Xuân Ấm

Chương 5: Nhùng nhằng chia tay




Đầu bên kia đổ chuông nhưng mãi không có ai nhận, Lý Nguyễn đang định tắt máy thì đối phương nhấc máy.

“Tôi ăn cơm ở bên ngoài, em không cần chờ tôi.”

Lý Nguyễn ngẩn người, sau đó cô mới nhớ ra mình hẹn Đỗ Dịch Trạch ăn cơm.

“Không có gì, vậy tối mai được không?”

“… Được.” Đỗ Dịch Trạch dừng một lúc mới trả lời, giọng nói dường như mềm mại hơn, “Nguyễn Nguyễn, tính tình của em cần phải sửa lại, lớn rồi còn làm việc không biết chừng mực. Em như này làm cho tôi và Tử Dịch đều rất khó xử. Hôm nay coi như tôi cho em nghỉ, ngày mai ngoan ngoãn đi làm, về sau đừng tùy hứng nữa.”

Giọng nói Đỗ Dịch Trạch mang theo vẻ dạy bảo, còn Lý Nguyễn lại cười.

Cô chỉ nghĩ, việc công đã chấm dứt, như vậy cũng nên nhanh chóng nói rõ ràng việc tư. Cô không thích dài dòng dây dưa, cho dù là công việc hay là tình cảm. Nhưng bây giờ xem ra Đỗ Dịch Trạch nghĩ rằng cô đổi ý rồi cố tỏ ra yếu đuối sao?

Tình cảm nhiều năm qua ngay cả chính cô cũng phải dùng hơn mười năm hôn nhân đau đớn mới tỉnh ngộ. Cô kết thúc dứt khoát như vậy, chỉ sợ bất ngờ đến mức người khác không hiểu nổi. Bởi vì không thể nào hiểu được, cho nên không thể tin tưởng.

“Đỗ Dịch Trạch, tôi đang nghĩ có hợp thì cũng có tan…”

Lúc nói những lời này giọng Lý Nguyễn trầm xuống, đáy lòng dâng lên một tia chua xót. Không phải do cô còn lưu luyến Đỗ Dịch Trạch, mà là vào những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất cô đã yêu sai người. Ở kiếp trước, bao nhiêu lần cô muốn nói chia tay rồi ly hôn nhưng đều bị đủ loại nguyên nhân ngăn chặn hoặc kéo dài. Cuối cùng, khi cô quyết định ly hôn, lúc chuẩn bị đi bàn chuyện với luật sư thì cô lại bị tai nạn giao thông nghiêm trọng và chết ngay tại chỗ.

Kiếp trước cô chưa từng chính thức nói lời chia tay. Lần này cô thấy nói ra cũng không khó như tưởng tượng.

“Nguyễn Nguyễn, em vừa nói cái gì?” Đỗ Dịch Trạch thấy mình nhất định nghe nhầm, Lý Nguyễn sao có thể nói ra lời này?

“Đỗ Dịch Trạch, tôi nói chúng ta chia tay đi.” Lý Nguyễn dùng giọng khẳng định với Đỗ Dịch Trạch chứ không phải đang thương lượng.

“Nguyễn Nguyễn!” Giọng Đỗ Dịch Trạch lập tức cao lên, anh ta không nghĩ rằng không phải Lý Nguyễn đã nghĩ thông suốt, mà là tồi tệ hơn, “Em càng ngày càng quá đáng! Chia tay có thể tùy tiện nói ra được sao? Hay là em cho rằng tôi thật sự không dám chia tay em?”

Người đầu tiên mà Đỗ Dịch Trạch nghĩ đến chính là cha mẹ của mình, bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn là chỗ dựa cho Lý Nguyễn.

Cha mẹ của anh ta không thích Mạnh Tử Dịch, bọn họ dốc sức tác hợp anh ta và Lý Nguyễn. Lúc anh ta còn chưa đến với Lý Nguyễn, hai người bọn họ thường xuyên nói trước mặt anh ta là muốn cô con dâu giống Lý Nguyễn. Khi anh ta bắt đầu qua lại với Lý Nguyễn, trừ Lý Nguyễn ra thì người vui vẻ nhất chính là cha mẹ anh ta.

Chẳng lẽ Lý Nguyễn cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên được voi đòi tiên sao?

Đỗ Dịch Trạch nhớ tới tin đồn trong công ty liên quan tới việc anh ta sắp kết hôn cùng Lý Nguyễn, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Không lẽ đây là thủ đoạn bức hôn của Lý Nguyễn?

Càng nghĩ càng chắc chắn, cơn tức dưới đáy lòng Đỗ Dịch Trạch lại bốc lên mãnh liệt hơn. Nghĩ đến buổi chiều Lý Nguyễn nằng nặc muốn từ chức, hiện tại còn lôi chuyện chia tay ra uy hiếp, cho dù tính cách anh ta khá hiền lành nhưng cũng không nhịn được mà nói lời gay gắt.

