Xúc Thủ Sinh Xuân

Chương 47




“Tiểu Tân?!” Ngu Hối kinh hỉ hô thành tiếng, nhưng khi nhìn thấy Eugene vẫn khỏe mạnh không có chuyện gì đứng trước mặt mình, cậu lập tức thấy tâm tình của mình vô cùng phức tạp.

Sao có thể đúng lúc như vậy? Cậu tìm kiếm lâu như thế, gọi đến khan cả tiếng, vẫn không tìm được, chờ đến lúc cậu nói ra những lời sau cùng kia thì liền xuất hiện? Ngu Hối có cảm giác mình như kẻ ngốc vậy. Trong khi mình lo lắng đến sắp phát điên, nói không chừng Eugene đang núp ở bên cạnh quan sát mình như kẻ điên vừa chạy qua chạy lại vừa hô to cũng nên.

Ngu Hối tức đến sắp không thở nổi, trái tim đập rất nhanh, cả người đều run rẩy, cậu rất muốn làm hành động tức giận quay đầu bỏ chạy giống như Eugene vừa làm khi nãy, nhưng cậu làm không được, không thể nói trước được chuyện gì cả, nếu cậu bỏ chạy, để Eugene ở lại nơi này một mình, không biết có thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không nữa? Cậu tự nói với mình, là một người trưởng thành, không nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy được.

“Nãy giờ con chạy đi đâu?” Ngu Hối kiềm chế suy nghĩ muốn tiến lên tát cho nó một cái, dùng vẻ mặt không có gì hỏi.

“Vợ...” Eugene mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Ngu Hối không tốt lắm, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, chỉ dè dặt nắm lấy tay Ngu Hối, sau đó dẫn Ngu Hối đến quầy hải sản kia, chỉ vào đám cá ở trong hồ nước, nói: “Vợ ~ vừa rồi mấy con cá này theo con trò chuyện giải sầu, chúng ta đem chúng về nhà để làm bạn được không?”

Ở trên hòn đảo kia, mỗi ngày Eugene đều chơi đùa ở trong biển, dù sao biển cả cũng vốn là nhà của nó. Mà ở đó, lấy tình trạng thân thể của nó mà nói, dù hình dáng bên ngoài đã là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, không ai có thể làm đối tượng thích hợp để chơi đùa với nó cả. Có thể nói, việc quấn lấy Ngu Hối, trừ bỏ nó thật lòng thích đối phương ra, còn có một phần là vì nó thật sự cảm thấy rất cô đơn...

Ngu Hối không thể nói gì, nhìn thấy Eugene đang dùng đôi mắt long lanh tràn đầy mong muốn nhìn chằm chằm mình, biểu tình kia như muốn nói: “Mua đi! Mua đi mà!” Cơn tức giận của Ngu Hối bỗng nhiên biến mất, mình thật ngốc mà, đi tức giận với một đứa bé làm gì kia chứ? Nói cho cùng, cũng là do mình nói ra mấy câu làm tổn thương người trước, nên Eugene mới bỏ chạy như thế.

Cậu không nhịn được nữa, liền bật cười ra tiếng. Cậu sờ sờ đầu Eugene, nói: “Được rồi! Chúng ta mua tụi nó về nhà để cho con làm bạn.” Nói xong, Ngu Hối liền hành động, cậu đi đến chỗ người bán hàng, nghiêm túc hỏi mua cả hồ cá kia, rồi bảo người bán hàng lúc nào dọn quầy thì đem cả hồ cá đến nhà bọn họ.

Trải qua nhạc đệm nho nhỏ này, Ngu Hối muốn dùng hành động để thay đổi suy nghĩ của Eugene rốt cuộc cũng không có kết quả gì, vào buổi tối, Ngu Hối cũng không kiên trì muốn hai người chỉ ngủ chung giường chung chăn nữa, mà để mặc cho Eugene ôm mình ngủ.

“Vợ, con thật sự rất thích chú nha ~!” Eugene ôm lấy cậu, lẩm bẩm.

