Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 22: Vô cùng ỷ lại




Đóa Lai vẫn luôn mong ngóng chờ đợi, không ngờ hôm nay lại được thỏa ý nguyện, chỉ có hơi tiếc một cái là Bàng Suất vừa mới tắm rửa xong nên trên người tỏa ra mùi dầu gội. Dĩ nhiên trong lòng Đóa Lai mong đợi ít nhất phải có một chút mùi vị, mà như Đóa Lai cho rằng đó là mùi vị của đàn ông, không thể nào thiếu được.

Bàn tay to lớn của Bàng Suất đặt trên đầu Đóa Lai, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, đúng lúc Đóa Lai chuẩn bị mở miệng phối hợp với Bàng Suất, Bàng Suất không nhịn đường hừ một tiếng, sau đó không chút kiêng dè di chuyển vào.

Bàng Suất nghiêng người di chuyển một lúc, bởi vì làm hơi mỏi, hoặc là bởi vì quá nghiện, đột nhiên hắn trở mình đâm xuống dưới Đóa Lai đang hoàn toàn không có phòng bị, trong chớp mắt đầu óc Đóa Lai trở nên trống rỗng.

Hàng động bất thình lình của Bàng Suất xảy ra khiến Đóa Lai thở không nổi, lông chỗ đó của Bàng Suất lướt qua chóp mũi mang đến cảm giác ngứa ngáy trước đay chưa từng có trong cậu, rơi vào thế bí, Đóa Lai chỉ có thể mở to miệng hơn nữa, ai ngờ vừa mới há ra một chút, Bàng Suất lại lập thức thúc lên, Đóa Lai cảm thấy cái đó giống như bàn chải đánh răng đâm đến tận cổ họng, khó chịu muốn chết.

Nhiệt độ trong chăn tăng lên, Đóa Lai khó chịu chảy mồ hôi, không lâu sau đó, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ xuống từng giọt, mặc dù vậy, Bàng Suất vẫn như trước không dừng lại, ra sức rong ruổi, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Đóa Lai cố gắng hít thở, cố sức ngẩng đầu lên phối hợp với Bàng Suất, khóe miệng trào nước miếng như lũ. Đóa Lai kiên trì nửa tiếng, mà lực eo của Bàng Suất vẫn mạnh như trước, Đóa Lai vì có thể gắng gượng đến cuối cùng nên đành vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân Bàng Suất, cảm giác lông lá kia thật là có cảm giác khác lạ.

Cuối cùng, bốn mươi phút sau, Bàng Suất cũng lên đỉnh mà phóng ra, trong bóng tối, Bàng Suất khép hờ hai mắt, hít vào một ngụm khí, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hắn thỏa mãn chép chép miệng, sau đó xoay người rút ra.

Đóa Lai nằm ngã chỏng vó, hai chân sớm đã gác lên thành dường, chỉ kịp thấy cổ họng của cậu chuyển động lên xuống, thứ vừa được phóng ra kia được cậu nuốt xuống sạch sẽ, thậm chí còn rất thưởng thức, Đóa Lai kết luận rằng, mùi vị hơi lạ nhưng tóm lại thì khá tốt. Mặc dù như thế nào đi chăng nữa thì Đóa Lai vẫn cực kì hưởng thụ bởi lẽ điều cậu vốn mong chờ giờ đã đạt được rồi!

Trong tối, Bàng Suất dường như đang ngủ, tay trái của hắn duỗi thẳng ra chiếm hết chỗ nằm của Đóa Lai. Đóa Lai hai mắt nhìn kĩ, do dự một lát rồi nằm lên, đúng lúc Đóa Lai cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, Bàng Suất đột nhiên thu tay lại, khuỷu tay gập lại đem Đóa Lai ôm trọn vào trong lòng.

Đóa Lai không tài nào khống chế được trái tim đang đập điên cuồng của mình, lúc quay đầu lại, môi Bàng Suất đập ngay trước mắt cậu, Đóa Lai không chút do dự hôn lên một cái, nhưng Bàng Suất lại không có chút phản ứng nào, Đóa Lai cẩn thận quan sát hắn, trong lòng có chút thất vọng, một đêm dài sẽ trôi qua như vậy ư?

