Xung Động

Chương 35




Vài ngày sau, chúng ta cũng không còn cơ hội hâm lại nhiệt tình, ta bị Từ Tú Phương lôi kéo đi hết một vòng Ma Cao, Thái Lan. Lý do là: “Không biết bao lâu nữa mới lại gặp anh~”

Cô ấy ưa dựa vào vai ta, cử chỉ so với những người bạn gái ở Mỹ còn có phần thân mật hơn, cô ấy đối với ta có một loại phản xạ dựa dẫm, có lẽ vì Trịnh Diệu Dương rất ít khi tỏ ra âu yếm dịu dàng, cậu ấy thường chỉ nỗ lực hết mình với những thứ khiến cậu ấy hứng thú, còn lại gì cũng thờ ơ, thậm chí vị hôn thê cùng một người đàn ông khác đi du lịch cũng nhắm mắt cho qua được.

Đêm đó, trong một hộp đêm ở Thái Lan, khi ta nhét một tờ giấy bạc lớn vào giữa bộ ngực đồ sộ của một cô gái nhảy, Tú Phương ôm bụng cười khanh khách, chúng ta đã không thèm nề hà mấy trò bừa bãi kiểu này, hai ngày nay chơi cũng muốn điên rồi.

Đến khi chúng ta cùng nhau ra ngoài hóng gió, “Này, sao tới giờ vẫn chưa nghe anh kể chuyện bạn gái cho người ta nghe?”

“Cô muốn nghe về ai nào?”

“Đồ đàn ông hư đốn~”, cô ấy cười phát ta một cái, “Kể về cái người anh khắc cốt ghi tâm nhất ấy.”

“Hình như phụ nữ đều có tính tò mò về bạn gái của những chàng trai quanh mình nhỉ?”

Cô ấy bật cười: “Đã nói đừng có được thể lấn tới mà~ người ta hỏi anh nghiêm túc nha.”

“Thời này lấy đâu ra yêu đương khắc cốt ghi tâm?” Ta cười nhạo, “Kết cục đều không hay lắm, chậc, có điều cứ yên tâm, riêng cô là ngoại lệ.”

“Tôi vẫn nghĩ anh là một người đàn ông biết yêu.”

“Tôi hả? Là biết làm tình chứ?” Ta lắc đầu tự giễu.

“Ăn nói thế a!” Cô ấy vừa cười vừa mắng, “Anh đúng là làm người ta đoán không ra.”

“Còn chưa ‘đoán không ra’ bằng Trịnh Diệu Dương của cô.”

Cô ấy dừng bước, đứng tựa vào lan can, nụ cười trên môi nhạt dần, gương mặt như có chút buồn bã hướng nhìn ra xa, lặng lẽ nói: “Trần Thạc, anh đi rồi, chắc tôi sẽ thấy như thiếu mất điều gì…”

“Sao thế? Đừng nói cô quay qua yêu tôi rồi chứ~” Ta nhích lại ôm vai cô ấy, cô ấy có tâm sự, chắc chắn lại liên quan đến người kia.

“Gần đây tôi thấy Diệu Dương kỳ lạ lắm.”

“Hưm?”

“Ý tôi là… đính hôn rồi nhưng quan hệ giữa chúng tôi cũng không thân thiết hơn chút nào.”, cô ấy quay lại, hướng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta, “Tôi nghĩ anh ấy có người phụ nữ khác.”

“Nói vớ vẩn.” Ta liếc mắt qua hướng khác, “Đừng tự tìm phiền não, Tú Phương, không ai sánh được với cô đâu.”

“Nếu Diệu Dương không nghĩ vậy thì sao?”

“Cậu ấy không phải người tùy tiện, nếu cậu ấy đã chấp nhận đính hôn với cô, kết quả cô cũng tự hiểu rõ mà.”

“Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ tôi không thể tin tưởng được nữa!” giọng cô ấy đã hơi run rẩy, vẻ hạnh phúc gắng gượng nhiều ngày nay đã hầu như biến mất, “Tôi nghĩ chắc chắn anh ấy có người khác rồi…”

“Đừng như vậy.”, cánh tay ta siết chặt vai cô ấy hơn, “Đừng tự giày vò mình vì những điều phỏng đoán, đừng bao giờ.”

“Trực giác của phụ nữ không sai đâu, người kia khiến Diệu Dương như mất hồn mất vía, ảnh nhiều khi ngồi thất thần, nhiều khi trầm ngâm nghĩ ngợi, có lúc còn… quên bẵng cả tôi.”