Ngu Hối gần như cả đêm không ngủ, cậu suy nghĩ suốt cả đêm, cảm thấy mình có chút nghĩ không thông. Không phải là cậu không thích Eugene, mà là cậu sợ, ngoại trừ việc luân lý đạo đức thường tình kia ra, cậu còn lo sợ rằng, Eugene vẫn còn nhỏ, chưa có suy nghĩ chính chắn. Cậu sợ mình sẽ trả giá khi chìm đắm quá sâu vào tình yêu này, qua hai, ba năm nữa, có một ngày, Eugene bỗng nhiên dắt một cậu trai hay một cô gái nào đó về, sau đó vui vẻ nói với cậu rằng: “Chú, con thích người này, con muốn kết hôn với người này...”

Nếu thật sự phát sinh chuyện như thế, cậu phải làm thế nào đây? Ngu Hối sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen, cậu dùng tay vuốt ve đường cong của cánh tay Eugene, đứa nhỏ này mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã trưởng thành đến mức có thể ôm trọn mình rồi. Vậy mình có nên bày tỏ một chút, để đối lấy mấy chuyện hơi quá phận hơn một chút hay không nhỉ?

Trong lòng Ngu Hối bỗng có một tà niệm nảy mầm, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp liền sinh sôi phát triển...

Cậu bắt đầu để mặc nó có những cử chỉ thân mật với mình, quần áo cũng không kiên trì chỉnh tề nữa, thậm chí mỗi khi tắm xong còn thường xuyên chỉ quấn có cái khăn liền đi ra. Bởi vì thời tiết dần nóng lên, cậu cũng trực tiếp mặc áo thun ba lỗ và quần đùi tứ giác cùng Eugene ôm nhau ngủ. Không thể không nói, cảm giác da thịt cận kệ nhau như vậy, thật khiến người ta có cảm giác an toàn...

Mà đôi khi, Eugene do tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nổi việc thân thể hai người cọ qua cọ lại mà có phản ứng, khi đó nó sẽ yêu cầu Ngu Hối giúp mình sờ sờ để chữa bệnh. Sau đó, tuy Ngu Hối cũng rất thẹn thùng nhưng vẫn ỡm ờ lấy tay mình phủ lên phân thân của nó, rồi sau đó, cậu lại giả vờ khán cự khi Eugene giúp mình.

Eugene rất hài lòng với tình trạng dạo gần đây, nó còn phát hiện ra một thứ mới rất tốt. Trong lúc chơi đùa với vợ, vợ của nó còn phát ra âm thanh rất dễ nghe, giống như là âm thanh của mama khi mà cha và mama cùng nhau khóa cửa phòng lại chơi đùa vậy. Nó yêu chết lúc mà vợ nó đầu hàng dưới tay mình, biểu tình trên mặt vợ, còn mùi hương kỳ diệu tản mát trên người vợ của nó nữa.

Mỗi lần chơi đùa chấm dứt, nó đều cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là thiếu cái gì nhỉ? Nó rất muốn cùng vợ mình có quan hệ triệt để hơn tình trạng hiện tại, nhưng lại không biết làm sao.

Vào một ngày, Eugene muốn nhìn trộm xem cha mình và mama rốt cuộc ở trong phòng làm gì, kết quả liền bị cha nó phát hiện. Sau khi tiếp nhận sự ân cần dạy bảo của cha mình xong, buổi tối hôm đó Eugene liền tắm rửa sạch sẽ, rồi vui vẻ nằm trong chăn chờ Ngu Hối.

“Tiểu Tân, sao hôm nay đi ngủ sớm thế?” Ngu Hối thấy thời gian vẫn còn sớm mà Eugene đang chui vào trong chăn, liền tiến lại gần hỏi.

“Vợ, mau tới đây, hôm nay con mới học được rất nhiều thứ!” Eugene hưng phấn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, giục Ngu Hối nằm xuống. Ngu Hối bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó còn vì mình hiểu sai mà đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngịu nhưng vẫn lên giường chuẩn bị đi ngủ.

“Hôm nay Tiểu Tân học được cái gì, sao lại vui như thế?” Ngu Hối sờ sờ đầu Eugene, hoàn toàn là khẩu khí dỗ dành trẻ nhỏ, cũng không nghĩ rằng, thằng nhóc này, không lâu nữa sẽ thật sự trở thành chồng của mình...

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.