“Lý Nguyễn, tôi không thích loại phụ nữ dùng thủ đoạn đùa bỡn tôi! Nếu em nghĩ tôi sẽ bao dung tất cả sự tùy hứng của em, vậy lần này em nhầm rồi! Ngày mai em không cần đi làm mà hãy ở nhà suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng! Đừng tưởng có cha mẹ tôi làm chỗ dựa là chuyện gì tôi cũng nghe theo em…”

“Anh đang suy nghĩ không rõ ràng, ngày mai chúng ta nói lại chuyện này sau.” Lý Nguyễn cau mày, cô trực tiếp tắt cuộc gọi, mặc kệ Đỗ Dịch Trạch còn đang hăng say dạy dỗ.

Đỗ Dịch Trạch trợn mắt, anh ta không thể tin nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lý Nguyễn lại dám dập máy trong khi đang nói chuyện với anh ta?

Lý Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu rồi để điện thoại di động xuống.

Không chỉ có Đỗ Dịch Trạch mà cha mẹ của cô và có lẽ còn cả cha mẹ Đỗ Dịch Trạch, cô tin tưởng hai bên cha mẹ sẽ nghĩ hết biện pháp để bọn họ hòa thuận lại.

Có lẽ mọi người đều nghĩ cô đang làm bộ làm tịch? Đang giả vờ? Hoặc nghiêm trọng hơn là nghĩ cô đang ép cưới?

Lý Nguyễn cảm thấy thật đau đầu.

Cô có nên lập tức bắt đầu một tình yêu mới không?

Nhưng liệu những người khác có thể sẽ cảm thấy cô cố ý tìm đàn ông để kích thích Đỗ Dịch Trạch hay không?

Hay là cô nên lập tức tìm một người đàn ông rồi kết hôn?

Dù sao giấy chứng nhận kết hôn không thể làm giả, muốn diễn thì cũng quá nhập tâm rồi phải không?

Thế nhưng kết hôn không phải trò đùa! Cô cũng không thể tùy tiện tóm lấy một người trên đường cái để đến cục Dân chính!

Haizzz… Lý Nguyễn thở dài một tiếng.

Muốn dứt khoát chia tay quả nhiên cần phải có kỹ thuật!

Buổi tối, lúc đánh răng, Lý Nguyễn tạm thời dẹp hết mấy chuyện này sang một bên. Dù sao cũng cần phải có thời gian để chấp nhận, lâu dần mọi người sẽ tin cô thật sự muốn chia tay.

Vấn đề quan trọng trước mắt là công việc và nhà ở.

Thay xong áo ngủ, Lý Nguyễn đang muốn nghỉ ngơi sớm để ngày mai tiếp tục tìm một công việc phù hợp thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Giờ này có rất ít người đến tìm cô. Lý Nguyễn thở dài, thầm nghĩ có thể là Đỗ Dịch Trạch.

Anh ta đến để lấy lòng cô? Cầu xin cô đừng chia tay?

Lý Nguyễn lắc đầu, cười tự giễu.

Đỗ Dịch Trạch chưa từng hạ mình trước mặt cô. Cũng vì từ trước đến giờ cô luôn tự hạ thấp bản thân, đến mức địa vị của bọn họ đã không ngang bằng ngay từ đầu.

Lý Nguyễn nhìn thoáng qua mắt mèo, cô có thể thấy sự tức giận rõ ràng trên khuôn mặt Đỗ Dịch Trạch. Đã trễ như vậy, kỳ thật cô không muốn gặp anh ta, chỉ là người đã tới cửa, cô cũng không muốn trốn tránh.

“Vào đi.” Lý Nguyễn mở cửa, cô không cảm xúc nhìn Đỗ Dịch Trạch một cái rồi tránh sang một bên, dùng tay ra hiệu mời vào.

Đỗ Dịch Trạch thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Lý Nguyễn, trong lòng càng thêm tức giận. Anh ta kìm nén lửa giận, không nói gì mà đi thẳng vào rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Lý Nguyễn bưng cốc nước lọc từ phòng bếp ra đặt trước mặt anh ta, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

“Ngại quá, trong nhà chỉ có nước lọc.”

Lý Nguyễn thấy Đỗ Dịch Trạch không nói lời nào, cô bèn ung dung cầm lấy điều khiển bật TV rồi nhìn màn hình, chọn một chương trình giải trí.

“Lý Nguyễn, em như này là có ý gì?” Đỗ Dịch Trạch lạnh lùng nói, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn nhưng vẻ mặt thì vẫn lạnh tanh.

“À… ” Lý Nguyễn cho nhỏ âm lượng TV, sau đó quay đầu sang, “Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn chia tay với anh thôi.”

“Lý Nguyễn!” Đỗ Dịch Trạch đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, anh ta trợn mắt nhìn Lý Nguyễn, “Em nghĩ em như thế này thì tôi sẽ khép nép cầu xin em? Chiều theo ý em sao? Em đừng biến khéo thành vụng, đến lúc đó cầu xin tôi cũng vô ích!”

