Sau một tháng, cuối cùng nhà mới của Ngu Từ cũng trang trí xong.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô tự tay thiết kế và thi công, quá trình này vừa cực khổ vừa vui vẻ. Cô điều, khi nhìn thấy thành quả đó bản thân tạo ra, trong lòng cô cực kỳ thỏa mãn.
Tuyên Triều Thanh nói: “Đây là việc đầu tiên chúng ta làm cùng nhau, sau này chúng ta sẽ cùng trải qua nhiều lần đầu khác nữa.”
Anh muốn được trải nghiệm mọi thứ cùng cô.
Giấy dán tường trong phòng khách họ chọn màu trắng, cùng màu với cửa sổ, sofa thì họ chọn một bộ màu xám, còn sàn nhà là màu gỗ. Phía trên chiếc bàn có khăn trải bàn sọc caro trắng có đặt một bình hoa, vách tường trong nhà bếp hai người cũng chọn hoạ tiết sọc caro trắng, sàn nhà họ cũng dán màu gỗ giống như trong phòng khách.
Toàn bộ căn nhà chỉ có ba màu sắc chủ đạo, vừa đơn giản lại thanh lịch.
Ngu Từ định treo một giàn hoa ngoài ban công để trồng vài chậu hoa và xương rồng.
Cô còn mua khăn trải giường và vỏ chăn mới để phù hợp với màu sắc của căn nhà.
Tuyên Triều Thanh khoan giúp cô mấy cái lỗ trên tường phòng ngủ để treo kệ sách.
Vốn dĩ chủ nhà định tặng căn nhà mà Ngu Từ vừa thuê cho con trai, nhưng sau khi hai vợ chồng son kết hôn lại đến thành phố khác để phát triển, rất ít khi quay về nên căn nhà này vẫn chưa được trang trí.
Cả gia đình chủ nhà đều là người thích sạch sẽ, cho nên trước đây tuy đã có vài người đến xem nhà nhưng họ vẫn chưa cho thuê.
Bởi vậy, khi nghe nói cô là bạn của Tuyên Triều Thanh, lại là con gái, chủ nhà nghĩ con gái thì sạch sẽ, cộng thêm việc cảm thấy có duyên nên đã không do dự mà đồng ý.
Vì muốn trang trí lại toàn bộ căn nhà mà Tuyên Triều Thanh đã tốn rất nhiều công sức thuyết phục chủ nhà.
Cũng may chủ nhà là người hiểu lý lẽ, huống chi ban đầu bọn họ cũng không thích cách trang trí của căn nhà này nên dự định sau này sẽ tu sửa lại, thế nên chỉ cần hai người đừng làm cho cả căn nhà rối tinh rối mù thì họ đều mặc kệ.
Sau này, Ngu Từ hỏi Tuyên Triều Thanh rằng cô chẳng qua chỉ thuê căn nhà này thôi, sao phải tốn nhiều công sức chỉnh sửa như vậy? Bởi vì nếu chỉ có một mình cô, không có sự đỡ của anh thì cô cũng rất lười, không có nhiều tinh thần và sức lực để làm nhiều việc như thế.
Chỉ riêng việc đi làm hằng ngày đã khiến cô mệt mỏi muốn chết rồi.
Tuyên Triều Thanh đáp: “Tuy căn nhà này là của chủ nhà, nhưng chúng ta dọn vào ở thì phải làm cho nó thoải mái, cho dù chỉ ở một năm thì đó cũng là cuộc sống của chúng ta.”
Ngu Từ cảm thấy rất rung động.
Cô phát hiện bản thân càng ngày càng thích Tuyên Triều Thanh, có anh bên cạnh, cuộc sống của cô sẽ trở nên rực rỡ sắc màu, bởi vì anh sẽ chủ động thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt của cô.
Trong lúc vô tình cô đã học được rất nhiều thứ, cô phát hiện ra trên người anh có một loại ánh sáng mà trước đây cô không hề nhận ra, điều này làm cô có cảm giác như đang đi tìm kho báu vậy. Anh giống như một thỏi nam châm, khiến cô bị hút chặt.
Trong vô thức, cô nảy sinh sự sùng bái và ỷ lại vào anh.
Sau khi trang trí nhà cửa xong, hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch đi du lịch.
Bọn họ sẽ dành thời gian cuối tuần đi tới một thành phố gần đó để vui chơi.
