Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 1




Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải Thành.

Thời gian hạ cánh là 1:10 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa cabin.

Tôn Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành lý.

Chuyến này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng kia.

Tiểu Sơn rất đắc chí: “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ về.

Tuyến bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”

“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”

“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”

“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy thật.

Cô buồn cười nói: “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”

“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”

Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.

“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.

“Không cần.

Cảm ơn sếp.

Tạm biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.

“Buổi tối gặp nhé.”

Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang điểm.

Chu Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Nikol.

Tôn Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được nữa.

Cô thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển hiệu.

Trong cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương rồng.

Các chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng bóng.

Chúng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên trong.

Bức tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn mởn.

Tôn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi nơi.

Chu Thuật Hâm mỉm cười đứng bên cạnh.

Anh ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhất.

Quả nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.

“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”

Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”

“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”

“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”

“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”

“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”

“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”

Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”

Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp: “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”

“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một bên.

Phía sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.

“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”

Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”

“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.

“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”

“Vừa về hôm nay.”

“Thế bây giờ định…”

“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả lời.

Trần Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm: “Đây là?”

Tôn Ngữ Đàm: “Sếp của tôi.”

Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào: “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh ngộ.

Trần Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói: “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”

Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”

“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”

Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài trời.

Tôn Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một cái.

Không đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô thôi.

Nhưng giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa nữa.

Trong bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề gì.

Tôn Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho nhau.

Tôn Ngữ Đàm lại yên tâm ăn cơm.

Nói chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Đường An Sơn.”

“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói: “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”

“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm lắm.

Chu Thuật Hâm hỏi cô: “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”

“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là đến.

Gọi xe thì ai lái?”

“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”

“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”

“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”

“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”

Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói: “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”

Tôn Ngữ Đàm: “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”

Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.