(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì đây là cuộc gặp gỡ giữa các nữ nhi với nhau, ngoại tôn nữ của đối phương cùng không phải là kiểu người thích gặp người ngoài nên Kỷ Vân Đồng được một nha hoàn dẫn đến tòa nhà nhỏ cách đó không xa.
Trước đó Kỷ Vân Đồng đã biết được từ chỗ người thích sưu tập sách, bây giờ ngoại tôn nữ của ông ấy mang họ Hà, tên một chữ Tinh, tên chữ là Thiên Uý.
Nha hoàn cũng đã đi tới thông báo trước cho Hà Tinh biết khách đến là ai.
Hai người rất nhanh đã gặp nhau. Bởi vì Hà Tinh không thể nói nên Kỷ Vân Đồng đã dùng giấy bút để trao đổi với nàng ấy, nói ngắn gọn về những suy nghĩ của bản thân.
Nàng cũng không nhất thiết phải làm nên sự nghiệp lớn lao gì, chỉ là cảm thấy ngay cả sách để đọc lúc rảnh rỗi mà nữ nhi bọn họ thích đọc cũng chẳng có được mấy cuốn. Những câu chuyện kể trong thoại bản đều là những giấc mơ viển vông của các nho sinh, nghĩ đến điều đó trong lòng nàng lại cảm thấy có chút bất bình.
Vì bây giờ nàng đã có không ít tiền có thể chi tiêu tùy ý, vậy chẳng bằng mua những bản thảo sách mà mình thích để tự in ấn. Kiếm được tiền thì coi như là công sức của nàng, thua lỗ thì tính vào phần của Cố Nguyên Phụng, dù sao hắn cũng không quan tâm đến tiền bạc.
Có thể chỉ cần nàng bỏ ra được tiền nhiều, in sách tốt, ngay cả những thư sinh hôi hám kia cũng sẽ phải ngậm miệng viết những thứ phù hợp với sở thích của nàng.
Mặc dù Kỷ Vân Đồng biết suy nghĩ của mình rất ngây thơ nhưng nàng vốn chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, tại sao không thể ngây thơ một chút?
Nghe nói tiền triều từng có một vị Công chúa nổi danh khắp thiên hạ, những người đọc sách đến kinh thành đều mang theo tác phẩm ưng ý của mình đến xin yết kiến. Cho dù nàng không phải Công chúa, thứ có thể làm chỉ là cho tiền nhưng cũng có thể thu hút được những người vì năm đấu gạo mà khom lưng!
Sau khi Hà Tinh xem xong kế hoạch của Kỷ Vân Đồng cũng có chút động lòng, nghĩ đến những bản thảo sách bị thiêu huỷ của mẹ mình khi còn nhỏ.
Khi đó nàng vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, không hiểu tại sao mẹ mình chỉ vì bản thảo bị tiêu huỷ mà lại trở nên u sầu, không còn viết thơ văn nữa. Sau này nàng dần dần lớn lên bên cạnh tổ phụ mới hiểu rằng thứ mà cha ruột của nàng đốt không chỉ là vài tập thơ văn, mà là tâm huyết của mẹ nàng trong rất nhiều năm qua. Đó còn là ý chí sống sót của mẹ trong hoàn cảnh đó.
Người đã từng sống tự do vui vẻ làm sao có thể chịu đựng việc bị người khác nhốt vào trong lồng giam, từng giờ từng khắc đều khóa chặt tay chân và cả linh hồn của bà ấy?
Hà Tinh nhớ lại đêm trước khi mẹ nàng qua đời, mẹ nàng đã cố gắng hết sức nâng bàn tay gầy gò của mình lên vuốt ve trán nàng, dùng giọng nói yếu ớt giống như sợi tơ nói: “Mẹ đã viết thư cho ngoại tổ phụ của con, ông ấy sẽ đến đón con… Đến lúc đó con đi theo ngoại tổ phụ, có lẽ ông ấy sẽ không còn nhẫn tâm nữa…”
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy bức thư mà mẹ nói đã viết cho ngoại tổ phụ nhưng dần dần cũng hiểu được rằng bức thư đó chắc chắn là từng chữ đều đong đầy máu và nước mắt, nếu không thì khi ngoại tổ phụ đối diện với nàng sẽ không đầy vẻ áy náy như vậy.
Ánh mắt của ngoại tổ phụ nhìn nàng giống như thông qua nàng để nhìn thấy người mẹ đã qua đời.
Mẹ nàng muốn dùng những năm tháng không còn ánh sáng của mình để đổi lại cho nàng một đời an ổn tự tại.
Nước mắt bỗng dâng lên trong mắt Hà Tinh.