Sau khi tan ca, Tuyên Triều Thanh đón Tuyên Chí Hoa tới một nhà hàng gần công ty ăn tối. Anh chơi chung với Tuyên Chí Hoa một lát, sau khi dỗ anh ấy đi ngủ và tắm rửa sạch sẽ, Tuyên Triều Thanh mới tới nhà Ngu Từ.
Lúc đó Ngu Từ vẫn chưa ngủ, cô đã tắm xong, tóc cũng được sấy cho ráo. Cô mặc áo ngủ, nằm trên sofa tìm kiếm cẩm nang du lịch của cư dân mạng.
Chuông cửa vang lên.
Ngu Từ đơ ra một giây, bây giờ đã khuya rồi, cô cũng không gọi thức ăn ngoài, vậy người tới là ai? Cô mang dép lê vào, từ từ đi về phía cửa, sau khi nhìn qua mắt mèo cô mới thấy người đến là Tuyên Triều Thanh.
Anh đứng ngoài cửa, phía sau anh là hành lang, vì anh quá cao nên đã che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu. Tuyên Triều Thanh đứng ngược sáng, ánh mắt trong suốt.
Ngu Từ mở cửa ra để anh vào nhà, cô lấy đôi dép lê vừa size chân của anh mà bản thân đã mua khi đi siêu thị lần trước ra, đôi dép này và đôi dép cô đang mang là một cặp.
“Anh trai của anh ngủ rồi à?” Ngu Từ hỏi.
“Ngủ rồi.” Tuyên Triều Thanh đóng cửa lại và thay dép lê.
“Em đang tìm kiếm cẩm nang du lịch.” Ngu Từ quay lại sofa, cô ngẩng đầu, giơ điện thoại cho anh xem.
Tuyên Triều Thanh ngồi bên cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía điện thoại của Ngu Từ.
Một loạt kết quả.
Ngu Từ bỏ dép ra và ngồi xếp bằng, cô mặc một chiếc áo cánh dơi, tay áo được xoắn lên hai lớp, để lộ cánh tay trắng nõn, nhỏ nhắn, anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn được nó.
Xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vừa được làm sạch, đuôi tóc vẫn còn đọng nước, phần ót của cô trắng tới mức làm anh chói mắt.
Trái cổ chuyển động, Tuyên Triều Thanh lập tức ôm chầm lấy cô mà không cần suy nghĩ, tay anh xoa nhẹ eo cô, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Anh hành động quá bất ngờ nên Ngu Từ không kịp đề phòng, lúc bị ảnh bế lên, cô giật bắn người, điện thoại trong tay cũng rơi khỏi tay. Ngu Từ thấp giọng nói: “Điện thoại…”
Tuyên Triều Thanh chụp lấy điện thoại của cô rồi đặt sang một bên, anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu hôn lên bờ vai trần trụi và ngửi mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người cô.
Anh nói với giọng khàn khàn: “Cẩm nang để ngày mai anh tìm, bây giờ để anh ôm một lát.”
Ngu Từ bị anh làm cho tê dại, trái tim đập thình thịch. Tuyên Triều Thanh xoay người cô lại để cô nhìn về phía anh, còn anh lại cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của cô. Ngu Từ thở hổn hển, cô ôm cổ anh, nhẹ giọng “dạ” một tiếng.
Cô không biết tối nay anh sẽ tới, vì để bản thân được thoải mái nên cô không mặc đồ lót, thế nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, điều này giống như một loại ám chỉ.
Mặt Tuyên Triều Thanh vừa chạm vào xương quai xanh, cô đã cảm giác như có một dòng điện đang chạy khắp cơ thể mình, cơ thể cô mất khống chế mà run bần bật.
Tuyên Triều Thanh ngẩng đầu, anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, cảm xúc dâng trào trong mắt anh.
Nhìn thấy ánh mắt này, tìm Ngu Từ càng đập nhanh hơn, cô cảm thấy khó thở, giống như sắp bị nước biển nhấn chìm.
Ngu Từ nắm chặt quần áo anh.
Tuyên Triều Thanh không lên tiếng, có vẻ anh không muốn phá vỡ bầu không khí lúc này
Anh cẩn thận đưa tay vào trong quần áo cô để thăm dò.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy nên cơ thể Ngu Từ rất nhạy cảm, cô dựa vào ngực anh và run rẩy.
Tuyên Triều Thanh chạm vào lưng dưới của cô.
Có vẻ anh cũng rất hồi hộp, bởi vì hô hấp của anh rất dồn dập.
