Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 99: 99: Thôn Thần Y 09 Một Trăm Phiên Bản Biến Thân Của Giang Khắc




"..."

Đương nhiên Mặc Khuynh biết đường sắt trên cao.

Nửa năm sau khi tỉnh dậy, hiểu biết của cô đối với thời đại mới này đã khá toàn diện.

Chẳng qua, kiến thức cũng chỉ là kiến thức, tự mình trải nghiệm vẫn là một loại cảm giác khác.

Khoảng cách xa như thế lại chỉ cần vẻn vẹn "ba tiếng", đúng là vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cô.

Làm lơ con khỉ náo động Qua Bốc Lâm, Mặc Khuynh nhìn về phía nhà ga, bước qua.

Qua Bốc Lâm theo sát phía sau.

- - Cứ như anh ta mới là thuộc hạ của Mặc Khuynh.

*

Trên tàu.

Êm mà nhanh, không khí sạch sẽ trong lành, Mặc Khuynh lẳng lặng thu hết vào tầm mắt.

"Cảm giác thế nào?" Qua Bốc Lâm cười tít mắt hỏi.

Mặc Khuynh lườm anh ta.

Qua Bốc Lâm nhanh nhẹn đưa một quả táo qua: "Ăn không? Rửa rồi đó."

Mặc Khuynh nhận lấy, sau đó ngả người về sau, hai chân bắt chéo, chậm rãi gặm táo.

Cô lại quét mắt một vòng trong xe, nhìn đến góc nghiêng khuôn mặt của người ngồi ở hàng ghế đầu tiên thì dừng lại.

Người đàn ông ngồi ở đó đội một chiếc mũ nồi, mặc đồ đen, khuỷu tay gác trên tay ghế, khớp xương ngón tay rõ ràng đẹp đẽ.

Dưới ghế đặt giá vẽ và ba lô.

Họa sĩ?

Mặc Khuynh thoáng suy tư, sau đó thu hồi tầm mắt.

"Bao giờ thì đến thôn Cát Gia?" Mặc Khuynh hỏi, lại cắn một miếng táo, chậm rãi nhai nuốt.

"Chắc là chiều mai." Qua Bốc Lâm đáp, "Đi vào thành phố vẫn tính là đơn giản, sau đó ngồi xe buýt để vào trong huyện.

Muốn vào trấn thì ngồi xe tuyến(*)."

(*) chắc giống xe khách ở mình, Bát không chắc lắm

Qua Bốc Lâm nháy mắt: "Cô yên tâm, có dẫn đường mà, chúng ta không sợ."

Ngón trỏ khẽ di chuyển, Mặc Khuynh lơ đãng ăn táo, dư quang lại quét qua vị "họa sĩ" kia.

Ba tiếng sau, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm đến thành phố Yên Mễ.

Trạm tàu nằm ở nơi vừa hẻo lánh vừa hoang vu, nhưng ra ngoài vẫn có thể bắt được taxi và xe ôm, còn có mấy người giơ tấm biển "nhà trọ", chỉ cần đón được người là sẽ lập tức rời đi.

"Tôi đã đặt xong nhà nghỉ trên mạng rồi, đi mười lăm phút là tới." Qua Bốc Lâm nói với Mặc Khuynh.

"Ừm."

Tuy là Qua Bốc Lâm đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng anh ta lại không tính tới định vị của nhà nghỉ kia rất sai lệch, dẫn đường không thể bắt được chính xác vị trí, hại anh ta dẫn theo Mặc Khuynh vòng vèo mấy lần, cuối cùng vẫn là Mặc Khuynh nhìn chỉ đường, sau đó dẫn theo Qua Bốc Lâm đi vào một con ngõ nhỏ, cuối cùng mới tìm được nhà nghỉ.

Mở cửa lớn, chuông gió vang lên.

Mặc Khuynh đi vào, khóe mắt chợt bắt được một bóng dáng quen thuộc đi lên cầu thang, đảo mắt một cái đã không thấy đâu nữa.