Nếu không phải trả giá đắt như vậy thì biết bao nhiêu cô gái có thể sống theo những cách khác nhau mà không cần phải lo lắng? Bọn họ dựa vào bản thân có thể sống tự do tự tại chứ không phải cứ đến tuổi là phải tìm người gả đi.
Giống như ngoại tổ phụ của nàng, mặc dù là người học rộng tài cao, cởi mở nhưng khi còn trẻ cũng không thể tránh khỏi tục lệ, vẫn ép buộc nữ nhi duy nhất của mình phải kết hôn sinh con, nghĩ rằng có chồng có con mới là cuộc đời viên mãn của nữ tử. Không ngờ rằng có người trước khi thành hôn thì rất tốt, sau khi thành hôn lại hoàn toàn thay đổi, khiến cho mẹ bị hành hạ đến mức tuyệt vọng, không còn ý định sống tiếp!
Kỷ Vân Đồng thấy sắc mặt Hà Tinh không ổn. Cho dù không rõ tình hình cụ thể nhưng nàng vẫn tiến lại gần, nói rằng nàng ấy có thể mượn vai mình để khóc
Hà Tinh thường chìm đắm trong thế giới bản khắc của mình, không có bằng hữu cùng trang lứa. Nàng vốn có thể kìm nén nước mắt nhưng khi Kỷ Vân Đồng ở bên cạnh an ủi, nước mắt không thể nào kìm được mà trào ra, nàng không nhịn được mà dựa vào Kỷ Vân Đồng khóc lớn một trận.
Trong khi đó, ở bên ngoài tòa nhà nhỏ, Cố Nguyên Phụng và Ứng Tu Tề đang nói chuyện riêng.
Ứng tiên sinh và người bằng hữu thích sưu tập sách đang chơi cờ nói chuyện phiếm. Ứng Tu Tề vốn muốn đi tìm hai cuốn sách để xem nhưng bị lại Cố Nguyên Phụng kéo ra sân nói chuyện.
Khi ra đến ngoài sân, Cố Nguyên Phụng hỏi y: “Mỗi năm ngươi đều đi tế bái mộ phần của Kỷ lão tướng quân cùng nàng ấy sao?”
Ứng Tu Tề đáp: "Đúng vậy."
Cố Nguyên Phụng tức giận nói: "Sao ngươi có thể như vậy!"
Ứng Tu Tề đáp: "A Đồng gọi ta một tiếng Ứng đại ca, nàng ấy là sư muội của ta, hơn nữa ta cũng thật lòng kính trọng Kỷ lão Tướng quân, tại sao ta không thể đi cùng nàng ấy?"
Cố Nguyên Phụng nhất thời không thể nhìn nổi dáng vẻ này của Ứng Tu Tề.
Giống như bọn họ làm gì cũng rất có đạo lý còn hắn mới là người không có lý lẽ.
Cố Nguyên Phụng tức giận chất vấn: "Ngươi dám nói trong lòng ngươi không có ý nghĩ gì với nàng ấy không?"
Ứng Tu Tề hơi ngập ngừng.
Trước đây là không có.
Hay có thể nói, những năm tháng trước đây chỉ là tình cảm mơ hồ và thuần khiết, nếu mãi mãi không phá vỡ lớp giấy đó thì vĩnh viễn sẽ chỉ là tình cảm thanh xuân đơn thuần. Nhưng nếu vô tình phá vỡ thì dù thể nào không thể quay trở lại như lúc trước được nữa, vô số vọng tưởng sẽ điên cuồng nảy sinh trong lòng, mọc ra rất nhiều nhánh nhỏ, tất cả đều liên quan đến nàng ấy.
"Đúng, ta có."
Cuối cùng Ứng Tu Tề vẫn phải thừa nhận.
Cố Nguyên Phụng nghe vậy mà y lại thật sự dám thừa nhận tình cảm của mình đối với Kỷ Vân Đồng. Hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ, nói với giọng điên cuồng: "Nàng ấy là vị hôn thê của ta!"
Ứng Tu Tề đáp: "Đúng vậy, ban đầu A Đồng là vị hôn thê của ngươi, ta tuyệt đối không nên có những suy nghĩ như vậy."
"Nhưng lúc đó chính ngươi đã làm cho A Đồng bị tổn thương, chính ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước với A Đồng, chính ngươi khiến cho ta đột nhiên nhận ra có một khả năng… Ta và cha biết được chuyện hai người muốn hủy hôn từ chỗ cha mẹ của ngươi, đúng lúc hôn sự của ta cũng bị hủy, ta mới nhận ra, ta cũng có thể cầu hôn A Đồng."