Sáng sớm hôm sau, bởi vì Đóa Lai lúc ngủ thích hoa tay múa chân nên không bao lâu liền từ trong lòng Bàng Suất lăn ra ngoài, hai người một trái một phải ngủ rất sâu, cho đến khi cửa phòng bị gõ thật mạnh, tiếng vang vô cùng ồn khiến cho cả hai bất đắc dĩ tỉnh lại.

Bàng Suất sau khi mở mắt đầu tiên là ngáp một cái, sau đó hướng cửa hét lớn: “Mới sáng sớm mà cũng không để yên hả?”

Thường Hồng lúc này đứng ngoài cửa, ăn diện vô cùng hiện đại, nghe được tiếng hét của Bàng Suất liền giơ tay dùng sức gõ thêm hai cái nữa: “Mau ra mở cửa cho chị, nếu không chị phá cửa đó!”

Bàng Suất vừa nghe thấy tiếng Thường Hồng thì tinh thần liền tỉnh táo, từ từ ngồi dậy: “Lai thần tài, quần đùi của anh đâu, mau tìm nhanh cho tôi đi.”

Đóa Lai vội nhảy ra khỏi chăn, ở trong tủ quần áo lấy một cái quần thể thao màu trắng né cho Bàng Suất.

Bàng Suất vội mặc lên người, bước nhanh ra cửa, sau khi mở cửa, Thường Hồng tức giận nhìn hắn: “Lâu như vậy mới chịu mở cửa, mày nhanh tay lẹ chân tí không được hả?”

Bàng Suất cười khổ: “Hôm qua uống với chị nhiều như vậy còn không để cho em ngủ yên nữa à?”

“Đừng ngủ nữa, cùng chị ra ngoài dạo phố!” Thường Hồng đẩy Bàng Suất qua một bên, đi thẳng vào phòng.

Thường Hồng vào phòng liền sững sờ, kinh ngạc nói: “Vãi, đệ của mày ở đây à?”

Bàng Suất duỗi lưng đi đến: “Nếu không thì chị nghĩ là gì? Em tìm gái ôm ngủ hả?”

“Chị cứ nghĩ với tính cách của mày thì dễ vậy lắm.” Thường Hồng bĩu môi, sau đó ngồi xuống cái ghế trước mặt: “Có thuốc không, cho chị một điếu.”

Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Chị tới cũng không biết tự mình mua à?”

“Quên.” Thường Hồng trừng mắt nhìn Bàng Suất một cái, phóng tầm mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được một gói Ngọc Khê (tên hãng thuốc lá bên ấy), Thường Hồng đứng dậy: “Còn hút Ngọc Khê à?”

Bàng Suất ngáp một cái: “Nếu không thì hút gì? Hút Trung Hoa không được.” (Trung Hoa cũng là tên một hãng thuốc lá luôn =)))

“Vl.” Thường Hồng cầm thuốc, sau khi châm lửa thì nói: “Mau sắp xếp đi theo chị ra ngoài đi dạo, vất vả lắm mới đến được đây, chị ày phải đi dạo phố ngắm cảnh cho đã.”

Bàng Suất cười khổ: “Đệt, vất vả lắm mới có được ngày cuối tuần còn bị chị phá.”

“Bớt nói nhảm đi, mày là ông chủ, đâu phải ngày nào cũng phải làm việc?” Thường Hồng mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, xoay người thấy Đóa Lai đang nằm trong chăn cười nói: “Em trai nhỏ này tên gì nhỉ? Hôm qua chị quên hỏi mất.”

Đóa Lai vội nói: “Đóa Lai, Đóa trong đóa hoa, Lai trong thần tài đến” (lai có nghĩa là đến ấy nha.)

“Được, chị nhớ rồi!” Thường Hồng giơ thuốc trong tay lên hỏi: “Hút không?”

Đóa Lai chưa kịp mở miệng thì Bàng Suất đã vội tiếp lời: “Em nói thật đấy chị nghĩ thế đéo nào đấy, đệ của em hiền lành như vậy chị còn bảo cậu ấy hút thuốc, muốn ức người hả?”

