Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 8: Tui bị kích thích đến mức rách da luôn rồi




Tiệm massage trong thành phố còn chưa khai trương, đã có bốn năm tên to tướng ngồi vây thành vòng, vừa uống rượu vừa gặm đồ nhắm, còn có mấy tên cao hứng, sớm đã cởi sạch áo quần chỉ còn mỗi quần cộc chơi đố nhau. (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)

– Hai anh em tốt, năm ông cầm đầu, sáu sáu sáu, tám con ngựa, chín dài a… a.. uống một hớp nhanh!” Côn tử là người gào to kịch liệt nhất, xoay hết một vòng, quay lại vẫn là hắn thua thảm nhất.

Bàng Suất và Chúc Khải nhìn nhau cười, sau đó nói: “Nhanh thu dọn lại thôi, càng uống đúng là càng thoải mái”

Côn tử cầm chai rượu lên, mắng: “Anh mày hôm nay xui quá rồi, uống hết chai này bố đéo chơi nữa.” Côn Tử ngửa đầu uống sạch trơn bia.

Chúc Khải nhướng mày nói: “Mày biết uống nhiều có lợi gì không?”

Côn Tử ợ một cái: “Không được nữa đm, uống nữa là em ói đó!” Côn Tử đặt chai rượu xuống rồi lảo đảo đứng lên, lúc đang đi tới WC, hắn liếc nhìn ngoài cửa sổ: “**, trời lại mưa nữa à?”

Bàng Suất cùng Chúc Khải cùng quay đầu về phía cửa lớn, quay người lại, Bàng Suất nhìn Chúc Khải: “Tối nay mày chở bố nhé?”

“Này là làm khó anh em cmnr.” Chúc Khải đùa nói: “Tối nay anh em có chuyện trọng đại cần làm, bố nghĩ vẫn là mày đón xe về mẹ đi.”

“Đạo đức như cái quần què, nói thẳng ra là mày đi gạ gái đi đm?”

Chúc Khải nhếch miệng: “Mày coi thường bố thế? Anh em mày là cái loại trọng sắc khinh bạn như thế à?.”

Bàng Suất cười: “Hình như là vậy.”

“**. Đéo tám nhảm với mày nữa, để tụi Côn Tử chúng nó dọn đẹp đồ lại đàng hoàng, bố đi trước.” Chúc Khải lắc người đứng lên, lúc kéo quần, mới đưa một chân vào ống quần, chân còn lại vẫn chưa đứng vững thì nghe một tiếng “xoạt”, trên quần lập tức xuất hiện một cái lổ chà bá.

Chứng kiến cảnh này, Bàng Suất không nhịn được cười, nói: “Mày uống nhiều ghê nhờ, đáy quần bung cả rồi.”

Chúc Khải thầm chửi một tiếng, cởi quần thêm lần nữa, cầm lên nhìn: “Quần bố mới mua chưa lâu mà, chắc lỗi cmnr.” Chúc Khải tiện tay nhét quần vào một góc tủ, cười nói: “Được thôi, thế bố mặc sịp về, được một lần mát mẻ như này nào có dễ =)))”

Bàng Suất bận quíu đít nói: “ Coi chừng bạn nhỏ bị cảm đó nha”

Chúc Khải lập tức giơ ngón giữa: “Đi đây” Chúc Khải lấy áo sơ mi khoát lên vai, chao đảo đi tới cửa chính.

“Mày đừng lái xe nữa, để thằng Côn chở mày về”. Bàng Suất thấy Côn Tử trong WC bước ra, liền bảo Côn Tử chạy theo.

Chúc Khải nghe tiếng, quay đầu nói: “Đừng nói là lái xe, tao có làm một chục lần cũng đéo nhằm nhò gì, chân cũng chẳng nhũn đâu.” Chúc Khải xoay xoay thắt lưng, thứ nằm trong quần sịp cũng theo đó lắc lư vài cái. (to vãi:v)

“Uống nhiều tới vậy còn muốn làm chuyện ấy à đm?” Bàng Suất cất chân giò vào tủ lạnh, cười nói: “Tối rồi thong thả ha”

Chúc Khải vừa đi vừa phất tay: “Bố đi đây.”

Sau khi Côn Tử theo Chúc Khải đi, tiệm massage chỉ còn Bàng Suất ở lại cùng hai người anh em cây khế, mắt thấy mây đen giăng đầy chắc mưa sẽ càng ngày càng lớn, Bàng Suất liền bảo bọn họ đi về trước. Mấy người anh em vừa đi, tiệm trở nên vắng vẻ biết bao, Bàng Suất ngửa đầu nốc hết nửa chai rượu trong tay. Sau đó tựa đầu vào tủ nghỉ ngơi.