"Đối với chuyện này Ứng Tu Tề ta dám nói không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, A Đồng cũng không có lỗi gì cả."
"Người nên tự kiểm điểm là ngươi, sư đệ à."
"Đến bây giờ ngươi vẫn cảm thấy mình không có chút sai lầm nào, tất cả đều là lỗi của người khác sao?"
Ứng Tu Tề biết nếu như mình muốn cướp Kỷ Vân Đồng đi thì không nên nói rõ ra với Cố Nguyên Phụng như vậy. Nhưng cứ để mặc kệ Cố Nguyên Phụng tiếp tục ầm ĩ như thế, người bị tổn thương chỉ có Kỷ Vân Đồng.
Thích một người không nên vì muốn “chiếm được” đối phương mà để nàng bị tổn thương.
Cố Nguyên Phụng lập tức im lặng.
Đúng là hắn thường xuyên tự bào chữa trong lòng, cảm thấy mình không có lỗi, là do người bên ngoài đồn thổi, là do Kỷ Vân Đồng mù quáng tin vào những lời vu khống bên ngoài mà không tin hắn, là do cha mẹ thiên vị Kỷ Vân Đồng không giúp hắn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong mắt Kỷ Vân Đồng dần dần không còn mình nữa.
Rõ ràng Kỷ Vân Đồng vẫn còn ở bên cạnh hắn nhưng lại giống như nàng cách hắn càng ngày càng xa.
Rất rõ ràng, những lời bào chữa này chỉ là hắn tự thuyết phục mình chứ không thuyết phục được Kỷ Vân Đồng.
Nàng không còn tin tưởng hắn nữa.
Nàng không còn mong đợi bất kỳ sự đáp lại hay sự gần gũi nào từ hắn nữa.
Nàng không muốn quay trở lại mối quan hệ thân thiết không bó buộc giống như trước đây với hắn nữa.
Nàng từng chút từng chút đẩy hắn ra khỏi tất cả các kế hoạch tương lai của nàng.
"Ta cũng đã xin lỗi nàng ấy rồi." Cố Nguyên Phụng nói với giọng nghẹn ngào: “Ta sẽ không khiến cho nàng ấy đau lòng nữa. Ta còn phải làm thế nào mới gọi là tự kiểm điểm?”
Ứng Tu Tề kiên nhẫn hỏi: “Lời xin lỗi của ngươi là chỉ là ngoài miệng nói một câu “Ta sai rồi” thôi sao?”
Cố Nguyên Phụng nghẹn lời.
Hắn nhớ lại quá trình mình xin lỗi Kỷ Vân Đồng, có những điều không thể thốt ra.
Ứng Tu Tề thấy vẻ mặt của hắn, tiến thêm một bước suy đoán: “Lời xin lỗi của ngươi không phải là “Ta sai rồi, được chưa” đấy chứ?"
Cố Nguyên Phụng không dám lên tiếng.
Ứng Tu Tề ngẩng đầu, thở dài một hơi dài đối diện với bầu trời đầu xuân.
Y sớm nên đoán được là như thế này.
Người sư muội này của y mặc dù có vẻ làm việc rất quyết đoán, dứt khoát nhưng thực ra từ trước đến nay trái tim vẫn luôn mềm yếu. Nếu như Cố Nguyên Phụng thành tâm thành ý xin lỗi, mối quan hệ giữa bọn họ sẽ không lạnh nhạt giống như bây giờ.
Nếu như có thể, y thực sự muốn Cố Nguyên Phụng tiếp tục làm điều sai trái. Như vậy chắc chắn Kỷ Vân Đồng sẽ không thể chịu nổi tên này...
Thế nhưng khi nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ lén lút khóc trong ký ức, Ứng Tu Tề lại phải cố gắng dẹp bỏ suy nghĩ không nên có.
“Ngươi có biết vì sao A Đồng muốn hủy hôn không?” Ứng Tu Tề hỏi.
Cố Nguyên Phụng cúi đầu nói: "Nàng ấy nghĩ ta đã thích người khác rồi..." Hắn nói xong lại lập tức bổ sung: "Nhưng ta không có, ta hoàn toàn không có. Lúc đó ta chỉ cảm thấy nàng ấy không cho ta kết giao bằng hữu với người khác nên mới nói ra những lời nhảm nhí đó."
Ứng Tu Tề lắc đầu nói: "Ngươi nói gì không quan trọng, quan trọng là nàng ấy đã nghe thấy lời đó từ chính miệng ngươi."
Cố Nguyên Phụng đáp: "Ta sẽ không nói nữa."
Ứng Tu Tề nói: "Từ nhỏ nàng ấy đã là người kiên cường nhưng cũng không phải là không quan tâm gì cả."
