(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Diêu Ngọc Doanh bước vào, quả thực nhìn có chút chật vậy. Trên người nàng ta mặc trang phục nam giới đơn giản thuận tiện cho việc đi lại nhưng tay áo lại dính đầy bùn đất. Tóc nàng ta cũng ướt sũng, không biết là mồ hôi hay nước bẩn, khiến cho Kỷ Vân Đồng nghi ngờ không biết bên ngoài có phải đang mưa hay không.
Kỷ Vân Đồng vội sai người mang khăn mặt và nước nóng đến để cho Diêu Ngọc Doanh lau chùi trước.
Nhưng Diêu Ngọc Doanh lại không để ý đến những thứ này, lập tức quỳ xuống dưới chân Kỷ Vân Đồng, hai mắt đẫm lệ cầu xin: “Kỷ cô nương, ngươi có thể cứu ta được không?”
Kỷ Vân Đồng không ngờ nàng ta lại đột nhiên hành động như vậy, phản ứng đầu tiên là nếu để Cố Nguyên Phụng nhìn thấy, không biết sẽ nói mình như thế nào, sợ là hẳn sẽ lại nghĩ rằng nàng đang ức hiếp người khác. Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng bỗng cảm thấy trong lòng có chút xót xa.
Mặc dù cuộc cãi vã năm trước đã qua nhưng vết nứt giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nàng đã không thể giống như trước đây, luôn nghĩ rằng dù thế nào Cố Nguyên Phụng cũng sẽ không bao giờ làm mình bị tổn thương.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Kỷ Vân Đồng nhìn về phía Diêu Ngọc Doanh: “Có phải ngươi lại muốn để Cố Nguyên Phụng nhìn thấy ta kiêu ngạo ức hiếp ngươi như thế nào không?”
Diêu Ngọc Doanh khựng lại, đối diện với đôi mắt vốn nên vui tươi, sáng sủa của Kỷ Vân Đồng.
Nàng ta hít thở có chút khó khăn, nghĩ đến những việc mình đã làm vào năm trước.
Khi đó cũng không phải Kỷ Vân Đồng chủ động tìm bọn họ gây sự, mà là Chu Tụng cố tình dẫn nàng ta đến trước mặt Kỷ Vân Đồng để khiêu khích, Kỷ Vân Đồng mới thuận thế cảnh cáo bọn họ mấy câu.
Chỉ mấy câu nói đó thôi đã đủ để cho Cố Nguyên Phụng được Chu Tụng dẫn tới nghe thấy hết.
Bọn họ đã lợi dụng tính cách thẳng thắn của Kỷ Vân Đồng, lợi dụng việc Kỷ Vân Đồng không thể tha thứ được việc Cố Nguyên Phụng trêu hoa ghẹo nguyệt, lợi dụng tính sĩ diện và hiếu thắng của Cố Nguyên Phụng. Bọn họ đều biết rằng Cố Nguyên Phụng luôn không vui khi bản thân bị Kỷ Vân Đồng đè đầu cưỡi cổ, cho nên bọn họ mới có thể sử dụng phương thức châm ngòi ly gián này..
Trong lúc nhất thời Diêu Ngọc Doanh quỳ tiếp không được, đứng lên cũng không xong. Nước mắt nàng ta rốt cuộc không kìm được mà tuôn rơi.
Kỷ Vân Đồng ban đầu còn có chút khó chịu nhưng khi thấy dáng vẻ này của nàng ta lại có chút không đành lòng.
Nàng vốn thích những người có ngoại hình đẹp, nếu không trước đây cũng sẽ không thích Cố Nguyên Phụng đến thế. Mặc dù tướng mạo Diêu Ngọc Doanh không thuộc loại xinh đẹp thoát tục nhưng khi thêm chút nước mắt lại khiến người ta cảm thấy yếu đuối đến mức đáng thương.
Kỷ Vân Đồng thầm nghĩ, nếu như mình là Hoàng đế, chắc chắn sẽ là hôn quân, ai có dáng ấp xinh đẹp thì sẽ ưu ái người đó. Nàng đưa tay kéo Diêu Ngọc Doanh đứng dậy, tự tay cầm lấy khăn nóng lau đi nước mắt và bùn đất trên khuôn mặt nàng ta, hỏi: “Sao ngươi lại thảm hại như vậy? Tại sao lại xin ta cứu ngươi?”
Diêu Ngọc Doanh vốn đã định ngừng khóc nhưng sau khi nghe Kỷ Vân Đồng hỏi lại không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Cữu cữu của ta muốn tặng ta cho người khác, ta không có nơi nào để đi nữa.”
Nàng ta vô tình nghe được ý định của cữu cữu mình, gã dự định tối nay sẽ giao nàng ta cho một kẻ quyền quý để giải trí, nói rằng đối phương thích loại xử nữ nhà lành như nàng ta.
