Đầu mùa xuân Giang Nam hãy còn se lạnh. Trong làn mưa bụi lất phất, Trác Chiêu Tiết mặc một chiếc áo cộc màu vàng, ở dưới vạt áo là một chiếc váy đen, trông không hề hợp với chiếc áo một chút nào. Ở tuổi của nàng rất ít người lại mặc váy đen như vậy. Một mình nàng chạy chơi trong hậu hoa viên của Du gia. Bởi vì trước đó không lâu, đại phu nhân của gia chủ bệnh chết, nhị phu nhân và tam phu nhân tranh quyền, mâu thuẫn với nhau, làm cho rất nhiều chuyện trở nên rối loạn. Ví dụ như cái hoa viên này, có rất nhiều chỗ ngập nước mà không có ai đến dọn.
Cũng may Trác Chiêu Tiết chân đi quốc gỗ nên không bị ướt, nhưng đến lúc tới đoạn gấp khúc hành lang hoa viên, nàng vẫn cảm giác được vớ gấm bị nước bắn lên lành lạnh, hơi nước buốt giá tiến vào lòng bàn chân khiến nàng không khỏi bước nhanh hơn về phía phòng mình ở.
Nàng ở Tân Úy Viện. Tên như kỳ danh, bên trong có một hạnh một đào, hai cây cổ mộc trăm năm, đến nay vẫn sống khỏe mạnh, năm nào hoa cũng nở nhiều, cực kỳ rực rỡ, hương thơm ngào ngạt. Hai cây này cũng rất nổi danh ở Mạt Lăng, cũng là độc nhất trong cả Du phủ – nghe nói đây là chỗ ở của trưởng nữ Du Tế của Du gia ở trước khi xuất giá.
Hạnh đào nở đã nhiều ngày, bình thường vốn ý xuân dạt dào, hai ngày nay vì mưa liên tiếp mà hiện tại có vẻ hơi ảm đạm.
Trác Chiêu Tiết nhìn mấy cành hạnh vươn ra phía ngoài tường viện, bỗng nhiên nhớ tới những câu “Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân”, “Bất đạo Giang Nam xuân bất hảo, niên niên suy bệnh giảm tâm tình”…, nỗi lòng càng trở nên nặng nề, bước chân bình thường vốn nhẹ nhàng lúc này giống như khó dịch chuyển được
Nàng ở ngoài viện ngơ ngác một hồi lâu, sau đó uể oải đẩy cửa ra, hầu gái Minh Ngâm cùng Minh Diệp đang ngồi bên lan can thêu thùa may vá trò chuyện với nhau, thấy nàng trở về, vội buông khung thêu, tả oán nói: “Nữ lang lại đi nơi nào, sao không mang chúng em theo?”
“Lấy đôi vớ ra thay.” Trác Chiêu Tiết thấp giọng nói, thần sắc tối sầm, thấy nàng không mấy vui vẻ, Minh Ngâm cùng Minh Diệp cũng biết điều ngừng miệng, đi vào lấy tất tới hầu hạ nàng thay, đem đôi guốc gỗ cởi ra cất vào nhà, Minh Hợp cùng Minh Cát cũng ra đón, cùng Minh Ngâm, Minh Diệp đưa mắt nhìn nhau, tiến lên phía trước nói: “Nữ lang, mới vừa rồi Chu mama bên lão phu nhân qua đây, nói có tin trong kinh thành, thỉnh nữ lang sau khi về qua nhà giữa một chuyến.”
Trác Chiêu Tiết thản nhiên lên tiếng, thấy vẻ mặt lãnh đạm của nàng, Minh Hợp cả gan nói: “Hầu gái thấy sắc mặt Chu mama vui vẻ, có lẽ là tin tốt lành.”
“Biết rồi.” Trác Chiêu Tiết uể oải lên tiếng, đứng dậy nói: “Như vậy thì ta liền qua thôi.”
Minh Ngâm vội hỏi: “Hầu gái cùng Minh Diệp bồi nữ lang qua đó?”
Trác Chiêu Tiết gật như không gật đầu, khoảng cách giữa Tân Úy viện của nàng với Đoan Di Uyển của lão phu nhân Ban Thị không xa, Minh Ngâm che ô, Minh Diệp đỡ tay, bồi Trác Chiêu Tiết qua, trên đường đi gặp nhị phu nhân Bạch Thị dẫn theo người đi qua, thấy Trác Chiêu Tiết, dừng lại, rất là thân thiết nói: “Chiêu Tiết đi đâu vậy? Bên nhà mợ mới mang tặng vài thứ, có mứt hoa quả cháu thích ăn nhất, lúc về, mợ sai người đưa sang cho cháu nhé?”