"Nghỉ qua đêm?" Lễ tân hỏi.

"Đúng." Qua Bốc Lâm đưa hai cái chứng minh thư qua, "Chúng tôi đã đặt trước, hai phòng."

Đợi một lúc, lễ tân làm xong thủ tục vào ở cho bọn họ.

Điều kiện bên trong nhà nghỉ rất bình thường, hiệu quả cách âm kém, nhà vệ sinh hơi có mùi, đến cả chăn mền cũng có vẻ ẩm mốc.

Mặc Khuynh rửa mặt qua, không thay quần áo mà trực tiếp nằm xuống ngủ.

Ngủ thẳng đến tám giờ, Mặc Khuynh dậy, chỉnh trang xong thì đi tìm Qua Bốc Lâm.

Qua Bốc Lâm tay chân nhanh nhẹn, đã dậy từ sớm đi mua bữa sáng, lại gọi được một cái xe, chờ hai người họ xong xuôi thì trực tiếp lên xe, bến xe thẳng tiến, sau đó lại chuyển sang xe tuyến.

Xe tuyến không cần mua vé, cũng không thể đặt chỗ trước, nhìn thấy thì trực tiếp lên, đến giờ sẽ xuất phát.

Phụ xe căn cứ vào địa điểm cần đến của hành khách mà thu tiền.

Điều kiện cũng rất bình thường.

Ngược lại khiến Mặc Khuynh cảm thấy thân thuộc hơn.

Đáng tiếc Qua Bốc Lâm rất ít đi công tác đến những vùng hẻo lánh thế này, ngồi trên xe nửa tiếng đã bắt đầu có dấu hiệu say xe, suýt thì nôn.

Anh ta ngồi bẹp dí trên ghế, không có chút sức lực nào.

Buổi trưa, xe vào đến trấn.

Qua Bốc Lâm mệt lả xuống xe, cảm giác cái mạng này cũng không còn.

Anh ta được Mặc Khuynh đỡ vào một quán ven đường, ăn hết một bát mì lớn mới lấy lại tinh thần.

Con đường tiếp theo, bởi vì Qua Bốc Lâm thuê được xe nên cũng xem như thoáng đãng hơn.

Nhưng mà, con đường này cực kỳ quanh co phức tạp, Qua Bốc Lâm đi theo chỉ đường, rẽ trái rẽ phải, còn phải nhờ Mặc Khuynh nhắc nhở mấy lần mới không rẽ nhầm đường.

Đến tận khi màn đêm buông xuông, bọn họ mới thấy bóng dáng thôn Cát Gia.

Thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, tuy đã thông đường, ra ngoài tiện lợi hơn rất nhiều, nhưng dọc đường đi cũng không gặp được mấy chiếc xe, ngẫu nhiên gặp xe máy vượt qua thì đều không đi theo luật giao thông, mạnh ai nấy đi.

Từ xa nhìn thấy thôn, nhưng cũng phải lái thêm mất nửa tiếng họ mới đến được trước tấm bia đá ghi "thôn Cát Gia", và những căn nhà san sát nhau mang đậm phong cách nông thôn miền núi.

"Đến rồi."

Qua Bốc Lâm thở phào một hơi.

Mấy tiếng lái xe vừa qua chính là thử thách khó nhất trong kiếp lái xe này của anh ta.

Đường vừa dài vừa quanh co, lại chỉ có mình anh ta có bằng lái, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi.

Mặc Khuynh đang trong trạng thái thiu thiu ngủ, nghe thấy Qua Bốc Lâm lên tiếng thì chậm rãi tỉnh dậy.

Cô hơi nâng mí mắt, liếc Qua Bốc Lâm: "Tiếp theo?"

Qua Bốc Lâm lấy điện thoại ra: "Để tôi gọi điện cho trưởng thôn."

"Anh liên hệ với trưởng thôn rồi?"

