Xuân Phong Khứ

Chương 20




Nửa đêm, Liêu Tịch mệt mỏi quay về nhà, lặng lẽ xoa thái dương lê chân bước tới phòng cậu nhẹ đẩy cửa bước vào.

Điềm Mạt La còn chưa ngủ nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt, để yên cho y đặt lên trán mình một nụ hôn.

Nam nhân này yêu thương nâng niu cậu như vậy, cậu một chút cũng không để ý, còn người kia cho cậu đều là tổn thương, vậy mà cậu vô phương buông bỏ ý niệm.

Liêu Tịch bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, quay về phòng mình. Y hoàn toàn không phát hiện một cái bóng nhỏ nấp nơi góc khuất phía cầu thang đang nhìn theo mình, Liêu Viễn San nhìn y quan tâm cho Điềm Mạt La như vậy cũng không thắc mắc gì, chỉ hơi ganh tị một chút, bé cũng muốn baba quan tâm tới mình như vậy.

(Điên điên 1 chút: Óe~ chắc là sẽ có thêm 1 câu chuyện nữa cùng hệ liệt (vì ngộ muốn v):)) của 2 cha con nhà này, ai rảnh góp chút ý đê, có nên k? Có nên k? Có nên k???!!!

P.s: k phải cha con ruột nhoe!)

Liêu Viễn San buồn bã quay về phòng ngủ, chợt nghe tiếng nấc của Điềm Mạt La, bé vừa định vào xem thử nhưng lại nhớ đến lời của baba nói "Nam tử khóc sẽ rất xấu, rất mất mặt!". Bé không muốn làm cậu mất mặt nên không dám vào, quay về phòng mình.

Sáng sớm, tia nắng chiếu lên tấm cửa kính lớn, hằn lên bàn ăn trong phòng bếp một vệt hào quang đẹp đẽ, Liêu Tịch ngồi xem báo, Liêu Viễn San đang ăn ngũ cốc, còn cậu loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho bé.

"Chú tiểu La, hôm nay cháu mệt, có thể nghỉ một hôm không?" San San trong mắt long lanh nước, phồng má nài nỉ.

Điềm Mạt La lập tức buông đũa tới chỗ bé, tay dịu dàng đưa lên trán bé "Cháu làm sao? Có phải bệnh rồi không?"

Liêu Tịch nghiêm khắc, mắt không rời khỏi tờ báo lên tiếng "Đừng giả vờ, baba biết con vẫn ổn, học rất quan trọng, con không thể như vậy!"

Đứa trẻ nhìn ba mình thao thao bất tuyệt, trong lòng buồn bã, bé là thực sự rất mệt mà.

"Cậu tại sao lại nói với San San như vậy?!" Cậu chau mày khóc chịu

Liêu Viễn San cầm muỗng tiếp tục ăn ngũ cốc "Chú Tiểu La, cháu sẽ đi học!"

"Cháu... ai, được rồi! Có gì phải gọi báo cho chú một tiếng nha!"

Ăn xong bữa sáng, y đưa San San đi học, cậu dọn dẹp xong nhớ tới trong nhà không còn thức ăn dự trữ nữa nên khoác lên mình áo khoác, ra siêu thị mua vài thứ.

Trên đường đi thì trời đổ mưa lớn, chạy nhanh vào một cửa hàng tiện lợi mua một cây dù.

Bước trên con đường vì mưa to mà trở nên vắng vẻ, một chiếc xe màu đen đậu lại bên cạnh Điềm Mạt La, cửa kính từ từ hạ xuống.

Nhìn thấy nam nhân trong xe, tim cậu đập loạn, muốn chạy đi nhưng không còn sức lực nữa, thật nhanh bị hắn kéo vào trong xe.

Điềm Mạt La đẩy cửa muốn chạy ra khỏi xe, không ngờ hắn nhanh hơn một bước khóa cửa xe lại.

"Mạt La, lâu rồi không gặp!" Hắn thanh âm vừa nóng vừa lạnh làm cậu không rét mà run.

Điềm Mạt La cúi đầu không nói gì để yên cho một mình hắn hỏi tới "Cậu hiện tại thế nào? Thời gian qua không có tôi sống thật vui vẻ đi, còn có nam nhân kia và cậu sao rồi?"

"Tôi không hiểu anh nói gì, mau để tôi đi, bằng không tôi gọi cảnh sát!" Cậu dùng ánh mắt kiên định trừng hắn.

Vương Hoa Nhiên im lặng, bỗng cười lớn "Đùa sao? Gọi cảnh sát?! Gọi đi, cậu nghĩ tôi sợ cảnh sát sao???"

Phóng xe lao nhanh về phía trước trong màn mưa dày đặc, hắn đem cậu tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Ánh đèn ở nơi đó không quá sáng khiến cậu hoang mang, Điềm Mạt La bị mang đến một căn phòng lớn ở tầng hầm.

Hắn giam giữ cậu ở đó, ra sức dày vò và tổn thương cậu bằng những lời nói đầy ác ý cùng với ngang ngược cường bạo.

Liêu Tịch mấy ngày rồi không thấy cậu về cũng hết sức lo lắng, bỏ mặc tất cả đi tìm cậu, nhưng tối ngày hôm qua y nhận được điện thoại của một người lạ, hắn nói không cần tìm nữa, Điềm Mạt La đang ở trong tay hắn.

Ban đầu là kinh ngạc, lúc sau là lo lắng, nhưng y tìm cách nào cũng không thể thấy cậu. Mệt mỏi kéo đến, y chìm vào giấc ngủ, 2 ngày sau tỉnh dậy liền thấy gương mặt nhỏ của San San đang chăm chú nhìn mình, biểu thị bé hôm qua và hôm nay không có đi học. Liêu Tịch lắc đầu thanh tĩnh, y thật là người cha vô trách nhiệm mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.