, đang vào ra trong cơ thể cô, vô cùng phấn chấn, sung

sức.

Cô khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm con người đúng là lành sẹo liền quên đau.

Cô quỳ gối trên giường, trong tầm mắt đong đưa, cô thấy một chiếc thuyền buồm ở đầu giường, được

ghép từ các hạt Lego rất nhỏ, với hình dáng độc đáo.

Cô nhìn thêm mấy lần nữa, Trần Duệ giữ chặt cổ

cô.

Anh hỏi cô: “Nhớ không?”

“Hả?”

“Em không thấy nó quen sao? Là em xếp đó.” “Thật ư?”

“Ừ.” Trần Duệ đâm thật sâu, “Em thì nhớ được cái gì.”

Khi mưa ngừng gió tạnh, Tôn Ngữ Đàm sống không còn gì luyến tiếc nằm chết dí trên giường.

Cô nghĩ

ngày mai nhất định phải kiềm chế, ngày nào cũng chơi tới bến như này, cô sợ mình sẽ cưỡi hạc về Tây

thiên mất.

Cô thực sự không hiểu, sao thể lực Trần Duệ tốt thế nhỉ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt nữa.

Cô đấu

tranh tư tưởng mãi, cuối cùng vẫn lết cái thân tàn tạ về nhà, giờ cô phải mạnh mẽ lên, còn hơn là

nằm đấy rồi nửa đêm lại bị quật.

Nói cứ như mình không muốn ấy, Tôn Ngữ Đàm thầm mắng mình không có liêm sỉ.

Đúng là Trần Duệ chơi

cô chết đi sống lại, nhưng cô cũng rất thoải mái, không thể chối từ.

Cô nhớ lại hình ảnh cụ thể, ngón tay của anh, đầu lưỡi của anh, nụ hôn của anh, mặt Tôn Ngữ Đàm lại

nóng lên, haizz, cô nghĩ thầm trong lòng, chỉ là không có kim cương.

Vào một buổi chiều nọ, Tôn Ngữ Đàm và Tôn Niệm Tây hẹn nhau ở cổng trường cấp hai ăn khoai tây

nướng.

Đó là một cửa hàng mở cửa rất nhiều năm.

Mặc dù chỉ có mặt tiền eo hẹp, như cái tủ đông, nhưng

khoai tây ở đây chiên rất ngon, đến nỗi chỉ cần ngửi

mùi thơm đã khiến người ta thèm rỏ dãi.

Quán còn có loại nước sốt gia truyền, đúng là ăn một lần đã

khiến người ta nhớ mãi không quên.

Ngày nào đám học sinh kia cũng đến, khách đi ngang qua cũng phải

ghé vào, đến cả Tôn Niệm Tây không học ở đây cũng thường xuyên mò đến, đủ biết tiếng tăm quán vang

xa đến đâu.

Nhưng ông chủ ở đây rất thông minh, có ý thức trong việc kiểm soát chất lượng, mặc kệ

bao nhiêu người khuyên cũng kiên quyết không chịu mở thêm chi nhánh, cho nên đến giờ quán vẫn sừng

sững đứng đầu danh sách đồ ăn ngon nhất vườn trường.

Tôn Ngữ Đàm đến sớm hơn, mua hai phần trước.

Cô ngồi cạnh quầy bán đồ nướng, gọi thêm mấy xiên

nướng, một xuất quẩy tẩm bột, vừa ăn vừa chờ.

Tôn Niệm Tây nhanh chóng xuất hiện ở ngã tư, Tôn Ngữ Đàm sai cô ấy mua hai túi dưa hấu và dứa thái

nhỏ.

Hai người ngồi bên nhau, ngấu nghiến đồng đồ ăn vặt, cảm thấy rất hạnh phúc.

“Sao nó lại ngon thế nhỉ.” Tôn Ngữ Đàm khoắng đũa trên bàn như chỉ huy đánh trận.

“Cứ như trở về hồi đại học ấy.” Tôn Niệm Tây nói, “Mỗi ngày đều rảnh rỗi, nghĩ xem lát nữa ăn cái

gì.”

“Chuẩn.” Tôn Ngữ Đàm vén tóc lên, quẩy tẩm bột cay quá, cô vã hết mồ hôi.

“Ôi,” Tôn Niệm Tây đảo mắt, thò người lại đây, móc chiếc khăn quàng lỏng lẻo của cô ra.

Tôn Niệm

Tây nhìn dấu đỏ mờ ám trên cổ cô, cười cười, thì thầm: “Ngủ?”

Tôn Ngữ Đàm gật đầu.

“Cảm giác thế nào?”

“Cũng tạm được, nhưng đầu gối đau quá.” Cô thủ thỉ.

Tôn Niệm Tây thở dài một tiếng, “Đàn ông với phụ nữ bây giờ, quất nhau nhanh thật đấy.”

“Cút.”

“Tớ muốn coi mặt mũi anh ta quá, cậu dẫn ra nhé?”

“Còn lâu.” Tôn Ngữ Đàm thành thật nói: “Làm thì nhiều nhưng nói có được mấy câu, cậu hiểu ý tớ

không?”

“Chả liên quan.” Tôn Niệm Tây nói: “Muốn chiếm trái tim đàn ông, phải bắt đầu từ thằng em đó.”

Tôn Ngữ Đàm bật cười, lắc đầu: “Chiếm cái đầu cậu, chỉ ngủ mấy tháng thôi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.