Lòng ta thoáng chấn động. Tú Phương quay lại nhào vào lòng ta, miệng không ngừng nói: “Anh ấy đối với tôi không hề nhiệt tình, thậm chí… thậm chí tôi còn thấy vết hôn trên cổ ảnh, Diệu Dương không thích người khác để dấu vết trên người anh ấy!! Chưa bao giờ thích! Thế mà giờ, rõ ràng như vậy, lúc anh ấy thay áo, tôi còn thấy… trên vai, trên ngực… đều có… tôi chịu không nổi, dù tôi vẫn biết ảnh có nhiều tình nhân khác… nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn chịu không nổi… Trần Thạc, Trần Thạc…” Cô ấy òa lên khóc, như một đứa trẻ, có lẽ trên đời chỉ mình Trịnh Diệu Dương mới có thể khiến Từ Tú Phương lộ ra vẻ yếu đuối thế này, “Lần này tôi nói muốn đi cùng anh, vậy mà… ảnh thậm chí còn không quan tâm.”

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng, xoa dịu cô ấy. “Trịnh Diệu Dương, tôi và cậu quả thực không thể cứ tiếp tục nữa, đến lúc phải kết thúc rồi…”

Trở về Hồng Kông đã là thứ Hai, có người ra sân bay đón ta và Tú Phương, bọn họ có vẻ kinh ngạc khi biết ta và chị Phương nhà mình đi du lịch cùng nhau, cũng phải, làm sao đến lượt ta~ Nhưng vì đôi bên có vẻ vô tư, thân thiết như bạn bè, nên họ cũng tạm tin này chỉ là một chuyến đi công tác bình thường.

Buổi trưa, bất chấp mệt mỏi đi tụ tập với Tằng Vỹ Kỳ, hành lý trực tiếp gửi người đưa đi, Liêu Kinh cũng đã được đưa lên máy báy trước, ta và A Kỳ bay chuyến sau. Trương Ký Vân, Bolde, Tú Phương đều đến Hải Cảnh làm tiệc chia tay ta.

“Giữ gìn sức khỏe, Trần Thạc.” Ôm tạm biệt từng người một, không đến mức diễn chia ly thống thiết, cũng không mong chờ gì hơn, ta lên đường trở về.

Trong phòng chờ sân bay, ta im lặng ngồi cạnh A Kỳ, cho đến khi… Trịnh Diệu Dương lọt vào tầm mắt chúng ta. Không mặc Âu phục, vóc người cao lớn khoác một bộ đồ xám trắng, vừa có vẻ nhàn nhã mà không hề thiếu mạnh mẽ, nổi bật giữa đám đông, không biết bao nhiêu ánh mắt đều quay lại nhìn cậu ấy. Cậu ấy chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đi thẳng về phía ta, ta cũng không nhúc nhích.

Cậu ấy lên tiếng: “Không định nói với tôi một câu hẹn gặp lại hả?”

“Còn có gặp lại sao? Chuyện không thể, nói làm gì.”

Cậu ấy vươn tay vuốt bên tóc mai ta, chẳng coi ai ra gì, “Đừng cái gì cũng nói tuyệt đối thế.”

“Tôi thấy giờ đâu cần làm thế này nữa.” Ta giơ tay ngăn cậu ấy lại.

Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh ta, không nói mà cũng không làm gì nữa. Chúng ta cứ như vậy ngồi yên lặng, A Kỳ dùng loại ánh mắt cực kỳ quái dị theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, nhưng ta và cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn chỉ trầm mặc ngồi cạnh nhau. Thẳng đến giờ lên máy bay, ta đứng lên.

Trịnh Diệu Dương đột nhiên vươn tay kéo ta lại, ôm siết lấy ta rồi mạnh mẽ hôn, xung quanh lập tức rộ lên tiếng xì xào. A Kỳ sấn tới túm lấy cậu ấy, Trịnh Diệu Dương cũng không dây dưa thêm, có lẽ cũng tự ý thức được hoàn cảnh, chúng ta vừa tách ra, A Kỳ đã nổi khùng, mặt đỏ bừng quát cậu ấy: “Mẹ nó, đồ điên này!”

Ta bước lui hai bước, chậm rãi đưa mu bàn tay quệt miệng, bao nhiêu người xung quanh đang chỉ chờ xem trò vui, làm ầm ĩ rồi ngày mai khắc to chuyện, dù sao Trịnh Diệu Dương cũng là người của công chúng.

Đối diện nhau thêm chốc lát, ta quay người bước đi thật nhanh, A Kỳ lầm bầm chửi rủa theo sau, thực sự chưa từng lên máy báy vội vã như vậy, không phải vì sợ cậu ấy đuổi theo… mà ta sợ chính lòng ta không theo kịp bước chân mình.

Từ giờ kể như đã là người xa lạ, Trịnh Diệu Dương. Ta tin rằng đây là kết thúc rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.