[ Hệ Thống ] : Xoay Người Của Uyển Nhi - Chương 193 : Lão Đại Tôi Đến Đây!
-----8---#Tiểu Đào Đào
Uyển Nhi dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau, cô kéo lê Tống Thế Vũ đang bị trói trên sàn nhà, Cô vươn tay ra gõ cửa.
" Cốc ~~ Cốc"
Ẩn Ngạo Hàm mở cửa, nhìn thấy Uyển Nhi đang Kéo lê một cái đầu heo trên đất , thì có chút ngoài ý muốn.
Dạo gần đây, hắn và cô không có gặp nhau. Mà dường như cô đang bận cái gì đó, nên hắn dưỡng thương không chú tâm tới cô nhiều.
Hôm nay cô lại kéo một tên béo bị trói chặt , mặt mũi bặt đánh sưng lên như cái đầu heo.
Không để cho Ẩn Ngạo Hàm kịp hỏi, Uyển Nhi đã lên tiếng trước.
" Tống Thế Vũ ! Cho anh xử li :"
Nói xong cô bước chân vào trong, tiện chân đá luôn Tống Thế Vũ vào luôn. Hai chân cô gác lên bàn, không khác gì lão đại.
Lúc này Ẩn Ngạo Hàm mới hồi thần lại, ánh mắt quái dị nhìn Uyển Nhi. Hắn biết Tống Thế Vũ này là một lão hồ ly, không thể nào dễ dàng tiêu diệt,
Vậy mà Mèo nhỏ hung hăng lại trói được tới trước mặt hắn, còn là bị đánh bầm dập?
" Làm Sao cô biết người đêm đó, là Tống Thế Vũ ? Cô làm sao biết được.? Hắn nghi hoặc hỏi.
Uyển Nhi ngồi nghịch ngón tay, nở nụ cười xinh đẹp ,nhẹ nhàng nói.
" Chỉ cần liên quan tới anh, tôi đều biết. Tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương anh.
Toàn thân Ẩn Ngạo Hàm cứng ngắc, hắn là lần đầu tiên gặp phải nữ nhân Bá đạo như vậy ?
" Nhưng việc này tôi có thể làm được, không cần phiền tới cô. Còn là nữ nhân.
Uyển Nhi nghe thấy Ẩn Ngạo Hàm nói mình là nữ nhân, thì hai mắt sáng rỡ, trong lòng vui sướng.
" Hệ Thống mi thấy chưa, nam chủ công nhận Lão Nương là nữ nhân... Mi nghe rõ chưa ?
" Lão nương quyết định sẽ sủng ái hắn.
[...] Khụ~ Có thể nam chủ này, mắt bị cận hoặc loạn thị
Uyển Nhi : "....." CÚT.
Uyển Nhi cười ngọt ngào, tiến lại gần Ẩn ngạo Hàm, thì thầm bên tai hắn.
" Anh là của tôi, tôi không cho phép đôi tay anh nhuốm máu, chỉ cho phép đôi tay của anh.....
" Ví dụ như.... Ôm tôi chẳng hạn, hoặc là... A muốn nắm nơi nào đều được... "
Ẩn Ngạo Hàm nghe Uyển Nhi nói, những lời đầy khiêu kích khiến tâm trí hắn điên đảo. Toàn thân nóng như Hỏa cầu... Lâu sau hắn nới thều thào lên tiếng.
" Phùng Uyển Nhi, tôi hỏi em lần cuối, em thích tôi phải không ?
Uyển Nhi thành thật gật đầu.
" Ừ "
( Ting --độ hào cảm của nam Chủ +10% bây giờ là 90% )
" Tôi đồng ý cho em thích tôi, nhưng những việc nguy hiểm như đánh nhau giết người này. Vẫn nên để đàn ông như tôi làm.
Uyển Nhi hờ hững phun từng chữ. "
" Để cho anh? Anh yếu như vậy, cơ bản còn không đánh thắng tôi ? .
" A Hàm~~ngoan ngoãn bên cạnh tôi, còn việc đàn ông nên làm ở trên giường.
Uyển Nhi không một chút liêm sĩ nào nói liên hồi, ánh mắt như muốn lột sạch, ăn sạch hắn.
Ẩn Ngạo Hàm bị ánh mắt lang sói của Uyển Nhi Làm cho dọa sợ, hai tay bất giác Ôm chặt ngực, lắp Bắp...
" B.. A.. bảo.. bảo.. Anh mới đồng ý thôi, em đừng gấp gáp... Anh còn còn.. Bị thương chưa lành..
" Anh.. Anh.. Xử Lí Tống Thế Vũ.. Bảo bảo.. Em về ngủ tiếp đi.
Hắn mặt đỏ như máu, né tránh ánh mắt của Uyển Nhi, tay kéo Tống Thế Vũ vào bên trong. Xưa nay hắn không gần nữ nhân.
Bây giờ mới chấp Nhận Mèo nhỏ thích hắn, không ngờ mèo nhỏ lại bạo dạn , tới mức không có tiết tháo như vậy.
