"Cậu không phải là người đúng không?"
Hách Điềm như bị sét đánh, hoảng sợ đứng yên nhìn Lục Trì Dự, không dám cử động.
Lục Trì Dự thấy cậu gần như run bần bật, trong lòng không nỡ, nhưng lời nói ra lại nhẫn tâm: "Trả lời tôi."
Môi Hách Điềm run rẩy hai cái, trong lòng cậu biết mình không thể lừa gạt được, giọng điệu của tiên sinh quá chắc chắn. Càng nghĩ càng hoảng hốt, nghĩ đến lão thần tiên từng nói con người sẽ cắt cậu thành tám mảnh, và cả hình ảnh kinh dị đồng loại dâu tây chết thảm trong miệng con người, tim đập càng lúc càng nhanh, không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Cậu xoay người, bước chân vừa động đậy đã muốn chạy trốn.
Phản ứng của Lục Trì Dự lại càng nhanh hơn, hai người đã cách rất gần nhau, một người cạnh khung cửa một người ngoài khung cửa, hắn nghiêng người về phía trước vươn tay phải bắt được trứng nhỏ ngốc nghếch đang định chạy trốn, kéo cậu vào trong, tay trái thì khóa cửa.
Tấm rèm không khéo ra, trong phòng hơi tối, hai tay Hách Điềm bị chặn trên ván cửa, phía trước là tiên sinh. Không có chỗ trốn, mà ánh sáng sau lưng tiên sinh trông thật đáng sợ... Cậu cố kéo tay tiên sinh ra, nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không nhúc nhích tí nào, gấp đến mức bật khóc. Lúc trước cậu không muốn khóc nhưng không nhịn được mà im lặng rơi nước mắt, bây giờ là thật sự sợ hãi.
Thấy cậu nhóc dưới thân khóc nức nở, Lục Trì Dự cũng biết không thể dọa cậu nữa, vươn tay lau nước mắt trên mặt cậu: "Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cậu."
"Thật... hức... Thật ư?" Hách Điềm vừa nghe liền hơi tin tưởng, tiên sinh trong lòng cậu là người tốt, tiên sinh sẽ không gạt cậu ha.
Thấy cậu vô tội nhìn mình rơi lệ, tin tưởng không chút hoài nghi... Lục Trì Dự lại thấy hơi đau đầu.
"Giả". Hắn vừa nói vừa lại gần Hách Điềm, Lục Trì Dự rất cao, vì để làm chân thoải mái hơn mà xe lăn cũng cao, hơn nữa Hách Điềm vì sợ hãi mà xụi lơ nửa dựa vào tường, chóp mũi hai người gần như là chạm nhau. Hách Điềm chỉ cảm thấy cảm giác áp bách đột nhiên tăng lên, ngay cả đang khóc cũng bị dọa cho nín.
"Cậu là gì? Nói thật đi". Hơi thở ấm áp lượn lờ bên mặt, tuy Hách Điềm không cảm nhận được ái muội, nhưng bản năng cảm thấy khoảng cách này hơi nguy hiểm, không nhịn được mà lui về sau, nhưng phía sau lại là ván cửa không thể lui.
Thấy Hách Điềm muốn trốn tránh, Lục Trì Dự thật ra lại thấy hơi vui, nhưng mặt vẫn lạnh lùng.
Hách Điềm vẫn chưa từ bỏ ý định muốn chạy trốn, nghiêng đầu định giả chết lại nghe Lục Trì Dự nói: "Không nói cũng được, tôi đưa cậu đi bệnh viện khám một hồi thì biết."
Bệnh viện!! Phải bị cắt thành tám miếng sao, Hách Điềm sợ tới mức lại bắt đầu rơi nước mắt.
"Tôi... Tôi là quả dâu." Nước mắt hãy còn vương trên mặt, đáng thương như vậy.
Lục Trì Dự nhíu mày: "Dâu? Tại sao tôi phải tin cậu". Tất nhiên anh biết là dâu, hương dâu nồng nàn tỏa ra khắp phòng từ nãy giờ đủ để chứng minh tất cả, nhưng giờ không phải là thời điểm bỏ qua cho cậu nhóc này.
Hách Điềm thật sự sợ bị đưa đi bệnh viện rồi bị cắt thành từng mảnh, nghe vậy nóng này: "Tôi biến cho anh xem!"
Đây là lần đầu Hách Điềm gọi hắn là anh mà không phải là ngài, Lục Trì Dự nhướng mày, thả tay đang giam cậu ra, lui về phía sau: "Được."
Bình tĩnh lại, Hách Điềm đang muốn trực tiếp biến về bản thể, lại nghe Lục Trì Dự nói: "Lại đây." Hắn chỉ vào cái giường lớn mềm mại.
Lục Trì Dự đúng là đang lo Hách Điềm sẽ bị cảm, sàn nhà vẫn là rất lạnh.
Hách Điềm không nghĩ ra được nhiều, nghe vậy ngoan ngoãn đến bên giường, thấp thỏm liếc Lục Trì Dự một cái. Lục Trì Dự đang suy nghĩ cái liếc của cậu có ý gì, chỉ thấy áo thun trắng và quần đen đột nhiên trống trơn, bất ngờ rơi xuống trên giường.