Lý Nguyễn cúi đầu thở dài, đột nhiên thấy bất lực khi Đỗ Dịch Trạch nổi giận đùng đùng, ngay cả chia tay cũng dai dẳng không dứt… đúng là mệt mỏi. Nếu không phải chưa đến lúc thì hiện tại cô rất muốn nói: Cầu xin anh chia tay với tôi!

Lý tưởng của cô là chia tay trong hòa bình, lý trí và dứt khoát.

“Đỗ Dịch Trạch, anh không cần cầu xin tôi hay là chiều theo ý tôi.” Lý Nguyễn mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Dịch Trạch, cố gắng hết sức dùng ngữ khí hòa bình, “Ý của tôi là chúng ta đã đến với nhau thì cũng nên có lúc chia tay.”

“Được được được! Lý Nguyễn, em có chết cũng không hối cải, vậy đừng trách tôi! Em đã muốn chia tay, được thôi, tôi sẽ cho em toại nguyện! Kể từ lúc này, tôi và em chấm dứt!”

Vừa dứt lời, Đỗ Dịch Trạch nhanh chân bước về phía cửa, anh ta không hề nhìn Lý Nguyễn mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Lý Nguyễn nhìn Đỗ Dịch Trạch cất bước rời đi, cô chống tay lên trán và thở dài.

Ánh mắt vừa rồi của cô chân thành tha thiết như vậy, chẳng lẽ Đỗ Dịch Trạch không cảm nhận được? Quả nhiên cô và Đỗ Dịch Trạch không cùng tần số não.

Lý Nguyễn lắc đầu, một lần nữa đóng cửa rồi cài khóa an toàn, lúc này mới trở về phòng đi ngủ.

Vừa rồi Đỗ Dịch Trạch nói mấy lời kia, vậy cô sẽ coi như anh ta đã đồng ý chia tay. Dù sao cô cũng hy vọng bọn họ có thể thống nhất ý kiến.

Đỗ Dịch Trạch đi ra ngoài hành lang nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, gió đêm mùa xuân mang theo hơi lạnh thổi qua mặt làm anh ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh ta ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn tầng lầu Lý Nguyễn ở, khẽ hừ một tiếng.

Vừa rồi anh ta cố ý không để ý tới Lý Nguyễn, thấy anh ta dứt khoát rời đi, có lẽ hiện tại Lý Nguyễn đã bắt đầu hối hận rồi đi?

Dùng thủ đoạn chia tay này để uy hiếp khiến anh ta cảm thấy thật chán ghét. Nếu như Lý Nguyễn nghĩ rằng lần này có thể tùy tiện nói vài câu là anh ta sẽ tha thứ thì cô sai rồi!

Đầu tiên là chia tay, kế tiếp chẳng lẽ là một khóc hai nháo ba thắt cổ?

Lúc trước tính cách Lý Nguyễn không phải như thế này, hay là thủ đoạn kia có người dạy cho? Anh ta nhớ rõ Lý Nguyễn có cô bạn hình như tên là Tinh Tinh, có một lần anh ta tình cờ nghe được cô ta nói xấu sau lưng mình. Chẳng lẽ là cô ta dạy Lý Nguyễn?

Hôm sau rời giường, việc đầu tiên Lý Nguyễn làm là gọi điện cho Đào Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, vừa rồi tớ nhận được điện thoại của bên tuyển dụng của công ty Hoàn Thừa, bọn họ nói tuần sau tớ có thể đi làm.”

“Nguyễn Nguyễn! Quá tốt rồi!”

Lý Nguyễn cũng cười, cuối cùng cũng có tin tốt. Vị trí mà cô làm chính là nhân viên tài vụ, tiền lương chỉ bằng một phần ba lúc trước, nhưng chế độ đãi ngộ của tập đoàn Hoàn Vũ cũng không tệ, hơn nữa cô đang cần việc gấp, mà tuổi đời của cô không lớn nên không có công ty nào đồng ý cho cô làm vị trí cấp cao như Giám đốc Tài chính.

“Tinh Tinh, có phải hôm qua cậu nói đã giúp tớ xem qua phòng rồi đúng không?”

“Đúng vậy, nhân lúc nghỉ trưa tớ đã rủ đồng nghiệp tranh thủ qua xem cùng, chủ nhà đi vắng nhưng cô ấy có gửi chìa khóa chỗ bạn cho tớ.”

“Ừm, vậy được, cậu giúp tớ thuê phòng với. Tớ muốn sớm chuyển đi, nếu như có thể chuyển đến trước khi đi làm là thích hợp nhất.” Vì tối qua Đỗ Dịch Trạch đến nhà nên Lý Nguyễn hạ quyết tâm phải nhanh chóng dọn đi.

Cách xa hoàn toàn với cuộc sống của Đỗ Dịch Trạch, như vậy mọi người cũng từ từ chấp nhận quyết định của cô. Hiện tại nhà của cô quá gần Đỗ Dịch Trạch, điều này không tốt chút nào.

~ Hết chương 5 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.