Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Kỵ nhìn thấy Kỷ Vân Đồng, chân mày hơi nhíu lại, sau đó cho mọi người lui ra, mời Kỷ Vân Đồng ngồi xuống, hỏi thăm: "Có chuyện gì quan trọng không?"

Kỷ Vân Đồng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lục Ký. Lục Ký là Chỉ Huy Sứ của Binh Mã ty Ngũ Thành, người hiểu rõ nhất về tình hình an ninh của Kim Lăng.

Nếu những gì được viết trong bản thảo này có khả năng là sự thật thì đương nhiên Lục Ký là người thích hợp nhất để đi xác minh và điều tra.

Nếu như chỉ là một phen sợ bóng sợ gió thì đương nhiên là tốt nhất.

Bên trong bản thảo có nhắc đến một hoa khôi có thân thế bi thảm, miêu tả trong đó rất giống với nữ nhân muốn tự vẫn từng được Kỷ Vân Đồng tình cờ cứu được, nàng cũng kể lại chuyện này cho Lục Ký.

Lúc đó Kỷ Vân Đồng vẫn còn nhỏ tuổi, biết rằng việc tiếp xúc với một nử tử phong trần nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ không hay, cho nên nàng chưa từng kể chuyện này với bất cứ người nào.

Kết quả nội dung bên trong bản thảo lại khá giống với những gì hoa khôi đó từng tự chế giễu. Điều này cho thấy rất có thể những nhân vật trong bản thảo đều có thật.

Lục Ký nghe xong lời kể của Kỷ Vân Đồng, lại cẩn thận nghiêm túc lật xem bản thảo mà nàng đưa tới.

Những gì viết bên trong bản thảo này rất chấn động, kể về câu chuyện một người vợ tình cờ phát hiện chồng mình làm môi giới. Mỗi ngày bọn họ tụ tập với nhau mặc sức hưởng lạc, thậm chí còn thường xuyên đem nữ nhân của mình ra trao đổi cho nhau hưởng dụng.

Bởi vì chồng nàng ấy là người môi giới, nên những việc gã làm chắc chắn không chỉ có như vậy, bọn họ còn tìm cách thoả mãn những sở thích đặc biệt của các quan lại quyền quý, bất kể là thích gái nhà lành, gái phong trần, lớn tuổi, nhỏ tuổi,bọn họ đều cố gắng hết sức để thoả mãn.

Chỉ cần đến đây, cho dù là sở thích tàn khốc đến đâu cũng có thể được thoả mãn.

Thậm chí ngay cả những quan lại quyền quý mắc bệnh đường sinh dục, bọn họ cũng sẽ ép buộc những nữ nhân mà những người đó thích phải ra hầu hạ, v hoa khôi nổi danh ở Kim Lăng kia cũng vì vậy mà mắc phải căn bệnh không thể nói ra.

Đây chỉ là thủ đoạn bọn họ dùng để lôi kéo “đồng minh”. Còn đối với những người mà bọn họ ngứa mắt, bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn còn bẩn thỉu hơn, có khi thậm chí còn bắt cóc những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện của đối phương, đưa về nuôi dưỡng đến khi thay đổi hình dạng làm ngựa gầy đưa về kinh thành.

Tàn nhẫn hơn một chút sẽ còn trực tiếp dùng thủ đoạn đưa người đó vào trong nhà đối phương, nhìn cảnh máu mủ nhà bọn họ loạn luân làm niềm vui.

Việc làm của những người này thật sự khiến người khác rùng mình kinh hãi.

Sau khi người vợ vô tình phát hiện bí mật của chồng mình thì ngày đêm sợ hãi, cuối cùng chết vì u uất khi còn rất trẻ.

Thật khó tưởng tượng trong thành Kim Lăng phồn hoa náo nhiệt lại ẩn giấu một địa ngục trần gian như vậy.