Lúc này, cửa chính trung tâm tắm gội lộ ra một cái đầu, một đôi mắt sáng người đang nhìn trộm vào trong đại sảnh. Đóa Lai lẳng lặng không một tiếng động trộm quan sát Bàng Suất, cũng chẳng biết hắn đã ngủ hay là còn thức, ngay lúc này, điện thoại Đóa Lai đột nhiên vang lên, may cậu quen hay để chế độ rung, nếu không thì… Đóa Lai đến góc phòng bắt máy nhận cuộc điện thoại: “Sinh cục cưng à, sao cậu lại điện cho tớ giờ này chứ, hù tớ thòng tim mất!”

Lương Sinh cười nói: “Cậu đang làm chuyện xấu gì à?”

Đóa Lai bất đắc dĩ nói: “Tớ còn có thể làm gì đây!!?? Chỉ là ở ngoài lén nhìn hắn ta thôi”

“Á đù, ở ngoài đang mưa to lắm, có đem dù theo không đấy?” Lương Sinh lo lắng hỏi.

“Lúc sớm tớ ra ngoài trời còn sáng mà, ai mà biết là sẽ mưa đâu” Đóa Lai ngẩn đầu nhìn trời, nói: “Chắc là không ngớt sớm được.”

“Vậy cậu mau đón xe về đi!!”

Đóa Lai suy nghĩ một lát, “Lúc sáng hắn đi cũng không mang theo dù, để tớ đi mua cho hắn một cái dùng tạm vậy.” Đóa Lai cúp điện thoại rồi bước đến cửa chính của tiệm massage, len lén nhìn hắn một lát mới đầu trần đội mưa tới tiệm gần đấy mua hai cây dù, lúc Đóa Lai quay lại tiệm thì cả người cậu đã ướt mem như chuột lột rồi.

Đóa Lai đứng ở một góc lau sạch hết nước mưa trên mặt, đặt cây dù xuống một góc ít ai để ý nhưng vẫn đủ cho Bàng Suất nhìn thấy được. Sau khi để dù lại, Đóa Lai lại theo đường cũ về nhà, con mèo trong góc nhỏ lộ ra nửa cái đầu bé xíu xiu.

Bàng Suất từ WC đi ra, thầm nghĩ thôi thì cứ đội mưa như thế mà về. Thế nhưng khi hắn vừa nghĩ vậy thì mắt lại vô tình nhìn thấy cây dù được đặt ở trên tủ.

Bàng Suất cau mày, thắc mắc chẳng biết ai là người để lại cây dù này, suy nghĩ hồi lâu Bàng Suất cũng chẳng tìm được manh mối nào hết.

Lúc này trong lòng Đóa Lai cũng hơi sợ hãi, sớm biết thế thì ban đầu đã treo ở cửa lớn rồi, thấy Bàng Suất nửa ngày chỉ nhìn chằm chằm vào dấu chân ban nãy của cậu, cuối cùng hắn cũng chịu cầm chìa khóa đi ra. Sau khi khóa cửa, hắn bung dù đi về phía lối vào của Ngu Nhạc Thành.

Đóa Lai vỗ ngực, rồi cũng lẳng lặng đi theo.

Bàng Suất đứng trên vỉa hè đón xe, sau khi vừa nói địa điểm muốn tới cho chiếc xe vừa bắt được, đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên Bàng Suất bị tài xế từ chối, lí do là vì nơi Bàng Suất muốn tới ngược đường không quay đầu được, hơn nữa thời điểm đang mưa như thế này cũng cực kỳ khó chạy. Bất đắc dĩ, Bàng Suất chỉ còn cách bắt chiếc xe khác, nhưng mấy chiếc sau bắt được cũng liên tiếp từ chối hắn nốt.

“** má…” Bàng Suất tay cầm dù, mưa càng lúc càng nặng hạt, đôi giày da mang trên chân thoáng cái đã ướt nước, chẳng chịu nổi nữa, hắn chỉ còn một lựa chọn, chính là bắt xe bus về nhà.

Đóa Lai núp sau lưng tượng sư tử đá, lúc nhìn thấy Bàng Suất đi tới trạm xe, cậu mừng không thôi, cứ len lén đi theo phía sau. Chẳng bao lâu sau, xe bus chầm chậm lái tới, mà lúc này trên xe cũng đông nghẹt người, nhưng cũng may là phân tán bớt sự chú ý của Bàng Suất.

Cửa xe mở ra, Đóa Lai cũng lẳng lặng theo sau Bàng Suất lên xe, mục đích là muốn đứng phía sau Bàng Suất, muốn tìm lại cái cảm giác ban sáng kia.