Nhà mẹ đẻ Bạch Thị cùng ở trong thành Mạt Lăng, tuy là thư hương môn đệ nhưng có phương pháp làm mứt hoa quả bí truyền, không chịu cho người ngoài, nhưng hàng năm đều làm rất nhiều, tặng biếu thân thích bạn bè, Trác Chiêu Tiết thích ăn nhất là mứt mơ, mỗi lần Bạch gia làm đều làm thêm một phần mứt mơ đặc biệt cho nàng.
“Đa tạ mợ, chỗ cháu vẫn còn một chút, nghe Minh Ngâm nói bà ngoại mới tìm cháu, cháu xin phép đi gặp bà ngoại.” Trác Chiêu Tiết nhẹ nhàng nói, khi còn trong tã lót nàng đã được đưa đến Du gia nuôi, mặc dù là họ khác người, nhưng Du gia nuôi dưỡng nàng không tệ, giờ phút này tuy rằng tâm tình cực không tốt nhưng vẫn miễn cưỡng che giấu.
Nói cho cùng, nhị phu nhân vẫn là lớn tuổi hơn nàng, Trác Chiêu Tiết có chút khác lạ, làm sao nhìn không ra? Lập tức thì thào: “Hôm nay làm sao vậy? Là ai chọc giận cháu thế? Sao vẻ mặt cau có thế kia?”
Bạch Thị chỉ có ý trêu đùa, ai ngờ vành mắt Trác Chiêu Tiết đỏ lên, nhị phu nhân nhất thời lắp bắp kinh hãi, thu lại trêu đùa, ôn nhu nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nào? Cháu nói cho mợ, mợ thay cháu trút giận!”
Trong lúc nói, ánh mắt quét qua người Minh Ngâm cùng Minh Diệp, hai người họ mặc dù là hầu hạ Trác Chiêu Tiết nhưng là hầu gái của Du gia, văn tự bán mình trong tay Ban Thị, hiện giờ quản gia Du gia là đại phu nhân đã qua đời, tuy chưa biết quyền quản gia sẽ đến tay nhị phu nhân hay tam phu nhân, nhưng dù gì nhị phu nhân cũng là chủ nhân, Bạch Thị lại nổi danh trong phủ thông minh lanh lợi, đanh đá, Minh Ngâm cùng Minh Diệp bị nhị phu nhân nhìn tới độ hoảng hốt, nhanh chóng biện bạch, nói: “Nhị phu nhân, hầu gái nào dám có sơ suất với nữ lang? Vừa rồi nữ lang mới một mình ra ngoài đi dạo một vòng trở về, tâm tình có vẻ không tốt.”
Nhị phu nhân còn định hỏi tiếp, Trác Chiêu Tiết đã nhanh chóng xoa xoa khóe mắt, miễn cưỡng nói: “Mợ, cháu không có việc gì, cháu qua chỗ bà ngoại trước.” Nói xong, không đợi nhị phu nhân nói thêm gì, vài bước đã đi trước, bộ dạng kia thật có vài phần chạy trối chết.
Thấy thế, nhị phu nhân chau mày, lập tức phân phó một đứa hầu gái lanh lợi bên cạnh: “Ngươi mau chạy tới nhà giữa nói cho lão phu nhân, hỏi xem rốt cuộc ai chọc đứa nhỏ này!”
Hầu gái “Dạ” một tiếng, xách váy lên chạy đi.
Nhị phu nhân mở lớn hai mắt, nghĩ thầm, tam phu nhân quản gia đã nhiều ngày, không ngờ lại xảy ra sơ sẩy như vậy, làm cháu ngoại tâm can bảo bối của lão phu nhân bị ủy khuất, nếu để lão phu nhân biết, chắc chắn sẽ răn dạy và quở mắng tam phu nhân… Nhị phu nhân cười một cái, tiếp tục bước đi.