Kỷ Vân Đồng cũng không thể tưởng tượng được rằng trên đời lại có một nơi như thế. Trước đây nàng từng nghe đến chuyện ngựa gầy, cũng chỉ là mấy nhà phải bán con cái vì nghèo khó nhưng hành vi của những người trong bản thảo này thật sự là mất hết nhân tính.

Càng đáng sợ hơn nữa là địa ngục mà bản thảo này mô tả dường như cách bọn họ không xa.

Nàng thậm chí còn mơ hồ đoán ra nó có thể nằm ở đâu.

Khu vườn của lão tam nhà Chu gia.

Nàng từng gặp người vợ đã qua đời của Chu tam gia kia, nhớ rõ khuôn mặt cười còn khó coi hơn cả khóc của nàng ta.

Nếu tất cả những gì được viết trong bản thảo này đều là sự thật thì có phải lúc đó nàng ta đang chịu đựng nỗi đau đớn không thể nói ra với bất cứ người nào không? Một người chồng mặt người dạ thú, đứa con vừa mới sinh, người trong nhà luôn căn dặn nàng ta không được làm mất mặt nhà mẹ đẻ.

Nàng ta chẳng thể làm được gì.

Ngay cả bản thân nàng ta còn không thể cứu nổi, sao có thể cứu được người khác?

Vì thế nàng ta đã chết.

Sau khi nàng ta qua đời, người kết hôn với Chu tam gia lại chính là… thứ muội của nàng ta.

Kỷ Vân Đồng thấy xung quanh không có ai, nên đã nói ra suy đoán của mình cho Lục Ký nghe. Nàng nghi ngờ rằng trước kia Chu tam gia này căn bản không phải được người bằng hữu tặng lại khu vườn đó, mà thực chất là tiếp quản những ngành kinh doanh bẩn thỉu phía sau.

Lục Ký nhìn thiếu nữ thông minh lanh lợi trước mặt, dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta đã bắt đầu điều tra những việc này rồi, ngươi không cần lo lắng quá.”

Kỷ Vân Đồng ngỡ ngàng.

Lục Ký nói: “Phân tích của ngươi rất hữu ích. Ta sẽ ra lệnh cho người đưa người vợ hiện tại của hắn ra ngoài, bảo vệ tốt cho nàng ấy.”

Đương nhiên cũng sẽ thẩm vấn những chuyện cần thiết.

Những chuyện này không cần để cho Kỷ Vân Đồng biết.

“Để ta đưa ngươi về, gần đây ngươi cố gắng hạn chế ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài thì cũng nên mang theo nhiều người một chút.”

Lục Ký đứng dậy nói.

Sau khi hắn tiếp quản Binh Mã ty Ngũ Thành, hắn đã phát hiện ra khu vườn này có vấn đề nhưng bởi vì đằng sau liên quan quá rộng, muốn giải quyết một lần thật sự không dễ dàng. Nếu mạo hiểm bắt giữ mấy tên lâu la, khó tránh khỏi sẽ đánh rắn động cỏ, khiến những kẻ thực sự làm nhiều điều ác trốn thoát.

Lục Ký đã tìm đến Trương Họcs, Cố Phò mã, mặc dù bạn họ biết giữa những quan lại quyền quý có thể che giấu một số việc bẩn thỉu nhưng cũng chưa điều tra kỹ lưỡng xem phía sau rốt cuộc dơ bẩn đến mức nào. Dù sao những người này khi gặp mặt bọn họ đều tươi cười niềm nở, bọn họ làm sao có thể nhận ra phía sau lưng đối phương che giấu khuôn mặt bẩn thỉu ra sao.

Sau khi Cố Phò mã xem qua một số chứng cứ mà hắn ta thu thập được, cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với việc mình nhìn người không rõ ràng, bày tỏ rằng sẽ đích thân đi một chuyến đến nhà Liễu gia ở Cô Tô, liên hệ với Liễu Tể tướng để phối hợp với Binh Mã ty Ngũ Thành nhổ tận gốc khối ung nhọt này.

