Xin Lỗi! Tôi Không Dùng Đồ Cũ

Chương 5: Tái sử dụng đồ Cũ




Ngồi dựa hẳn người vào thành ghế, Minh Quân mỉm cười nhìn chiếc thiệp đỏ trên tay. Lần này, hắn lại phải đặt gấp vé máy bay trở về rồi. Nhìn xuống đường phố Pari về đêm từ một căn hộ tầng 15, hắn mỉm cười cho chính bản thân mình. Bảy năm hắn sống và làm việc ở đất nước xa lạ này phải vội vã về nước hai lần. Lần trước là vì gấp gáp đến lễ cưới của người con gái hắn yêu còn lần này là lễ cưới của người con gái đã từng yêu hắn... rất nhiều. Hắn thầm trách ông trời trớ trêu, tại sao lại có thể đẩy ba người bọn hắn vào vòng xoay luẩn quẩn này chứ. Để đến cuối cùng hai người con gái chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn đều lần lượt tìm thấy hạnh phúc bên người đàn ông khác. Còn hắn? Một mình hắn vẫn phải quằn quại trong những cơn mộng mị. Tám năm rồi hắn chưa từng có một giấc ngủ bình yên, hình bóng của cô gái ấy cùng những từ ngữ vô tình đó vẫn luôn dày vò hắn. Chỗ này, ngay chính ngực trái hắn, nỗi đau ấy, vẫn còn tồn tại.

Hà Nội đón hắn bằng một cơn mưa phùn. Từng hạt nước nhỏ táp vào mặt hắn, lạnh ngắt y như lòng hắn vậy. Khác hẳn với ba năm trước, dù đứng dưới cái nắng ba mươi tám độ C hắn vẫn thấy rét run trong lòng. Tiếng cười nhẹ của cô gái kéo hắn ra khỏi những suy tư, nhìn người con gái xinh đẹp đang đứng trước mắt, hắn nhoẻn miệng cười:

- Bận rộn lễ cưới vẫn có thời gian đón anh sao?

Thảo Ly bĩu môi, cũng hùa theo ý trêu đùa của hắn:

- Vâng, ông anh yêu quý của tôi trốn đi biền biệt mấy năm trời không về, nay tôi phải đi đón chứ sao?

Nhìn hai người anh một câu, em một câu qua lại, người con trai đứng cạnh Thảo Ly không chịu nổi việc mình bị bỏ lơ nữa đành lên tiếng.

- Chào anh.

Nhìn người vừa lên tiếng, không hiểu sao Minh Quân thấy vui. Quả thật, nhìn hai người họ rất đẹp đôi. Hắn mừng cho cô ấy.

- Chào em rể.

Ngồi ghế sau xe, hắn lẳng lặng nhìn ra phố xá. Bảy năm rồi, thành phố gắn bó với tuổi thơ của hắn cũng có nhiều đổi khác, và con người cũng vậy. Ngắm nhìn hình ảnh Minh Quân phản chiếu qua gương, Thảo Ly cười nhẹ, đó là người con trai cô từng yêu, người mà trước đây cô từng nghĩ không một ai thay thế được. Nhưng giờ đây... Nắm lấy bàn tay đang buông thõng của chồng sắp cưới, đón nhận ánh mắt yêu chiều từ người ấy, Thảo Ly thấy lòng mình thật ấm áp. Trái tim cô, vẫn còn hình bóng của người ấy, người con trai mà cô từng nghĩ là sẽ yêu nhất. Cô thở dài, phải rồi, làm sao mà không còn được. Nhưng những tình cảm da diết năm nào giờ đây chỉ còn gói gọn trong hai chữ "anh em" mà thôi. Nhoài người về phía ghế lái xe, Thảo Ly thơm chụt một cái vào má người đó rồi thì thầm: "Em yêu anh lắm, chồng ạ." Người đó mỉm cười, bàn tay đang bị cô nắm chặt cũng vô ý siết chặt hơn.