Trác Chiêu Tiết ở trước mặt nhị phu nhân thiếu chút nữa rơi lệ cũng khiến hai hầu gái lão phu nhân phái tới hầu hạ nàng nhiều năm giật nảy mình, trên đường đi liếc mắt nhìn nhau, ý là, bất ngờ Trác Chiêu Tiết có thái độ lạ trước mặt nhị phu nhân, từ đầu tới cuối hoàn hoàn không để ý hai người bọn họ, hai người kinh hồn táng đảm bước tới Đoan Di Uyển, cầu nguyện một hồi, hi vọng không bị lão phu nhân phạt quá nặng. Tới cửa đã thấy Chu mama đứng chờ, vẻ mặt tươi cười chào đón: “Thất nương tới rồi? Lão phu nhân vừa rồi còn dặn, phải nhanh nói tin tốt lành cho thất nương!”
Thất nương là thứ tự ở nhà họ Trác, nhà họ Trác nam nữ tính riêng, nói cách khác trước Trác Chiêu Tiết có tổng cộng sáu người chị ruột và chị họ, có điều nàng chưa từng gặp ai bao giờ.
Giờ phút này nghe xưng hô của Chu mama xong, Trác Chiêu Tiết chỉ cảm thấy u sầu càng tăng thêm, trong lòng khổ sở, thiếu chút nữa lại muốn rơi lệ, Chu mama lúc trước đã nghe hầu gái của nhị phu nhân tới thông tri, khi chào đón liền âm thầm quan sát, thấy quả nhiên thần sắc Trác Chiêu Tiết khó chịu, hiện giờ thấy bộ dạng nàng như thế này, cũng lắp bắp kinh hãi, hỏi vài câu, thấy nàng không đáp mà khóc lớn, vội đỡ lấy cánh tay nàng, nói; “Thất nương là ủy khuất thế nào? Mau đến trước mặt lão phu nhân nói ra, cho dù là ai, nếu làm thất nương tức giận, lão phu nhân nhất định sẽ không buông tha.”
Một mặt nói chuyện, một mặt kéo tay Chiêu Tiết vào phòng, trong phòng, Ban lão phu nhân đang cầm một phong thư lật qua lật lại, trong lòng đang vô cùng cảm khái vui mừng, lại nghe hầu gái nhị phu nhân tới báo, không biết đứa cháu ngoại làm sao, đang suy nghĩ thì thấy Chu mama đỡ Chiêu Tiết rơi lệ không dứt tiến vào, nhất thời đau lòng nói: “Có chuyện gì thế?”
“Lão nô không biết ạ.” Chu mama cười khổ nói: “Mới vừa rồi lão nô ra cửa đón thất nương, chỉ nói lão phu nhân có tin tốt lành nói cho thất nương biết… đột nhiên cô ấy lại khóc…”
Ban Thị ngẩn ra, thấy Trác Chiêu Tiết nước mắt như mưa, sắc mặt lộ vẻ ủy khuất sợ hãi, bà nghĩ đến vừa rồi mình sai Chu mama đi báo tin, cũng có thể là do chuyện này, vội đứng dậy ôm lấy nàng, an ủi: “Đứa nhỏ này, ngoan, đừng khó chịu, đây là thư trong kinh thành gửi tới, có phải cháu vẫn oán cha mẹ nhiều năm để cháu ở Du gia, chưa từng đến thăm cháu phải không? Đây là chuyện bất đắc dĩ, cháu nghe bà ngoại từ từ nói rõ duyên cớ…”
“Cháu là con út của cha mẹ cháu, bên trên có hai người anh trai và một chị gái, vẫn nói, thương nhất con út, làm sao bọn họ lại không yêu thương cháu chứ? Có điều, lúc cháu sinh được ba ngày thì đã bị bệnh, chưa tới sáu tháng đã bệnh hai lần, mọi người đều lo lắng, có người cấp cho cha mẹ cháu một chủ ý, gửi cháu ra ngoài nuôi, trước mười lăm tuổi không được gặp mặt cha mẹ, những nhà giàu có con nối dõi hiếm muộn đều cho con sống trong nhân gia để được khỏe mạnh, biện pháp này không phải chỉ có cha mẹ cháu mới dùng, lúc đầu, bà nội kế của cháu đề nghị là tìm một nhà ở kinh thành hay là vùng lân cận gửi nuôi, nhưng mẹ cháu lo lắng, xét cho cùng vẫn chỉ có thể tin cậy nhà bà ngoại ruột thịt, lúc này mới sai đại ca cháu ngàn dặm xa xôi đem cháu xuôi Nam, chính là đất Giang Nam này, cháu xem, không phải cháu tới nhà ông bà ngoại thì không bị bệnh nữa sao? Hiện giờ đã bình an quá tuổi mười ba, qua hai năm nữa, cháu có thể theo huynh trưởng về rồi, đến lúc đó nhớ nghĩ tới bà ngoại nhé.”