Uyển Nhi nở nụ cười sáng lạn, xinh đẹp tới loá mắt. : " Được, A Hàm~~ xử lý hắn thật tốt.
" Buổi tối, Em sẽ lại tới thăm A Hàm~~
Hai mắt hắn trợn ngược, miệng lắp bắp... Không nói thành câu.
" H.. Ả.. hả.. Tối..còn t..t.. Ới.. Sao?
" Không được tới sao? " Uyển Nhi nhíu mi, nhìn Ẩn Ngạo Hàm.
" Đ.. Ược.. Được.. Bảo Bảo tới khi nào đều được. "
Uyển Nhi Hài lòng, xoay người rời đi còn không quên đóng cửa lại giúp hắn.
Ẩn Ngạo Hàm mắt thấy Uyển Nhi đã rời đi, hắn liếc nhìn Tống Thế Vũ, ông ta nhìn Hắn với ánh mắt cầu xin.
Khóe môi Ẩn Ngạo Hàm nhếch lên một đường cong tà mị. Khàn khàn lên tiếng.
" Tống Tổng, ông là muốn tôi buông tha?
TốnG Thế Vũ điên cuồng gật đầu, như gà mổ thóc.
" Cũng được, chỉ cần Ông kí vào tờ giấy này, chuyển nhượng toàn bộ công ty , địa ốc, cổ phiếu sang cho tôi. Tôi sẽ tha cho ông và Trên Dưới Tống Gia.
Tống Thế Vũ hai mắt trợn trừng, lắc đầu.
Ẩn Ngạo Hàm, lạnh lùng mở miệng. " không chịu. Vậy tôi không ngại Tiễn Tống Gia xuống địa ngục bồi Diêm Vương đâu.
Hai mắt Tống Thế Vũ đỏ ngầu, lâu sau gật đầu. Dùng bàn tay bị trói chặt, cầm bút kí lên tờ giấy.
Ẩn Ngạo Hàm, thỏa mãn cười tới rợn người, lấy điện Thoại ra gọi cho đàn em.
" Tới ngay đây, Mang Ông ta ném xuống biển cho cá ăn.
Tống Thế Vũ nghe được lời Ẩn Ngạo Hàm nói, miệng bị nhét rẻ, thở gấp kêu rên.
" Ô.. Ô.. Ô... Ô"
" Tôi có nói sẽ tha cho Tống Gia. Nhưng không có nói tha cho Ông.
Rứt lời Ẩn Ngạo Hàm, ngồi châm thuốc hút. Không lâu Sau, Đàn em. Của hắn tới mang Tống Thế Vũ đi.
•••••••••••••••••••••••••
Màn đêm buông xuống, toàn thành phố hầu hết chung cư đều tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường le Lói, Uyển Nhi bước ra từ trong nhà tắm.
Mới tắm xong, toàn thân cô đều ửng hồng hồng. Tóc nhỏ ướt nhỏ giọt dán vào má. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, trắng thuần.
[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ định đi đâu...?
" Lão Nương đi ăn thịt thỏ, đủ béo rồi nên thịt.
[...] Tiểu tỷ tỷ, ở đây không có thỏ cho tỷ tỷ ăn.
" Ồ " Phòng kế bên có, Hệ Thống mi nhỏ còn, không nên biết quá nhiều.
[...] "...." Nhỏ... Nhỏ... Ta còn có trước Tiểu tỷ tỷ đấy.
Uyển Nhi lười đôi co với Hệ Thống, cô đoán chắc giờ này Ẩn Ngoa Hàm đang ngủ..
" Càng dễ cho Lão Nương hành động. Gạo nấu thành cơm chắc chắn sẽ đầy hào cảm.
" Khụ~~ không biết phòng hắn có cửa xổ hay ống thông khói không nhỉ, lão nương không có chìa khóa nhà hắn.
Uyển Nhi đứng trước cửa phòng Ẩn Ngạo Hàm nhìn ổ khóa một lúc lâu , sau đó ngón tay xuất ra tia chớp nhỏ, phá hư luôn ổ khóa.
Bước chân nhẹ nhàng tiến tới phòng ngủ của hắn, ánh mắt Gian xảo, nhìn nam nhân đang hít thở đều đều trên giường.
Uyển Nhi vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm bờ môi khô của mình, nhếch mép cười xấu xa.
Cô nhẹ nhàng nhấc chân leo lên giường, chui vào trong chăn của hắn, quả nhiên bên trong ấm áp đến thoải mái.
Uyển Nhi ghé đầu vào lồng ngực Ẩn Ngạo Hàm đang phập phồng. Ngón tay hư hỏng tách từng núc áo, khéo léo vuốt ve da thịt bóng loáng, đường nét và cơ bụng rắn chắc.
Uyển Nhi hứng thú, đếm đếm từng múi trên cơ thể Ẩn Ngạo Hàm.
.
.
.
.
.
.----------Các Tình yêu đừng quên LIKE+CMT +Bỏ Phiếu cho Đào nhé.