Rời khỏi lễ đường, Thiên Linh nắm tay cậu con trai bụ bẫm của mình chậm rãi bước trên vỉa hè, chờ ai kia đến đón. "Cô còn ghen tỵ với tôi nữa không hả?" Cô nhớ mình đã thì thầm vào tai cô ấy như thế lúc cô dâu - chú rể đi mời rượu từng bàn. Cô ta không trả lời, chỉ bĩu môi rồi quay sang cười toe toét với người đàn ông đứng bên cạnh. Khoảnh khắc đó, Thảo Ly trong mắt cô trông thật đẹp, từ đáy lòng cô thật mừng cho cô ấy, cuối cùng Trần Thảo Ly - kẻ luôn đối đầu của cô cũng có được một hạnh phúc trọn vẹn. Đang đắm chìm trong những suy tư riêng thì bước chân của cô chậm lại vì người đàn ông đang đứng trước mắt mình, hắn ta nhoẻn miệng cười thay cho lời chào. Vô tình bắt gặp Minh Quân thế này, Thiên Linh thấy thật bất ngờ, đã nhiều năm rồi không gặp, trong mắt cô hắn thật khác, cô bật cười, trêu đùa một câu:

- Chẹp, có vẻ thời gian làm anh đẹp trai hơn nhỉ?

Hắn cười xùy một tiếng, rồi cúi người nhìn vào hình dáng nhỏ bé mập mạp đang đứng tròn mắt nhìn anh:

- Cậu bé này là...

- Con trai em. - Ngỡ hắn chưa biết mình đã kết hôn, Thiên Linh lại lên tiếng giải thích - Em kết hôn rồi, ba năm trước. Tiếc quá, không mời anh đến tham dự được.

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi cô khi nhắc đến hôn nhân của mình, Minh Quân thấy chạnh lòng. Bàn tay vô thức đưa về phía trước, bẹo lấy má thằng bé.

- Dễ thương quá.

Thấy con trai co người lại khó chịu, ngẩng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn mình, Thiên Linh chỉ biết xoa đầu nó an ủi. Sự im lặng khiến hai con người trở nên bối rối. Vừa lúc này một chiếc xe hơi đỗ cạnh bọn họ. Một người đàn ông lịch lãm bước từ trên xe xuống, sải từng bước dài tiến về phía bọn họ.

- Hai mẹ con chờ lâu chưa.

Minh Quân chuyển tầm nhìn về phía người vừa lên tiếng.

- Vâng, một lớn một nhỏ chúng tôi chết vì nắng luôn rồi đây. - Bĩu môi trả lời chồng rồi tươi cười hướng về phía Minh Quân, Thiên Linh giới thiệu - Đây là chồng em.

Minh Quân gật đầu thay cho lời chào rồi lại nhìn về phía Thiên Linh.

- Anh có việc đi trước, khi khác gặp nhé.

Nhìn bóng lưng đi xa dần, Hoàng Lâm lạnh nhạt hỏi vợ:

- Ai thế?

- Anh nói giọng điệu gì thế?

Bỏ lơ cô, anh cúi người xuống bế cậu ấm nhà mình, nựng vào má cậu một cái rồi xoay người bước về phía xe.

- Này!

Thiên Linh cười khổ chạy theo hai bố con. Chồng cô, hình như lại ghen rồi. Bật cười cho ý nghĩa đó, cô thấy chồng mình thật dễ thương. Ngồi yên vị ở vị trí còn trống ở phía sau, xoa đầu con trai đang ngồi chễm chệ bên cạnh, cô cười híp mí, trêu đùa thêm một câu:

- Người tình cũ của em đấy, chồng ạ.

Lườm vợ một cái thật sắc, Hoàng Lâm hừ một tiếng. Điệu bộ của anh làm Thiên Linh cười lớn. Đứa con trai ngồi cạnh thấy mẹ mình cười như vậy không hiểu chuyện gì cũng nắc nẻ cười theo. Nhìn hành động hài hòa của hai mẹ con, anh không kìm được, khóe môi cũng cong lên.