Trong lúc xe chạy, hệt như dự đoán của Đóa Lai, cậu bị đẩy dính sát vào sau lưng của Bàng Suất. Trên người Bàng Suất tỏa ra mùi rượu, cũng chính bởi vì mùi rượu này làm cho Đóa Lai cứ ngửi lấy chẳng biết chán, hệt như mùi vị đàn ông này chỉ riêng Bàng Suất mới có. Dần dần, Đóa Lai bắt đầu có cảm giác hệt như ban sáng, cậu không thể không đổi thế đứng khác được.

Tư thế mới vừa mới đứng vững, không đợi cân bằng, đột nhiên lúc này Bàng Suất lại quay lại, dựa vào giữa lan can.

Đóa Lai bị động tác bất ngờ này của hắn dọa hết hồn, đầu cứ thế chôn trước ngực, chẳng dám thở mạnh xíu nào.

Bàng Suất mặt cũng chẳng thay đổi, cứ thế nhìn người trước mặt.

Mưa rơi càng ngày càng nặng hạt, xe bus cũng vì vậy mà chạy chậm hơn rất nhiều, một phần cũng bởi vì thành phố này nhỏ bé như vậy, bảy hẻm tám xéo cắt chéo nhau quanh co, mỗi lần quẹo xe một cái là cả thân xe liền lắc lư mạnh, cũng chính tại lúc này, Đóa Lai có thể cảm nhận phần thân dưới của mình và Bàng Suất khẽ cọ vào nhau, cảm giác trượt lên trượt xuống như vậy thật là kích thích mà!

Đóa Lai cố ý đẩy eo về phía trước, tận dụng hết mọi khả năng thời cơ hưởng thụ xúc cảm này.

Trượt lên trượt xuống nhiều lần như vậy nhưng Đóa Lai không thấy mệt, mặc dù eo đã đau buốt đến nơi rồi nhưng mà cậu cũng không tiếc.

Bàng Suất đúng là say rượu thật, nhưng không phải say thành cái loại đầu đất, mỗi lần xe bus quẹo hoặc là xe lắc lư mạnh, hắn có thể cảm nhận cái người đang cúi đầu trước mặt hắn đây không ngừng cọ người hắn vài cái, hắn mặc kệ không vạch trần là vì hai nguyên nhân, thứ nhất  là vì hắn tò mò muốn biết mặt mũi cái người này trông như thế nào, thứ hai là vì…

Bàng Suất thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng Đóa Lai lúc này hưng phấn không ngừng, tim đập bumdabum siêu siêu nhanh, đúng lúc cậu đang đắm chìm trong loại cảm giác kích thích cực kì ấy thì xe bus đột nhiên dừng lại, theo quán tính, Đóa Lai ngã nhào vào người Bàng Suất.

Đóa Lai chưa kịp đề phòng gì, mà lần va chạm lần này hại Đóa Lai khắp người đau đớn không thôi, cậu cố nén đau đứng thẳng dậy, đầu ngẩng không lên, mắt mở không ra, nói: “Thật ngại quá, đứng không vững”

Bàng Suất nhìn đỉnh đầu của cậu, không khỏi nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được lần dừng lại vừa rồi có điều khác thường.

Đóa Lai không dám tiếp tục ở trên xe nữa, sau khi xe bus dừng ở trạm tiếp theo, Đóa Lai vội vàng xuống xe, cất bước nhanh chóng đi ra đường cái.

Bàng Suất đứng ở trong xe, chằm chằm nhìn Đóa Lai…Mãi cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa.

Đóa Lai nhìn xe bus đi xa dần rồi mới chạy đến trạm tiếp theo đợi chuyến xe khác. Lúc về đến nhà, Đóa Lai như cũ đóng làm kẻ trộm, tay chân nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa. Sau khi Lương Sinh ra mở cửa, Đóa Lai vội vã chui vào nhà: “Đóng cửa, mau mau đóng cửa đi”

Lương Sinh vội vàng đóng cửa: “Có chuyện gì vậy? Cậu bị chó rượt à?” Lương Sinh cười to.

Đóa Lai ném dù qua một bên, ở trong phòng khách cởi sạch quần áo, sau đó ngồi trên ghế đùa nghịch.

Lương Sinh ở một bên nhìn đi nhìn lại mấy lần: “Đm, da cậu bị sao thế này?”

Đóa Lai nhe răng nhếch miệng cười nói: “Tớ và hắn cùng lên xe bus, tớ ở phía sau đang hưởng thụ ai ngờ xe bus đột ngột dừng lại, tớ liền đâm vào người hắn, kết quả thì bị…” Đóa Lai khẽ xoa xoa mắt nói: “Da trầy hết rồi”

“Trời ** đưa tớ xem cái nào” Lương Sinh vội ngồi xổm trước người Đóa Lai, cẩn thận quan sát vài lần rồi nói: “Xong đời rồi, cái này giúp cậu xé rách da non đó”

Đóa Lai trừng mắt liếc Lương Sinh một cái: “Sinh cục cưng à, tớ đoán hắn phát hiện ra rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.