"Ngươi có nghĩ đến hoàn cảnh của nàng ấy trong gia đình không? Kể từ khi Kỷ lão Tướng quân qua đời ngoài ý muốn, trong Kỷ gia không có ai gần gũi với nàng ấy. Kỷ lão phu nhân chỉ thương yêu tiểu nhi tử và tiểu tôn tử, cha mẹ lại chỉ nuôi dưỡng đệ đệ và muội muội ở bên mình... Trên đời này đã không còn ai kiên định yêu thương, bảo vệ nàng ấy không bao giờ thay đổi nữa."
"Nàng ấy từng nghĩ ngươi sẽ là một người như vậy, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói sau này hai người các ngươi sẽ là đôi vợ chồng chung sống với nhau suốt đời. Từ khi sinh ra các ngươi và đối phương đã có một đoạn nhân duyên như vậy cho nên nàng ấy mới tự nhiên gần gũi với ngươi, tự nhiên đi theo ngươi, tự nhiên quản lý ngươi."
"Nhưng sự tự nhiên đó đã biến mất khi nàng ấy nghe thấy chính miệng ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước."
"Đối với ngươi mà nói đây chẳng qua chỉ là một câu nói trong giận dữ nhưng đối với nàng ấy thì không phải vậy."
Nếu như Cố Nguyên Phụng không thể cho Kỷ Vân Đồng những gì nàng muốn thì nàng sẽ từ bỏ.
Nàng là một người vô cùng thông minh, không bao giờ nuôi hy vọng hão huyền. Nàng biết những lời thốt ra thường là suy nghĩ ẩn sâu trong lòng đối phương, thay vì để những điều tốt đẹp trong quá khứ trở thành lưỡi dao làm tổn thương bản thân, tốt hơn là trực tiếp vứt bỏ chúng đi.
Cho dù đau đớn vạn phận, cho dù máu me đầm đìa vẫn còn hơn là trở thành con người đáng thương hèn mọn cầu xin sự thương xót của người khác. Những thứ cần phải tranh giành với người khác, nàng không cần.
Từ khi sinh ra Cố Nguyên Phụng đã có tất cả, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, không bao giờ nghĩ đến việc Kỷ Vân Đồng đã trải qua những ngày tháng như thế nào sau khi tổ phụ yêu thương nàng qua đời.
Bởi vì cho dù Kỷ Vân Đồng có muốn nói gì, người lớn cũng sẽ có vô số lý do để chặn lại lời nàng, dù cho dù nàng muốn gì, người lớn cũng sẽ có vô số lý do để nàng không thể đạt được. Cho nên khi biết có thể không được đáp lại, nàng sẽ không nói cũng không mong cầu.
Ứng Tu Tề nói: "Tại sao A Đồng không gọi ngươi cùng đi tế bái Kỷ lão Tướng quân? Là bởi vì ngươi luôn nói Kỷ gia không tốt, trong lòng ngươi coi thường Kỷ gia. Nàng ấy không thể nào thay đổi được chuyện này, lúc đó nàng ấy không thể làm cho gia đình mình trở nên tốt hơn, không thể làm cho Kỷ gia được ngươi coi trọng cho nên nàng ấy mới không nói với ngươi."
Tại sao sau này Kỷ Vân Đồng lại muốn giúp đỡ Tiết gia, bằng hữu cũ của Kỷ lão Tướng quân, phải hao tâm tổn trí tính toán giúp đường huynh của nàng?
Nàng chỉ muốn bảo vệ danh dự của tổ phụ mình, để tổ phụ nàng dưới suối vàng có thể nhắm mắt, không phải luôn bị người khác chế giễu vì mấy tử tôn bất hiếu kia.
Người bên gối tương lai của nàng là Cố Nguyên Phụng lại hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ này của Kỷ Vân Đồng.
"Hiện tại ngươi giữ cái danh vị hôn phu, ta không thể tranh giành được với ngươi."
Ứng Tu Tề kiên quyết nói rõ thái độ của mình.
"Nhưng nếu ngươi vẫn lợi dụng sự “"tuổi nhỏ vô tri”của mình để làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ bày tỏ tình cảm của mình và cầu hôn nàng ấy. Cho dù ngươi có là con của Công chúa, chỉ cần nàng ấy không muốn gả cho ngươi, ngươi cũng không thể cưỡng ép được.”
Cho dù rất rõ ràng những lời này của mình rất không hợp cấp bậc lễ nghĩa, Ứng Tu Tề vẫn không kiềm chế được mà nói ra.
Y muốn để cho Cố Nguyên Phụng biết rằng không phải Kỷ Vân Đồng không có lựa chọn khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");