Xoay ly rượu đang cầm trên tay, Minh Quân suy nghĩ về người đàn ông đó. Người đàn ông may mắn đã được cô gái anh yêu chọn. Trước đây, hắn có tìm hiểu về anh ta. Hoàng Lâm và hắn đều là những người làm kinh doanh. Khác với sự táo bạo và liều lĩnh của hắn, anh ta làm việc nhanh, gọn, dứt khoát và rất chắc chắn. Ở điểm này, hắn không thể phủ nhận rằng bản thân mình cũng rất khâm phục anh ta. Nhắm mắt, uống hết số rượu còn trong ly, Minh Quân cười khổ. Hắn thua rồi, thua Hoàng Lâm về tất cả. Ngẩng đầu ngắm bầu trời về đêm, lần đầu tiên từ ngày hôm ấy, hắn mới thấy lòng mình yên bình đến vậy.

Chống tay nhìn Hoàng Lâm đang chăm chú vào tập tài liệu. Cô thầm nghĩ: "Dáng vẻ của anh bây giờ thật thu hút." Rồi hình ảnh của người con trai ấy lại xuất hiện trước mắt cô. Đã bao lâu rồi cô không hề nhớ đến hình bóng đó nhỉ? Cô cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết hiện tại, từng phút từng giây trôi qua, trái tim cô luôn rung lên vì người đàn ông đang ngồi kia. Hoàng Lâm, chồng cô. Nhiều khi cô cũng tự thấy ông trời đối đãi tốt với mình, cô thật sự rất hạnh phúc khi số phận đã ban tặng cho cô một người chồng như Hoàng Lâm. Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gặp anh trong buổi phỏng vấn, chính cái giọng nói ấm áp cùng đôi mắt sâu hun hút ấy đã lôi cuốn cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chuyện tình của hai người, người theo đuổi không phải ai khác, chính là cô. Vô số lần Thiên Linh thầm thở dài, hình như cô sinh ra là để chạy theo người cô thích hay sao? Nhưng thật may, lần này người đó đã chịu đứng lại, để đợi cô. Lại nghĩ đến Minh Quân, cô mỉm cười, thật ra đó cũng là một người đàn ông tốt, như chồng của cô vậy. Cô hi vọng, hắn ta sớm tìm được nửa kia của mình.

Nhìn vợ cười tủm tỉm một mình, Hoàng Lâm không kiềm lòng được trêu chọc:

- Sao vậy? Hôm nay gặp tình cũ nên vui lắm phải không?

- Đúng rồi đó. Sao anh biết?

Anh hừ mạnh, Thiên Linh lại bật cười lớn. Trong đêm tối, tiếng cười của cô vang vọng, rất hạnh phúc.

***

Minh Quân nhìn người con gái ngồi trước mặt mình. Là một cô gái khá trầm tĩnh. Hắn rất ngạc nhiên khi mẹ xếp cho hắn cuộc gặp mặt này. Nghe đâu cô nhóc đó vừa tốt nghiệp đại học thương mại, đang trong tình trạng "thất nghiệp", là con gái của một người bạn thân của bố anh.

- Em có người yêu chưa?

Như giật mình vì câu hỏi của người con trai đang ngối đối diện mình, Tùng Linh lên tiếng:

- Chưa. Còn anh thì sao?

- Anh không có ngươi yêu, nhưng hiện tại cũng chưa thể yêu thêm người khác.

"À." Một cái làm như đã hiểu vấn đề, cô gái đó nhún vai ra vẻ không quan tâm. Biểu cảm của cô ấy làm Minh Quân bật cười. Thầm trách ông trời bất công, tại sao luôn cử đến bên hắn những người con gái tên Linh cơ chứ.

Một năm sau, mọi người nhận được thiệp cưới. Trên đó ghi rõ tên chú rể: "Hoàng Minh Quân" còn câu dâu là "Nguyễn Tùng Linh".

Nhìn người con gái đang khoác lên mình bộ váy áo cô dâu xinh đẹp, Minh Quân nhớ về buổi trò chuyện đầu tiên của mình với cô ấy.

"Em có đồng ý dùng đồ cũ không?"

"Sao anh hỏi vậy? Đồ cũ nhưng có giá trị thì cũng hơn gấp mấy lần đồ mới nhưng bỏ đi chứ."

"Em không quan tâm là đồ cũ hay đồ mới. Chỉ cần nó quan trọng với em, em nhất định sẽ giữ chặt lấy."

Để rồi hằng đêm, câu nói vô tình của người con gái kia không còn ám ảnh hắn nữa, thay và đó là giọng nói trong sáng, ngọt ngào kia.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.