“Không hút thì không hút, mày làm gì mà căng thế!” Thường Hồng hút thuốc, đi tới cửa: “Nhanh chân đi, cho mày 15 phút đánh răng rửa mặt, 15 phút nữa mà không xuống chị đem lột da mày là túi xách.”

Bàng Suất nhíu mày: “Chị có thể có chút nữ tính không hả?”

“Cút, lẹ đi!” Thường Hồng rời khỏi phòng, thuận tay giúp Bàng Suất đóng cửa lại.

Bàng Suất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nghĩ thầm, người chị này của hắn có thể làm ra chuyện này lắm chứ, đúng lúc hắn đang lo nghĩ, đột nhiên nhín đến Đóa Lai rúc mình trong chăn, còn cười vô cùng phấn chấn.

“Sao nhìn cậu vui vẻ vậy?” Bàng Suất dở khóc dở cười hỏi.

Đóa Lai vội xua tay, cười: “Không có gì, em chỉ cảm thấy chị Thường Hồng rất thú vị.”

Bàng Suất bĩu môi, hừ lạnh một tiếng rồi đi tới phòng vệ sinh, lúc tới cửa, Bàng Suất nhịn không được chế giễu: “Cậu cảm thấy chị ấy tốt thì vì sao hôm qua sắc mặt lại ủ rũ như con lừa?”

Đóa Lai hoảng hốt, thì ra hôm qua Bàng Suất đều nhìn thấy hết, giờ này phút nào, Đóa Lai sống chết mạnh miệng: “Anh cũng, đừng có nói bừa, mặt em đâu có ủ rũ như lừa, anh mới là lừa á!”

Bàng Suất đứng ở trước gương, nhịn không được nâng khóe miệng: “Có phải hay không thì trong lòng cậu tự mình biết rõ, mau đi chuẩn bị đi.”

Đóa Lai không dám mạnh miệng tiếp, do dự cả buổi mới nhẹ giọng hỏi: “Anh, hôm qua anh uống say, anh biết không?”

“Biết, thì sao?” Bàng Suất vừa đánh răng vừa nói.

Đóa Lai đảo mắt: “Vậy chuyện sau đó xảy ra anh có nhớ không?”

“Sau đó?” Bàng Suất cầm bàn chải đánh răng, nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là bị cậu dùng một chiếc dép dính đầy cứt ném vào người à?”

Đóa Lai lo lắng nắm tay lại: “Không phải chuyện này, là chuyện sau đó nữa.”

“Sau đó nữa?” Bàng Suất hừ một tiếng: “Không phải sau đó là ngủ hả?”

Đóa Lai nghe Bàng Suất nói vậy trong lòng lạnh thật lạnh, lúc này cậu mới hiểu được, cho đến cuối cùng thì người Bàng Suất thích là phụ nữ, cho dù tối hôm qua có xảy ra chuyện gì thì Bàng Suất cũng sẽ không nhớ rõ, chẳng hạn như hắn sẽ lựa chọn né tránh.

Bàng Suất thấy Đóa Lai không trả lời, nhịn cười nói: “Sao không nói nữa? Không phải hôm qua anh đâm nát cậu đấy chứ?”

Tim Đóa Lai như bị ai cứa một nhát, cậu quát: “Chứ còn gì nữa, hiện tại mông em đau lắm đây này!!!” Đóa Lai lúc nói ra những lời này đều không có suy nghĩ gì, tối hôm qua cái mà Bàng Suất đâm chính là miệng cậu.

Bàng Suất nhịn cười: “Ừm, nếu cậu đã nói như vậy thì tí nữa anh đến tiệm thuốc mua thuốc giảm đau cho cậu.” Bàng Suất chuẩn bị đơn giản một chút, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đến trước tủ quần áo hắn còn cố ý xoay người nhìn Đóa Lai chậc lưỡi: “Nhìn cậu kìa, nếu cậu là con gái thì anh liền rước cậu về nhà làm vợ rồi.” Nói xong, Bàng Suất từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần bò, mặc vào rồi nói: “Hôm nay là ngày cuối tuần, cũng lâu rồi cậu không về nhà, về đi kẻo ông lo.” Bàng Suất lại lấy trong tủ ra túi tiền, lấy một xấp tiền ra nói: “Tiền lương tháng đầu tiên của cậu này, anh thưởng cho cậu thêm năm trăm, hơn nữa sắp Trung Thu rồi, mua bánh trung thu ăn với ông đi.”