Hắn hạ mắt nhìn đống quần áo còn có một cái qυầи ɭóŧ giản dị màu vàng nhạt lộ ra một góc, nơi nào đó dưới chiếc áo thun nhô lên, nhúc nhích hai cái, tựa như bị đống quần áo lộn xộn làm bối rối, trái loạt soạt phải loạt soạt, tìm không thấy đường ra.
Lục Trì Dự căng mặt, vẻ mặt nghiêm túc xốc áo thun trắng lên, liền thấy một quả dâu tươi ngon mọng nước, đỏ tươi bóng loáng bên dưới. Quả dâu có thể nhìn thấy ánh sáng nhảy nhảy hai cái tại chỗ, phiến lá xanh trên đầu vẫy hai cái: "Bây giờ anh đã tin tôi chưa?" Giọng của Hách Điềm khi biến thành dâu tây càng ngọt hơn, lúc trước đã mềm mềm như vậy rồi, thật tốt.
Lục Trì Dự mặt tỉnh bơ vừa nhìn vừa nói: "Có vẻ ăn rất ngon". Quả thật rất hấp dẫn, đặc biệt hắn là một người mê đồ ngọt, một quả dâu thơm ngào ngạt đỏ tươi căng mọng thật là làm người ta muốn ăn.
Cậu biết mà! QAQ Biến thành bản thể thì loài người sẽ muốn ăn cậu nha!
Quả dâu nhỏ run bần bật trên giường, vừa kiềm lại nước vừa run giọng nói: "Tôi ăn không ngon đâu, xin ngài đừng ăn tôi mà."
Vẻ mặt Lục Trì Dự bên giường khó lường, duy trì im lặng, lúc dâu nhỏ càng run rẩy thêm cuối cùng cũng nói: "Được rồi, biến về người lại đi."
Cũng tầm đó, mục đích đe dọa đã được rồi, tiếp theo là thừa cơ dạy dỗ. Nét mặt Lục Trì Dự hòa hoãn lại, đang muốn nói chuyện với Hách Điềm liền thấy trên giường có thêm một thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nghiêng người ngồi trên chăn.
Tay chân cậu dài và mảnh khảnh, dưới ánh đèn mờ ảo cơ thể lại càng trắng nõn. Mắt đã khóc thật lâu nên đỏ ửng, khóe mắt đuôi mắt đều đỏ, dưới chiếc mũi thanh tú là đôi môi đầy đặn mím chặt vì căng thẳng nên trông nó càng hồng hơn, mà thanh niên đang sợ hãi nhìn hắn, trong mắt như ẩn chứa hàng ngàn câu chữ.
Lục Trì Dự hồi lâu không thốt nên lời, hắn đột nhiên điều khiển xe lăn lui về sau hai bước, dời đi ánh mắt: "Mặc quần áo trước đã."
Sau khi Hách Điềm mặc đồ xong, đợi hồi lâu vẫn không thấy Lục Trì Dự nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ đưa tôi đi bệnh viện sao?"
Trên trán Lục Trì Dự hơi đổ mồ hôi: "Sẽ không đâu."
Hách Điềm nghe vậy đầu tiên là vui vẻ, trái tim thắt chặt hơi buông lỏng. Sau đó lại nghĩ đến trước kia tiên sinh chọc ghẹo cậu, đầu tiên là nói sẽ không tổn thương cậu, sau đó lại nói là giả, trong lòng Hách Điềm không xác định được, vì thế tiến lên hai bước trước xe lăn của tiên sinh.
"Thật vậy ư? Không lừa dâu?"
"Thật sự!"
Hách Điềm đã muốn đến trước mặt, Lục Trì Dự liền không lui về sau nữa, cũng không có cách nào che giấu, vì thế Hách Điềm rất nhanh chú ý đến có thứ gì đó phồng lên giữa hai chân hắn. Lực chú ý bị dời đi, như là nhớ lại cái gì, vẻ mặt Hách Điềm sáng tỏ, chỗ này của con người sẽ cứng lên.
Tuy Lục Trì Dự bị xấu hổ bởi ánh mắt vô tội của cậu, bất giác che giấu nói: "Rốt cuộc cậu cho tôi ăn thứ gì?"
Hách Điềm không nghĩ đến đây cũng là do máu mình tạo thành, nghĩ đến tiên sinh hô nay chịu khổ, trong lòng lại bắt đầu khó chịu: "Rất xin lỗi, tôi không biết máu của mình lại gây ra hậu quả như vậy."
Lục Trì Dự nghe thấy từ máu thì trong lòng liền run lên mãnh liệt, vừa tức giận vừa đau lòng, hắn vươn tay muốn gỡ băng gạc trên cổ tay Hách Điềm, không nghĩ tới Hách Điềm lại nhanh hơn, ngồi xổm xuống cầm lấy thứ kia của hắn.
Máu toàn thân đột nhiên đọng lại, rồi sau đó mãnh liệt sôi trào.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi nhất định sẽ giúp ngài giải quyết di chứng này QAQ."
Bản edit chỉ được đăng trên truyenwiki1.com Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Editor: Mình thế là mình chọn random 1 chương để đăng cuối cùng z chứ không hề cố ý nha =)))))))))))))) Vote đi mụi ngừi ơi, t5 có chương như bình thường nha.