Kỷ Vân Đồng nghe thấy vậy thì rùng mình, tối nay nếu như bọn họ tổ chức gặp gỡ, phải chăng đó chính là cơ hội để mấy người Lục Ký thu lưới? Nàng vội vàng bảo người đi báo cho Cố Phò mã trước, còn mình thì hỏi lại kỹ càng Diêu Ngọc Doanh xem nàng ta có biết thêm gì nữa không.
Diêu Ngọc Doanh chỉ biết cữu cữu mình kết giao toàn với những kẻ không tốt, còn lại thì không biết gì thêm nữa.
Diêu Ngọc Doanh ngập ngừng nói: “Cữu cữu nói, nói tối nay còn chuẩn bị thêm nữ tữ nhà lành khác nữa, ta không biết bọn họ đã sắp xếp người đi đâu, nghe đến đó ta đã chạy trốn rồi.”
Nàng ta còn không dám đi cửa chính mà chui qua lỗ chó, lảo đảo chạy một đoạn đường nhưng lại không biết nên đi đâu.
Đất trời bao la, đâu mới là chỗ cho nàng ta dung thân?
Sau đó, Diêu Ngọc Doanh nhớ đến chuyện từng nghe người khác bàn tán về Kỷ Vân Đồng, nói rằng trong những năm qua nàng đã giúp đỡ sắp xếp không ít quả phụ của các tướng sĩ tử trận.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Diêu Ngọc Doanh đã lao thẳng đến phủ Công chúa. Nàng ta không định cầu xin Cố Nguyên Phụng, nàng ta sợ đám người Chu Tụng chỉ dỗ dành mấy câu là Cố Nguyên Phụng sẽ giao nàng ta về lại chỗ đó.
Hoàn toàn không thể trông cậy được.
Diêu Ngọc Doanh rưng rưng nước mắt cầu xin: “Ta đã từng đọc sách, biết tính toán, đàn cũng chơi được, ngươi cứ tuỳ tiện giao cho ta việc gì cũng được, ta có thể tự nuôi sống bản thân. Ta không muốn bị cữu cữu giao cho những người đó. Kỷ cô nương, ngươi có thể giúp ta được không?”
Nàng ta đã chịu đựng đủ cảnh sống ăn nhờ ở đậu dưới mái nhà người khác, nàng ta muốn trở thành người có thể sống mà không cần dựa dẫm vào ai nhưng đám người Chu Tụng căn bản sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Chu Tụng tuổi còn trẻ nhưng đã hư hỏng đến cực độ. Nàng ta chính là nghe nói Chu Tụng chủ động muốn hạ thuốc mình nên mới bỏ chạy.
Kỷ Vân Đồng đã biết Chu gia là loại người như thế nào, khi nghe nói bọn họ ngay cả người trong nhà mình cũng không buông tha, nàng chỉ cảm thấy trên đời quả nhiên không phải tất cả người thân đều có thể xem như người thân.
Nếu nhìn nhận kỹ càng, giữa nàng và Cố Nguyên Phụng vốn đã tồn tại vấn đề, nếu không thì tại sao đám người Chu Tụng chỉ cần xúi giục mấy câu là hai người đã cãi nhau ầm ĩ.
Thật ra Diêu Ngọc Doanh cũng chẳng liên quan bao nhiêu.
Vấn đề là bản thân bọn họ còn chưa suy nghĩ kỹ về cách đối diện với việc kết hôn mà thôi.
Giọng điệu của Kỷ Vân Đồng mềm mỏng hơn vài phần: “Mấy ngày này ngươi cứ ở lại chỗ của ta trước. Nếu qua một thời gian nữa mà ngươi vẫn suy nghĩ như vậy, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc.”
Nghe nàng nói như vậy xong, Diêu Ngọc Doanh không khỏi cay cay sống mũi.
Không ngờ Kỷ Vân Đồng lại dễ dàng đồng ý giúp nàng ta như vậy.
Nếu đổi lại là nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho đối phương nhe vậy.
“Kỷ cô nương, ngươi cũng phải cẩn thận đấy.”
Diêu Ngọc Doanh không thể kiềm chế được mà lên tiếng.
Kỷ Vân Đồng nghi hoặc nhìn nàng ta.
Diêu Ngọc Doanh nói: “Năm trước ta và Chu Tụng cố ý tìm tới người là do cữu cữu của ta sắp đặt.”
Kỷ Vân Đồng cau mày.
Diêu Ngọc Doanh nói tiếp: “Cữu cữu muốn chia rẽ ngươi và Cố công tử, sau đó tự mình cưới ngươi vào cửa. Hắn ta đã để ý đến người từ lâu rồi...”