Đóa Lai hoảng hốt, nhìn thấy xấp tiền kia thì nói: “Anh đuổi việc em ạ?” Đây là phản ứng đầu tiên của Đóa Lai, quả thật chuyện tối hôm qua không nên xảy ra, xem ra Bàng Suất thật sự không thể chấp nhận được rồi.

Bàng Suất cười: “Tôi nói đuổi cậu khi nào?”

“Éc” Đóa Lai hé miệng cười trộm, xem ra vẫn là tại mình suy nghĩ nhiều.

“Tôi đi trước, cậu mệt thì ngủ một lát đi, buổi tối tôi về thẳng nhà, không có trở lại tiệm.” Bàng Suất ăn mặc chỉnh tề, lấy tay nhéo mặt Đóa Lai thật mạnh: “Đi đây.”

Đóa Lai xoa mặt, nhìn theo bóng hắn đi, sau khi rời khỏi, cậu không nhịn được cười thành tiếng.

Đóa Lai ở tiệm đến 6 giờ tối mới rời đi, trước khi đi còn mang theo quần áo bẩn của Bàng Suất giặt sạch, từ tất đến quần đùi, thuận tay lau giúp Bàng Suất hai đôi giày da, trông bóng loáng vô cùng. Lúc Đóa Lai rời đi, mắt nhìn quần áo đang phơi trước cửa sổ, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, bởi vì cậu có thể giúp người cậu thích một chút việc, đây cũng là một loại hạnh phúc.

Cũng gần đến Trung Thu rồi, Đóa Lai đi đến một tiệm bách hóa gần đó, mua hai hộp bánh trung thu xa hoa, trong đó một hộp đưa cho lão Đóa, hai ông cháu nói chuyện phiếm thật lâu, sau đó Đóa Lai mang theo một hộp bánh trung thu khác về nhà mình.

Đóa Lai đã lâu rồi không gặp Lương Sinh, trong lòng vô cùng nhớ, lúc vào cửa, Đóa Lai nghe thấy tiếng nấu cơm ở trong bếp, vì thế nhẹ tay nhẹ chân tự tin đi tới, lúc đến cửa, Đóa Lai nhảy vào, lớn giọng hét to một tiếng.

“Tớ về rồi nè!!!” Đóa Lai vừa gọi xong liền sững sờ, bởi lẽ trong bếp không chỉ có mình Lương Sinh, còn có một người đàn ông nhìn cũng rất đẹp trai đứng ở phía sau cậu ấy, hai tay ôm eo Lương Sinh, nhìn vô cùng thân mật.

Lương Sinh bị Đóa Lai hù, cái vá xào rau thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

“Cậu ra ngoài gạ trai lâu ơi là lâu về đến nhà chỉ biết hù tớ sợ thôi à?” Lương Sinh quăng vá đi, hận không thể chạy đến đạp đầu Đóa Lai một cái.

Đóa Lai đứng ở cửa, nhìn kĩ hai người bên trong, nhịn không được cười nói: “Vợ chồng son nhà các cậu thiệt thích thú nha.”

Lương Sinh cũng không thấy xấu hổ, mỉm cười nói: “Trời đất ơi, cậu hâm mộ à?”

Đóa Lai cười ngốc: “Cực hâm mộ, thật đó!”

“Đệt, trở về chỉ biết làm khổ tớ.” Lương Sinh từ trong lòng người đàn ông giãy ra, sau đó đưa vá cho hắn, rồi túm Đóa Lai ra khỏi phòng bếp.

“Sao đột nhiên muốn quay về vậy?”

Đóa Lai quơ quơ bánh trung thu trên tay: “Sắp tới Tết Trung Thu rồi, cũng rất nhớ rất nhớ cậu cho nên tớ nhân tiện mua cho cậu hộp bánh trung thu này nè, mai đem tặng mẹ cậu đi!”