Trương Học sĩ cũng bày tỏ rằng đến lúc đó sẽ dâng một tấu sớ lên triều đình yêu cầu trừng trị nghiêm khắc những kẻ liên quan đến chuyện này.

Hiện tại chỉ cần phối hợp với bên chỗ Liễu Tể tướng thu lưới là được.

Vụ việc này nhìn bề ngoài chỉ là giao dịch sắc tình, thực chất liên quan đến rất nhiều tội ác tồi tệ như bắt cóc nữ nhân, trẻ em, giết hại sinh mạng con người, bất kỳ gia đình nào có nữ quyến cũng không thể vui vẻ khi phải ở gần những kẻ táng tận lương tâm như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc có những người như thế ở bên cạnh mình, cho dù là ai cũng sẽ lo lắng ăn không ngon ngủ không yên!

Mặc dù Cố Phò,ã chắc chắn đã phái người âm thầm bảo vệ người con dâu tương lai Kỷ Vân Đồng nhưng Lục Ký vẫn quyết định tự mình đưa Kỷ Vân Đồng trở về nhà.

Hắn ta lo lắng có kẻ chó cùng rứt giậu liều lĩnh không từ thủ đoạn mà làm gì đó với nàng.

Không ngờ vừa ra khỏi cổng Binh Mã ty, Cố Nguyên Phụng đã từ bên cạnh xông ra.

Trước đó, khi Kỷ Vân Đồng muốn đưa nhóm người chủ tớ Hạ Tinh đến sống ở Cảnh Viên, Cố Nguyên Phụng không thể đi theo, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cha mẹ hắn về phủ.

Sau khi đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi một lúc, Cố Nguyên Phụng lập tức chạy ra ngoài tìm người, sợ rằng không theo sát Kỷ Vân Đồng một chút thôi sẽ lại gặp người nào đó không biết xấu hổ nói muốn cưới nàng.

Kết quả hắn chạy đến Cảnh Viên hỏi thăm, mới biết Kỷ Vân Đồng đã không còn ở đó, hỏi kỹ thì mới biết nàng đã đến Binh Mã ty ở phía thành nam.

Nghĩ đến trải nghiệm của mình khi bị nhốt trong ngục, Cố Nguyên Phụng thật sự không dám đi vào bên trong, chỉ có thể hậm hực đi lại loanh quanh bên ngoài, chờ Kỷ Vân Đồng ra xem nàng định làm gì.

Không ngờ lại nhìn thấy Lục Ký đưa Kỷ Vân Đồng ra ngoài.

Nghĩ đến trước đó Kỷ Vân Đồng còn nói Lục Ký là người rất tốt, Cố Nguyên Phụng có chút khó chịu.

Tại sao người nào nàng cũng cảm thấy tốt? Còn tự mình chạy đi tìm Lục Kỵ? Lỡ như mấy kẻ không lấy được vợ kia gặp nàng nhiều lần mà động lòng với nàng thì phải làm sao?

Hiện tại Cố Nguyên Phụng luôn cảm thấy người nào cũng muốn tranh giành Kỷ Vân Đồng với hắn.

Sự lo lắng này cũng không phải hoàn toàn vô lý, bởi vì hắn đã từng chính tai nghe thấy người khác tỏ tình với Kỷ Vân Đồng!

Kỷ Vân Đồng đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn nhân rồi.

Rất nhiều người sẽ giống như hắn, đột nhiên nhận ra nàng tốt như thế nào.

Cố Nguyên Phụng cảnh giác liếc nhìn Lục Ký một cái, chạy tới đứng chắn bên cạnh Kỷ Vân Đồng nói: “Chúng ta cùng về với nhau là được rồi, Lục Chỉ Huy Sứ không cần tiễn nữa."

Lục Kỵ liếc nhìn Kỷ Vân Đồng một cái, nói: “Được.” Gần đây hắn ta bận rộn rất nhiều việc, ngoài sáng phải làm ra chút động tĩnh khác để giảm bớt sự cảnh giác của những kẻ kia, trong bóng tôi lại phải theo dõi chặt chẽ không để bọn chúng làm ra việc ác ngay dưới mí mắt mình, thật ra không hề rảnh rỗi chút nào.