Ban Thị vừa dỗ vừa khuyên, lại càng thấy Chiêu Tiết khóc tợn hơn, khăn tay đã ướt đẫm nước mắt, nức nở nói: “Cháu, cháu đương nhiên không nỡ xa bà ngoại, nhưng cháu…cháu sợ là bệnh tình không qua được…”
Vốn lúc đầu Ban Thị cho rằng đứa cháu gái này bị gởi nuôi lâu, nghe tin có thư từ kinh thành gởi tới, oán cha mẹ bắt rời xa từ nhỏ, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, chấn động, thay đổi sắc mặt quát lớn: “Cháu nói nhăng gì đấy? Mọi chuyện đang êm đẹp, từ khi cháu tới đây, cả một tiếng ho khan cũng không có, làm sao cháu lại nói là không tốt?”
Trác Chiêu Tiết vẫn chỉ lo khóc, lắc đầu, không chịu nói thêm gì, Ban Thị thấy thế, liền nghiêm mặt nhìn Minh Ngâm, Minh Diệp, hai hầu gái trong lòng run lên, không ai bảo ai đồng thời quỳ xuống kêu oan: “Lão phu nhân, hầu gái luôn hết lòng hầu hạ nữ lang, thật không biết làm sao nữ lang lại nói lời ấy!”
“Bà ngoại, không liên quan tới bọn họ.” Trác Chiêu Tiết khóc đến thương tâm, nhưng nàng không muốn làm liên lụy tới người hầu hạ của mình, lập tức cầm lấy tay áo Ban Thị nức nở: “Chính là cháu không có phúc, cháu đã nghĩ nhiều ngày, đã tìm nhiều sách thuốc, không tìm ra tên bệnh của mình! Cũng may Minh Ngâm cùng Minh Diệp ở cạnh cháu mấy nay nhưng họ vẫn ổn, có thể thấy bệnh này không lây nhiễm, nếu không, hôm nay cháu không dám tới gặp bà ngoại.”
Nghe được nàng nói nghiêm trọng như thế, Ban Thị nhất thời một trận choáng váng, suýt nữa đứng không vững, Chu mama vội tiến lên đỡ bà, quát: “Mau đỡ lão phu nhân về giường!”
Một phòng hầu gái, vú già thấy tình huống này đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ Ban Thị quay về giường ngồi, Chu mama bê một chén trà nóng, khẽ gọi tên lão phu nhân, lúc này lão phu nhân mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn Trác Chiêu Tiết, giọng run run, hỏi: “Cháu làm thế nào biết mình bị bệnh?”
Du gia có cho nữ lang cùng lang quân học chữ, nhưng bọn họ không hành nghề y, Trác Chiêu Tiết mới bao nhiêu tuổi? Coi như tự mình xem qua mấy quyển sách thuốc thì làm sao có thể tự chẩn mạch xem bệnh?
Chỉ nghe Trác Chiêu Tiết ngẩn ra, bộ dạng muốn nói lại không dám, Ban Thị cho người lui hết, Trác Chiêu Tiết vẫn không chịu nói, Ban Thị thúc giục, kéo đứa cháu gái tới trước mặt, Chiêu Tiết đành thì thầm vào tai bà ngoại mình, ấp úng nói, lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ bừng như uống rượu.
Ban Thị nghe, thiếu chút thở không ra hơi, cũng không biết là tức giận hay buồn cười, nhưng biết Trác Chiêu Tiết đang thương tâm khổ sở, nữ lang tuổi này đã bắt đầu sĩ diện, đành phải nhịn ý cười xuống, điều hòa hơi thở, cố gắng lấy ngữ điệu bình thường nói: “Chuyện này… có kinh vốn là chuyện bình thường, đến tuổi sẽ có, nếu không, nữ tử dùng cái gì sinh con dưỡng cái, có con nối dõi tông đường?”
______________________
Thời đại trong truyện này: Ko gọi thất tiểu thư, cửu thiếu gia, mà gọi là thất nương, cửu lang. (Có lẽ thời Tây Tấn) – Nhi