Kỷ Vân Đồng không ngờ Chu tam gia vậy mà lại có ý đồ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy toàn bộ câu chuyện này thật kinh tởm.
Chu tam thúc để ý nàng, chỉ sợ ngoài việc bị thu hút bởi nhan sắc còn có ý định lôi kéo cha nàng vào vòng xoáy. Mặc dù cha nàng không can thiệp nhiều vào việc trong nhà nhưng lại rất quan tâm đến con đường quan lộ, những năm qua đã liên tiếp thăng tiến. Đã có bao nhiêu người bị bọn họ nhắm đến như vậy để đạt được những mục đích đen tối của bọn họ?
Nam nhân bọn họ lại dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, thật là vô cùng đê tiện!
Kỷ Vân Đồng đang định nói gì đó thì cửa phòng đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài, Cố Nguyên Phụng xông vào, lao đến trước mặt Diêu Ngọc Doanh mà chất vấn: “Ngươi vừa mới nói gì? Nói lại lần nữa!”
Diêu Ngọc Doanh giật mình sợ hãi, liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Kỷ Vân Đồng thấy Cố Nguyên Phụng giống như phát điên, không khỏi ngăn Diêu Ngọc Doanh ở phía sau lưng mình, lạnh lùng quát: “Ngươi hung dữ cái gì chứ?”
Cố Nguyên Phụng thật sự sắp phát điên, vừa rồi cha hắn đã nói rõ cho hắn nghe toàn bộ sự việc.
Hiện tại cha hắn đang toàn lực phối hợp với kế hoạch do Lục Ký sắp xếp, chính vì cảm thấy hổ thẹn vì trước đây đã nhìn người không rõ.
Cố Nguyên Phụng vốn còn không tin Chu tam gia lại là người như vậy nhưng bằng chứng đã bày ra trước mắt, hắn không tin cũng không được.
Sau đó hắn lại nghĩ đến chuyện Kỷ Vân Đồng không tin tưởng mình, Kỷ Vân Đồng biết những chuyện này nhưng không biết có nên nói cho hắn biết hay không. Trong lòng nàng, hắn đã là người như thế nào rồi?
Là kẻ không biết nhìn người? Không phân biệt được đúng sai?
Cố Nguyên Phụng bị đả kích nặng nề. Khi biết được Diêu Ngọc Doanh đến tìm Kỷ Vân Đồng, hắn vô cùng lo lắng ngay lập tức chạy đến xem, sợ rằng sau khi gặp Diêu Ngọc Doanh, Kỷ Vân Đồng sẽ nhớ lại cuộc cãi vã năm trước, sẽ lại nảy sinh ý định hủy bỏ hôn ước với hắn.
Hắn càng ngày càng không chắc chắn mình có thể giữ được Kỷ Vân Đồng hay không.
Nếu như Kỷ Vân Đồng đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với hắn thì tại sao nàng lại phải kết hôn với hắn?
Nhưng kết quả sau khi đến đây hắn lại nghe được gì? Hắn nghe thấy sở dĩ bọn họ cãi nhau là do Chu Tụng sắp đặt, hắn nghe thấy người tam thúc mà hắn cho rằng có tấm lòng rộng lượng lại đang thèm khát vị hôn thê của hắn!
Chu tam thúc đã từng kết hôn hai lần, muốn cưới Kỷ Vân Đồng chẳng phải là người điên nói mớ sao?
Trừ khi gã định dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó lên người Kỷ Vân Đồng.
Trước đây, khi cha hắn nói trong phương diện nhìn người hắn không bằng Kỷ Vân Đồng, hắn còn không phục. Bây giờ xem ra không chỉ không bằng Kỷ Vân Đồng, mà mắt hắn đúng là bị mù rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kỷ Vân Đồng suýt chút nữa đã hủy bỏ hôn ước với mình, âm mưu của Chu tam gia suýt chút nữa đã thành công, Cố Nguyên Phụng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc và bất lực như lúc này.
Chỉ cần người khác tùy ý xúi giục một chút là hắn đã mắc bẫy.
Cố Nguyên Phụng nhìn Kỷ Vân Đồng đang che chở Diêu Ngọc Doanh ở sau lưng, sống mũi hắn bắt đầu cay cay. Hắn đưa tay ra dùng sức ôm chặt lấy Kỷ Vân Đồng, bàn tay run lên không ngừng.
Nàng nhìn bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng thật ra lại rất mềm lòng, chỉ cần người khác nói vài lời ngọt ngào là nàng đã có thể tha thứ đối phương.
Nàng đúng là rất thông minh nhưng nếu có người nào đó lợi dụng sự mềm lòng này của nàng thì sao?
Chỉ suýt chút nữa thôi.
Hắn suýt nữa đã để Kỷ Vân Đồng rơi vào nguy hiểm, trở thành con mồi mà người khác muốn chiếm đoạt bằng những thủ đoạn đê tiện.