Kỷ Vân Đồng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Nguyên Phụng giống như con chó dữ nhìn thấy ai cũng phải nhe răng thì có chút đau đầu.

Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết kẻ này lại đang suy nghĩ lung tung gì rồi.

Chẳng lẽ trong lòng kẻ này, nàng đã được yêu thích đến mức chỉ cần là nam tử vừa độ tuổi chưa kết hôn thì đều sẽ thích nàng sao?

Để tránh cho Cố Nguyên Phụng làm mất mặt trước mặt Lục Ký, Kỷ Vân Đồng kéo hắn bước đi rất nhanh.

Cố Nguyên Phụng vốn đang đề phòng xem Lục Kỵ có ý đồ nhân lúc cháy nhà hôi của hay không, lại bị Kỷ Vân Đồng kéo đi thì vui vẻ trở lại, vô cùng hớn hở đi theo sát phía sau lưng Kỷ Vân Đồng.

Nếu sau lưng hắn có cái đuôi dài, lúc này không biết đã lắc lư vui vẻ đến mức nào.

Hai người cùng về đến nhà, Cố Nguyên Phụng đã đi theo Kỷ Vân Đồng vào trong viện tử của nàng, lên tiếng hỏi nàng: “Nàng đi tìm Lục Ký làm gì vậy?”

Kỷ Vân Đồng nhìn Cố Nguyên Phụng đang theo sát phía sau mình, đột nhiên nghĩ đến việc hắn ngày nào cũng chạy đến chỗ Chu tam gia tổ chức yến tiệc, tâm trạng lập tức trở nên không tốt. Nàng đẩy Cố Nguyên Phụng ra xa, nói: “Một thời gian nữa ngươi sẽ biết thôi.”

Nếu thật sự nói cho hắn biết, không biết hắn có chạy đi tìm Chu tam gia để báo tin không.

Ai mà biết được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?

Nói không chừng trong lòng hắn, bằng hữu tri kỷ còn quan trọng hơn cả thiện ác đúng sai!

Vừa nghĩ đến khả năng này, Kỷ Vân Đồng đã cảm thấy có chút buồn nôn. Nàng trừng mắt giận dữ nói: “Ngươi về viện của mình đi!”

Cố Nguyên Phụng không ngờ rằng vừa nãy vẫn còn tốt đẹp, sau khi trở về đã bị Kỷ Vân Đồng đuổi đi, nhìn ánh mắt nàng giống như hắn lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ nào đó.

Hắn chỉ muốn biết tại sao nàng lại chạy đến Binh Mã ty tìm Lục Kỵ mà thôi!

Cố Nguyên Phụng không vui, giận dữ nói: “Có chuyện gì mà hiện tại ta không thể biết sao?”

Kỷ Vân Đồng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cố Nguyên Phụng tiến lại gần để giảng đạo ly cho nàng: “Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Ai không vui thì phải nói ra, nàng không thể không nói gì mà trong lòng đã kết tội ta như vậy được!”

Kỷ Vân Đồng khựng lại.

Nàng biết bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, mình vẫn nên tin tưởng Cố Nguyên Phụng mới phải.

Nhưng hiện tại nàng thật sự không chắc chắn liệu mình có hiểu rõ Cố Nguyên Phụng hay không.

Kỷ Vân Đồng rũ mắt xuống nói: “Ta đã nói rồi, qua một thời gian nữa ngươi sẽ biết thôi. Nếu như ngươi thật sự muốn biết, có thể đi hỏi cha, nếu ông ấy tin tưởng ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết.”

Người viết bản thảo này là vì tin tưởng Đồng Tải Đường mới gửi bản thảo đến cho bọn họ, trước khi mọi chuyện rõ ràng, nàng không thể nói lung tung, nhất là khi trước đây Cố Nguyên Phụng còn thích chơi cùng hai thúc điệt nhà Chu gia.