“Tiểu Từ.” Có lẽ anh muốn xoa dịu cảm giác căng thẳng của mình nên đã thấp giọng gọi tên cô.
Nhưng giọng nói này… lại mang theo dục vọng, cảm xúc này làm cô bị sa lầy theo.
Cuối cùng, anh chạm vào vị trí mềm mại và thơm thô rồi nhẹ nhàng xoa bóp, Ngu Từ nức nở, toàn thân mềm nhũn ngã vào ngực anh.
Theo mức độ nặng nhẹ của bàn tay anh, dường như trong đầu Ngu Từ chợt loé lên một suy nghĩ, nhưng cô lại không nắm bắt được nó. Lúc cô cố gắng tập trung suy nghĩ thì đầu óc lại trống rỗng.
Tuyên Triều Thanh đè cô xuống sofa, lòng bàn tay anh bảo về phần ót của cô, còn khủy tay thì chống lên thành ghế sofa.
Hơi thở của anh vừa nặng nề lại dồn dập, anh cứ lặp lại tên cô hết lần này đến lần khác: “Tiểu Từ.”
“Tiểu Từ.”
Ngu Từ bị anh mê hoặc.
Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đã động tình.
Mặc kệ đã ngắm cô bảo nhiêu lần thì lần nào cảm xúc của anh cũng đong đầy.
Tuyên Triều Thanh hôn lên tóc, đôi mắt và khuôn mặt của Ngu Từ. Anh hôn dọc từ chóp mũi xuống đôi môi, cuối cùng anh không kiềm chế được mà khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Tiểu Từ, chúng ta làm tình nhé.”
Nếu là ngày thường mà nghe thấy câu này, mặt cô sẽ đỏ như trái gấc. Nhưng trong hoàn cảnh tình cảm dâng trào này, Ngu Từ cũng không biết bản thân nên lắc đầu hay gật đầu, vì vậy cô cắn nhẹ vào lớp vải trên vai anh.
Tuyên Triều Thanh bế cô lên và hỏi: “Trong nhà có bao không?”
Ngu Từ không hiểu anh nói gì, Tuyên Triều Thanh cúi đầu sửa sang lại quần áo cho cô: “Chắc là cửa hàng tiện lợi dưới lầu vẫn còn mở cửa, để anh đi mua mấy cái.”
Tuyên Triều Thanh xoa đầu Ngu Từ.
Ngu Từ vẫn chưa tỉnh táo, cô ngồi đờ đẫn một hồi, lúc cô bừng tỉnh hiểu ra anh đi mua thứ gì thì Tuyên Triều Thanh đã ra khỏi cửa.
Mười mấy phút sau anh quay về, trong tay anh xách theo một chiếc túi nilon. Trong túi có hai lớn nước và sữa bò, cùng với mấy cái bao.
Tuyên Triều Thanh đặt túi lên bàn, cầm hai cái bao bước tới, anh ngồi xuống bên cạnh Ngu Từ, nhanh tay xé rách vỏ bao.
Ngu Từ chợt căng thẳng.
Cô nghĩ lại mới nhớ, hình như lúc nãy… cô cảm giác được có thứ gì ở chỗ đó của anh chĩa vào người mình, bây giờ cô mới hiểu đó là gì.
Dưới ánh đèn, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Ngu Từ sờ mặt để che giấu cảm xúc của mình, sau vài giây suy nghĩ, cô nuốt nước bọt, lấy hết can đảm hỏi: “Anh có muốn… vào phòng ngủ hay không?”
Bởi vì… cô cảm thấy làm trên sofa thì không hay lắm.
Ngu Từ thấy động tác của Tuyên Triều Thanh khựng lại, anh quay đầu lại, dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của anh sâu thẳm như đáy biển.
Ngu Từ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giây tiếp theo cô bị anh ôm từ sofa lên.
Ngu Từ nhỏ giọng hét lên: “A, sao anh…”
Nhanh quá vậy!
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Tuyên Triều Thanh ôm cô đi về phía phòng ngủ, một tay anh nhéo chóp mũi Ngu Từ. Tuyên Triều Thanh cúi đầu, áp trán mình vào mặt cô: “Anh sợ lát nữa em sẽ đổi ý.”
Ngu Từ ôm cổ anh, xấu hổ cười: “Em là loại người đó sao?”
Anh nói nhỏ: “Ừ, anh sợ.”