Xin Lỗi, Ta Đã Tái Giá Rồi

Chương 3




Trầm Nghị cau mày, liếc mắt nhìn ta một cái rất khẽ.

 

“Bây giờ, nàng mới là phu nhân của Trầm gia.”

 

“Còn Giang Bạch Vi, cứ để nàng ta tạm thời ở Hải Đường Uyển đi.”

 

Hải Đường Uyển nằm ở phía tây cực của Trầm phủ, sân nhỏ hẹp, bố cục đơn sơ.

 

Nơi đó dùng để tiếp đãi những người họ hàng xa thường xuyên đến xin xỏ.

 

Trước đây khi Chu Uyển vào phủ, cũng ở tại Hải Đường Uyển này.

 

5.

 

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, ta đã tức đến mức ngã ngửa.

 

Cha con nhà họ Trầm này bị cái gì thế?

 

Lúc trước, chính ta liều mạng dụ bọn sơn tặc đi, mới cứu được bọn họ.

 

Vậy mà bây giờ, trông có vẻ như ta còn nợ bọn họ ấy?

 

Thậm chí, bọn họ còn chẳng dành cho ta một chút tôn trọng cơ bản nào.

 

“Không cần, ta cũng có nhà ở Kinh Thành.”

 

“Lần này đến đây, ta chỉ muốn thăm Xương Nhi và cố nhân thôi.”

 

Ta giận dữ chắp tay trước mặt Chu Uyển:

 

“Trầm phu nhân, xin hỏi bà v.ú Chu ma ma và nha hoàn Lê Nguyệt trước kia của ta có ở trong phủ không?”

 

Chu Uyển còn chưa kịp lên tiếng, Trầm Nghị đã bắt đầu cười khẩy: “Giang Bạch Vi, nàng vẫn y như xưa, sĩ diện hão huyền.”

 

“Người mà nàng dạy ra, cũng chẳng ra gì.”

 

“Mấy năm trước, đám người Chu ma ma đã phạm phải một sai lầm lớn, ta đã đuổi họ về Huy Châu trông coi nhà cũ rồi.”

 

Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, cảm thấy mọi thứ trong Trầm phủ đều quá kỳ quái.

 

“Không thể nào! Chu ma ma luôn thận trọng, Lê Nguyệt lại thông minh lanh lợi, họ đã phạm phải sai lầm gì cơ chứ?”

 

Trầm Nghị hờ hững liếc ta một cái: “Nàng bây giờ, lấy tư cách gì mà chất vấn ta?”

 

Thấy ta và Trầm Nghị giương cung bạt kiếm, Chu Uyển nhẹ nhàng bước tới kéo tay áo của Trầm Nghị.

 

“Phu quân, người từ xa đến chính là khách.”

 

Thái độ dịu dàng, giọng nói ngọt ngào.

 

Đây là hình ảnh mà ta chưa từng thấy ở nàng ta.

 

Trầm Nghị dường như rất thích dáng vẻ này của nàng ta, hắn ta do dự một lát rồi thở dài thườn thượt:

 

“Thôi được rồi, chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.”

 

“Giang Bạch Vi, nếu nàng muốn quay về Trầm phủ, thì chỉ có thể ở Hải Đường Uyển.”

 

“Ta sẽ cho nàng một danh phận quý thiếp.”

 

6.

 

Ta suýt nữa thì không tin vào tai mình.

 

Quý thiếp, quý thiếp!

 

“Bộp!”

 

Ta đập bàn đứng dậy, nói từng chữ như nặn ra từ kẽ răng:

 

“Trầm Nghị, ngươi đừng h.i.ế.p người quá đáng!”

 

“Ngươi dám, giáng thê thành thiếp!”

 

Trầm Nghị cũng đứng dậy, cao ngạo nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng vô tình:

 

“Sao nào, làm thiếp của ta, chẳng lẽ lại làm nhục nàng?”

 

“Lão gia, lão gia!”

 

Quản gia hớt hải xông vào, liếc ánh nhìn khó tả về phía ta rồi cúi đầu hành lễ với Trầm Nghị:

 

“Bên ngoài, bên ngoài có một nam nhân đến, còn dẫn theo một trai một gái.”

 

“Hắn, hắn nói...”

 

Quản gia nuốt nước miếng:

 

“Hắn nói, hắn là phu, khụ khụ, là phu quân của Giang phu nhân.”

 

“Hắn còn nói, phu nhân vào phủ đã lâu, hai đứa trẻ cứ khóc đòi nương...”

 

Không khí trong chốc lát trở nên ngưng trệ.

 

Ồ, lúc nãy chỉ mãi lo giận dữ, mà quên mất ta đã tái giá rồi.

 

Không những tái giá, mà còn có một đôi trai gái xinh xắn đáng yêu.

 

“Xoảng!”

 

Trầm Nghị hoảng hốt đứng dậy, vô tình đánh đổ chén trà.

 

Trà nóng b.ắ.n tung tóe khắp người, nhưng hắn ta dường như không hề hay biết.

 

Chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào ta:

 

“Giang Bạch Vi, nàng...”

 

“Nàng gả cho người khác?”

 

7.

 

Lúc trước, khi bị ngã từ vách núi, ta được một phú thương cứu sống.

 

Con gái ông ấy đã đính ước với một vị võ tướng, chỉ vài ngày nữa là thành hôn.

 

Nhưng nàng tiểu thư ấy đã có người trong lòng, thế là trước ngày cưới đã trốn đi cùng người yêu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.