Hắn ngoài miệng nói muốn tuyệt giao, cũng không biết là có mấy phần là thật mấy phần là giả.

Cố Nguyên Phụng nghe nói ngay cả cha mình cũng biết thì có chút sững sờ.

Bọn họ đều biết nhưng lại không nói cho hắn.

Chẳng lẽ trong lòng bọn họ, hắn lại không đáng tin tưởng đến như vậy sao?

Trong lòng Cố Nguyên Phụng cảm thấy vừa chua xót vừa cay đắng, muốn cãi nhau với Kỷ Vân Đồng vài câu nhưng lại nhận ra không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ứng Tu Tề nói đúng, là hắn đã phá hủy đi sự “đương nhiên” của nàng dành cho hắn..

Hốc mắt Cố Nguyên Phụng đỏ lên, quay người bước nhanh ra ngoài, sợ mình đi chậm một chút sẽ lại rơi nước mắt trước mặt Kỷ Vân Đồng, lại giống như hắn muốn tỏ vẻ đáng thương trước mặt nàng.

Hắn cũng không muốn nàng thương hại hắn.

Cố Nguyên Phụng chạy đi tìm cha Cố.

Kiến Dương Trưởng Công Chúa đã nghỉ ngơi, cha hắn đang ở trong thư phòng đọc thư. Thấy Cố Nguyên Phụng hốc mắt đỏ hoe chạy tới, ông ấy đặt lá thư trong tay xuống, xoa xoa trán, hỏi: “Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sao lại suốt ngày lỗ mãng như vậy?”

Cố Nguyên Phụng hỏi: “Mọi người đang bàn bạc với Lục Ký kia chuyện gì phải không?”

Cha Cố liếc nhìn nhi tử của mình một cái, nói: “Không liên quan gì đến con.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Mọi người đều biết, tại sao không thể nói cho con?”

Cha Cố nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của hắn, cũng cảm thấy đã đến lúc rèn giũa tính cách của hắn, nên dịu giọng nói: “Nghe xong rồi thì thời gian này con không được chạy ra ngoài, có làm được không?"

Cố Nguyên Phụng khựng lại, quyết định cứ đồng ý trước rồi tính: “Có thể làm được.”

Cha Cố bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.

Cùng lúc đó, Kỷ Vân Đồng đang nghỉ ngơi trong phòng lại nghe thấy Lục Khinh vội vàng chạy đến báo: “Tiểu thư, cô nương nhà Diêu gia kia tới.”

Kỷ Vân Đồng sửng sốt một lát, mới nhớ ra cô nương nhà Diêu gia là ai. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng suýt chút nữa đã quên mất Diêu Ngọc Doanh.

“Tới thì tới, cũng chẳng phải tới tìm ta.”

Kỷ Vân Đồng nói.

Lục Khinh nhắc đến Diêu Ngọc Doanh cũng có chút phẫn nộ nhưng vẫn thành thật bẩm báo: “Nàng ta hình như là đến tìm tiểu thư, vừa nhìn thấy ta thì bộ dạng đã giống như sắp khóc. Ta mắng nàng ta, nàng ta cũng không cãi lại, chỉ nói muốn gặp tiểu thư một lần.”

Kỷ Vân Đồng nghĩ đến tình cảnh nhà Chu gia, biết rằng Diêu Ngọc Doanh có lẽ đã nhận ra điều gì đó nên mới chạy đến tìm nàng cầu cứu.

Cố Nguyên Phụng đã nói muốn tuyệt giao với nhà Chu gia, cho dù chỉ là giả vờ cũng sẽ không gặp lại Diêu Ngọc Doanh, vì thế Diêu Ngọc Doanh mới chuyển sang tìm nàng.

Nghĩ đến Diêu Ngọc Doanh cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, không biết sau khi rời khỏi chỗ này có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không, Kỷ Vân Đồng nói: “Đừng cản nàng ta, để nàng ta vào đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.