Còn có người ngoài ở đây, Kỷ Vân Đồng vốn định đẩy Cố Nguyên Phụng ra nhưng sau khi nhận ra hắn đang hoảng loạn và run rẩy, nàng lại dừng lại.
Mặc dù ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nàng cũng có chút sợ hãi. Nếu như đối phương ra tay một cách công khai, nàng đương nhiên sẽ không mắc bẫy bọn họ nhưng qua điều tra của Lục Ký, có thể thấy thủ đoạn của bọn họ vô cùng bẩn thỉu, tuyệt đối không phải là loại người quang minh chính đại.
Nếu như rơi vào tình cảnh đó, ai có thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ thoát được?
Sau khi bình tĩnh lại, Kỷ Vân Đồng đẩy Cố Nguyên Phụng ra, quay sang nói với Diêu Ngọc Doanh: “Ngươi cứ yên tâm ở lại đây, nếu như tối hôm nay bọn họ thật sự tụ họp thì sự việc này có lẽ sẽ sớm được giải quyết.” Nàng cho người đưa Diêu Ngọc Doanh đi thay bộ y phục sạch sẽ.
Nhưng sau khi Diêu Ngọc Doanh đã đi xa, nàng lại dặn dò Thanh La tìm vài người canh chừng chỗ ở của Diêu Ngọc Doanh.
Mọi việc vẫn chưa được giải quyết xong, nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diêu Ngọc Doanh, lỡ như Diêu Ngọc Doanh đến nhà Cố gia với mục đích khác, nói không chừng sẽ phá hỏng kế hoạch của Lục Ký.
Tin tức về việc đêm nay đám người Chu Tụng sẽ tụ họp rốt cuộc là thật hay giả, vẫn phải để Lục Kỵ đi kiểm chứng.
Còn có Cố Nguyên Phụng...
Kỷ Vân Đồng nói: “Mấy ngày này ngươi đừng đi đâu cả.”
Cố Nguyên Phụng định nói rằng mình chắc chắn sẽ không gây rắc rối nhưng khi đối diện với ánh mắt của Kỷ Vân Đồng, hắn lại ngậm miệng, ngoan ngoãn nuốt lời phản bác xuống, đáp: “Ta nghe theo nàng hết, đảm bảo không đi đâu cả.” Giờ đây hắn chỉ hận không thể đi theo bên cạnh Kỷ Vân Đồng một tấc không rời, đâu còn tâm trí chạy ra ngoài nữa.
Thấy Cố Nguyên Phụng rõ ràng đã an phận hơn nhiều, Kỷ Vân Đồng lại sai người đến Cảnh Viên để xác nhận xem Hà Tinh ở đó có thoải mái không, có cần bổ sung thứ gì không.
Chủ yếu là phải dặn dò Hà Tinh mấy ngày này cũng nên hạn chế ra ngoài.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Cảnh Viên là sản nghiệp của phủ Công chúa, không có người nào dám làm loạn ở đó.
Kỷ Vân Đồng sắp xếp công việc đâu ra đấy rồi mới phát hiện ra Cố Nguyên Phụng vẫn đứng bên cạnh, nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt.
Kỷ Vân Đồng cảm thấy bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thật đáng sợ, không nhịn được đưa tay khép mắt hắn lại.
“Sao ngươi vẫn còn chưa về? Bên chỗ ta có khách lạ ở, ngươi đừng có suốt ngày chạy qua đây, trừ khi ngươi còn nghĩ đến chuyện hưởng thụ cuộc sống thê thiếp song toàn."
Kỷ Vân Đồng cười lạnh.
“Ta đã nói rồi, hoặc là ngươi không cưới ta, đã cưới ta thì đừng nghĩ đến chuyện tìm người khác! Đến lúc đó ta thiến ngươi thì ngươi cũng chẳng lo không có tiền đồ, vừa hay đi làm một đại thái giám, dù sao Hoàng đế cũng là cữu cữu của ngươi, ông ấy không nâng đỡ ngươi thì nâng đỡ ai?"
Cố Nguyên Phụng chỉ cảm thấy thân dưới lạnh toát nhưng vẫn cứng đầu đề nghị: “Hay là sắp xếp cho nàng ta ở chỗ khác đi.”
Diêu Ngọc Doanh ở lại chỗ Kỷ Vân Đồng chẳng phải mỗi ngày đều nhắc nhở Kỷ Vân Đồng về những việc ngu ngốc hắn đã từng làm sao?
Kỷ Vân Đồng không thèm để ý đến hắn, chỉ hỏi: “Ngươi có đi hay không?”
Biết rằng nếu còn nán lại Kỷ Vân Đồng nhất định sẽ nổi giận, Cố Nguyên Phụng đành phải ngoan ngoãn rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");