“Cậu cũng còn có lương tâm mà nhớ tớ cơ à?” Lương Sinh nhận bánh, hai mắt trợn tròn: “Mẹ ơi, cậu mua bánh đắt tiền vậy làm gì?”

Đóa Lai vẫy vẫy tay: “Cho cậu ăn không có gì là phí cả, không có đắt lắm đâu.” Nói xong, Đóa Lai tiến sát cạnh Lương Sinh, cười khúc khích: “Mấy tuổi rồi, làm nghề gì? Quen nhau bao lâu rồi? Nhìn hai người trong bếp như vậy, lại còn ôm nhau…” Đóa Lai bắt chước bộ dáng người đàn ông kia ôm Lương Sinh, tiếp tục nói: “Thật là lãng mạn quá đi~~~”

Lương Sinh hừ một tiếng: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Muốn thọc gậy bánh xe à?”

“Tớ không làm được đâu, hơn nữa tớ có Bàng Suất rồi!” Đóa Lai đắc ý cười khúc khích.

Nghe vậy, Lương Sinh không khỏi quan sát Đóa Lai, ánh mắt chằm chằm cảm tưởng có thể đốt cháy Đóa Lai: “Nhỡ cậu không thành công thì sao?”

Đóa Lai trừng mắt nhìn.

“Đm, thật hay giả vậy? Đã làm rồi?” Lương Sinh thích thú nói.

Đóa Lai cười ngốc: “Hôm qua hắn uống say, sau đó tớ liền giúp hắn…” Đóa Lai chép chép miệng.

Lương Sinh nhe răng: “Chời má, sau đó thì sao? Sáng ra hắn có nói gì không?”

Đóa Lai bất đắc dĩ nói: “Hắn cái gì cũng chưa nói hết, không chừng là giả vờ không nói…”

Lương Sinh vội an ủi: “Thôi được rồi, chiếm tiện nghi là được rồi, đừng hy vọng loại trai thẳng này có thể thay đổi, người ta…” Lương Sinh xoay người ôm vai Đóa Lai: “Người ra vẫn là thích con gái, cậu chỉ là thùng dầu đúng lúc gặp mồi lửa thôi, nếu như vậy chơi đùa xong thì bỏ thôi.”

Lương Sinh thấy Đóa Lai không nói lời nào thì nói tiếp: “Cậu định như thế nào?”

Đóa Lai hoảng hốt: “Định như thế nào là thế nào?”

Lương Sinh xem thường: “Ý tớ chính là, cậu tính toán bây giờ phải làm sao? Còn định ở cạnh hắn tiếp tục chờ đợi à? Định làm sao đây?”

Đóa Lai cười ngốc: “Không có dự định gì cả, dù sao tớ cũng đã quyết định ở cạnh hắn chờ đợi rồi, cho dù có là nhìn lén thì cũng được, hơn nữa hôm nay tớ giúp hắn giặt rất nhiều quần áo, cảm giác vô cùng thích thú.”

Lương Sinh kinh ngạc nói: “Cậu chưa bao giờ giặt đồ cho tớ luôn á, liêm sỉ ở đâu rồi???”

“Khi yêu thì cần gì liêm sỉ chứ, dù sao tớ vẫn cứ định như vậy, hơn nữa tớ cảm giác hắn đối với tớ rất tốt, thật đó.” Đóa Lai từ lúc đến chỗ Bàng Suất làm việc, quả thật Bàng Suất đối với cậu rất tốt.

“Đi đi, cậu muốn làm gì thì làm, dù có gì đi chăng nữa tớ cũng sẽ là hậu phương vững chắc của cậu, không thoải mái thì trở về nói với tớ!” Lương Sinh vừa nói xong, trong bếp liền truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông kia.

“Sinh, xì dầu hết rồi.”

Không đợi Lương Sinh trả lời, Đóa Lai liền xung phong nhận việc: “Tớ đi mua cho.”

“Tích cực thiệt ha.” Lương Sinh trêu chọc.

Đóa Lai vui vẻ ra khỏi cửa, cậu đi đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ gần nhà, chân trước vừa vào cửa liền nghe âm thanh quen thuộc phía sau truyền đến.

Đóa Lai trong lòng hoảng hốt, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Bàng Suất ở đối diện đang đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.