Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 9: - Công việc.




Các loại rau trong đất đã lớn, Hách Điềm thuần thục cắt chúng bỏ vào rổ, đem đến nhà chị Quế Hoa.

Sau lần kiểm tra cuối cùng hai ngày trước, đủ loại quá trình đã xong, Hách Điềm thuận lợi lấy được bằng lái, mà bên Dương Tông chị Quế Hoa cũng đã liên hệ trước, vì để thuận tiện làm việc, Hách Điềm lập tức phải chuyển đến thị trấn sống.

Đến đúng lúc bác Vương và mẹ Vương đều ở nhà, thấy Hách Điềm đem rau tới thì không che giấu được sự vui vẻ, Hách Điềm chào hỏi xong thì vào phòng tìm Vương Quế Hoa.

Vương Quế Hoa nhìn di động nhíu mày, rõ ràng là gặp chuyện gì phiền lòng, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu thì thấy Hách Điềm, vẻ mặt hơi giãn ra: "Phải đi sao?"

Hách Điềm gật đầu, vận chuyển hàng hóa đường dài rất mệt, vội đến chân không chạm đất, nghĩ sau này một năm cũng không gặp được chị Quế Hoa bao nhiêu lần nên cậu mới đến.

"Chị Quế Hoa, tháng sau có lương em sẽ trả tiền cho chị."

Vương Quế Hoa xua tay, cô cũng không quá để ý đến mấy ngàn cho lắm, ngược lại thì em trai mới vào xã hội, có rất nhiều thứ cần dùng tiền.

"Chờ khi em có nhiều tiền hơn đi, đừng đối xử tệ với chính mình."

"Còn có nha, sau này chị không ở bên cạnh em, nếu bị người bắt nạt thì nhất định phải hung dữ một chút, cho bọn chúng biết tay, như vậy thì người khác mới không cảm thấy em dễ bị ăn hiếp."

"Dạ." Hách Điềm gật mạnh đầu.

"Đừng vội tin lời người ta, không được học những người xấu xa kia." Nghĩ đến ngày đó Hách Điềm muốn học theo người khác xăm mà sợ.

Lải nhải rất nhiều, Hách Điềm nghiêm túc nghe xong, gật đầu.

"Được rồi, đồ đạc cũng dọn xong rồi đúng không? Chị tiễn em."

Hách Điềm gật đầu, sau khi tạm biệt bác Vương và mẹ Vương, hai người đến nhà Hách Điềm lấy hành lý, túi hành lý không lớn, đến một góc cũng không đầy, đồ của cậu thật sự quá ít.

Xe chạy đến một tòa nhà hai tầng nhỏ ở phía tây nam trấn Vọng Đình, đây là phòng của Dương Tông, gần bãi đậu xe và đường cái, không chỉ ồn ào mà ở gần đây còn có một bãi rác, phòng này bình thường để những đồ vật lớn không sử dụng, cũng là nơi bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, vì Hách Điềm không có chỗ ở nên được sắp xếp đến đây, Dương Tông cũng biết điều kiện không tốt nên không thu tiền nhà.

Một chiếc xe tải lớn đi qua, âm thanh tít tít rầm rầm làm người khác bực bội, sắc mặt Vương Quế Hoa không tốt lắm, vuốt lỗ tai nói với Hách Điềm đang cầm hành lý: "Em nhớ mua nút bịt tai."

"Dạ."

Dương Tông sớm biết Hách Điềm muốn đến, đã chờ ở bên trong, lúc Hách Điềm đi vào chỉ thấy một thanh niên đang ôm những thùng giấy đầy bụi ra ngoài ném, nhìn thấy họ thì vỗ tay.

"Đến rồi à."

Đồ lặt vặt ở tầng một chất đống một chỗ, dọn ra một phòng trống có giường gỗ và một cái bàn, Dương Tông lau sạch hai cái ghế nhỏ: "Ngồi đi."

Hách Điềm không hiểu, Vương Quế Hoa lại biết, đây là muốn nói chuyện liên quan đến công việc, bọn họ chỉ bảo Hách Điềm đến thử nhưng chưa nói rõ ràng làm thế nào.

Sau khi ngồi vào chỗ thì thấy Dương Tông nhìn chằm chằm Hách Điềm, lúc trước họ đã gặp một lần, nhưng lúc đó Hách Điềm quấn giống như xác ướp không thể nhìn thấy gì, đầu tháng tư trời dần ấm áp, quần áo Hách Điềm ít hơn một chút, cũng không đội mũ choàng khăn nữa, lộ ra khuôn mặt.

"Quế Hoa, em chắc chắn đây là bạn nhỏ muốn chạy đường dài với anh hả?"

Vương Quế Hoa hiểu ý của hắn.

"Anh đừng thấy Điềm Điềm mềm mềm như vậy, thật ra em ấy lái xe rất ổn, cũng bằng lòng chịu khổ."

Dương Tông nhức đầu: "Không phải, anh là nói diện mạo cậu ấy làm gì chẳng được, lại làm cái loại công việc nặng nhọc này."

Hách Điềm không hiểu lắm, chỉ cho rằng Dương Tông cho là cậu không thể đảm nhiệm được công việc này, vội vã cam đoan: "Tôi có thể, xin hãy tin tưởng ở tôi."

Vương Quế Hoa cũng biết Hách Điềm có thể có một lối đi khác tốt hơn, nhưng lương của các công việc đó không thể thỏa mãn nguyện vọng đi xa của cậu, dù sao Hách Điềm cũng không có bằng cắp, người lại đơn giản, con đường nhanh chóng kia... Không phải hại người sao, đối với ý tưởng trở thành minh tinh, người bình thường sẽ không nghĩ như vậy, minh tinh sao? Rất xa xôi, Vương Quế Hoa cũng không ngoại lệ mà nghĩ thế.

"Điềm Điềm rất muốn công việc này."

Hai người kiên trì làm Dương Tông thỏa hiệp, sau khi Hách Điềm đưa bằng lái, gật đầu ngồi xuống bắt đầu bàn tiền lương và nội dung công việc với Hách Điềm, Vương Quế Hoa ngồi một bên nghe, giải thích cho cậu, đến lúc mọi thứ ổn thỏa, cô rời đi sau khi tạm biệt Hách Điềm.

Dương Tông sau khi lưu số điện thoại và đưa chìa khóa cho cậu cũng rời đi.

Hách Điềm thích ứng tốt với hoàn cảnh mới, thu dọn xong đồ đạc thì nằm trên giường. Nhìn trần nhà màu trắng, thỉnh thoảng có tiếng xe truyền đến, ngày mai cậu sẽ bắt đầu làm việc...

Chẳng biết cậu ngủ khi nào, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Hách Điềm nhận một cuộc gọi bảo cậu đi chuyển hàng hóa bây giờ, là ở một nông trường gần đây.

Lúc đến nơi với đồ dùng sinh hoạt và nước, từ bên kia đường cậu nhìn thấy cộng sự mà Dương Tông nói hôm qua đang đứng cạnh xe, lái xe vận chuển đường dài rất dễ kiệt sức dẫn tới tai nạn, vì phòng ngừa nên Dương Tông dứt khoát để họ thay phiên lái xe phối hợp nhau, dù sao cậu mới chạy đường dài, an toàn một chút, cũng là chăm sóc lính mới Hách Điềm.

Đó là một thanh niên có tóc dựng cao, đôi mắt nhỏ, mồ hôi ướt đẫm đang vận chuyển những cái thùng bên cạnh xe, sau khi Hách Điềm thấy thì không nói lời nào mà đi lên cùng làm.

*mình chém chỗ này hic :


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.