"Ừa." Qua Bốc Lâm nói, "Ông ấy đăng bài xin giúp đỡ trên mạng, tôi bèn lấy thân phận đạo sĩ liên lạc thử.

Địa chỉ và số điện thoại là ông ấy gửi cho tôi, cũng đã dặn dò đến thì cứ gọi điện."

"Ồ."

Mặc Khuynh nhàn nhạt trả lời, hạ cửa kính.

Gió từ bên ngoài thổi vào, không khí tươi mát tự nhiên.

Cô hơi híp mắt lại, sau đó chợt cảm nhận được gì đó khác thường, thình lình mở mắt.

Đêm nay rất nhiều sao, nhưng lại không có ánh trăng.

Ngôi làng này giống như hòa một thể với rừng núi, mỗi căn nhà đều tựa cái bóng của một con quỷ đứng thẳng.

Không có đèn.

Không có ánh sáng.

Tại thời đại mà thủy điện thông đến từng ngóc ngách này, lại có một ngôi làng như thế, dù chỉ mới bảy hay tám giờ tối mà đã tối om không một ánh đèn.

Thậm chí là, ánh lửa.

Không lâu sau, Qua Bốc Lâm gọi điện xong, nói với Mặc Khuynh: "Trưởng thôn nói sẽ đến đón chúng ta, khoảng chừng mười phút nữa.

Nhưng mà xe thì không thể lái vào trong thôn, phải tìm chỗ nào đó đậu xe thôi."

Mặc Khuynh đáp: "Ừm."

"Làm sao thế?" Qua Bốc Lâm cảm giác được có gì đó khác thường.

"Không có gì."

Mặc Khuynh khẽ híp mắt, đẩy cửa xe, nhảy xuống.

Qua Bốc Lâm gọi cô: "Này--"

"Anh cứ đi đậu xe đi." Mặc Khuynh nhấc mắt, ném lai một câu rồi đóng cửa.

"...!Ò."

Qua Bốc Lâm buồn bực đáp.

...

Đường quá nhỏ, Qua Bốc Lâm kẹt trong xe, tiến tiến lùi lùi mãi không xong.

Mặc Khuynh không để ý anh ta, nhìn bốn phía, tại nơi bị màn đêm nuốt chửng này, quét mắt một vòng cũng chỉ thấy những cái bóng lay động.

Giác quan của cô khác với người thường, thị lực cũng tốt hơn.

Chỉ cần có một chút ánh sáng, dù không cần đèn thì dù là trời âm u vẫn sẽ không bị ảnh hưởng đến hành động.

Mà hiện tại--

Cô tinh tường nhìn ra, bên trong thôn làng tối đen lại tĩnh lặng này xuất hiện một đám người.

Họ trốn sau những đống rơm ở bờ ruộng, sau cánh cổng, sau gốc cây tùng lớn...

Bọn họ đang quan sát cô và Qua Bốc Lâm.

Ánh mắt trốn trong tối này khiến người ta cực kỳ không thoải mái.

"Mẹ nó."

Qua Bốc Lâm chửi thề một tiếng.

Mặc Khuynh quay đầu, mới phát hiện chiếc xe kia bị Qua Bốc Lâm lái trượt khỏi đường, bánh lăn vào bùn lầy bên bờ ruộng, không nhúc nhích nổi nữa.

Qua Bốc Lâm đá cửa xe, nhảy xuống: "Không được, cứ để vậy đi, trời tối quá, chờ đến mai rồi tính tiếp..."

Nói đến đây, Qua Bốc Lâm hơi ngừng lại, gãi gãi đầu, bỗng nhìn xung quanh.

"Cô có cảm thấy cứ có cái gì quái quái không?" Qua Bốc Lâm cau mày, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ khó mà nói thành lời.

Mặc Khuynh: "Ừm."

"Cô cũng cảm thấy..."

Qua Bốc Lâm đảo mắt một vòng, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, sau đó, anh ta bỗng rùng mình một cái, nhích nhích mấy bước về phía Mặc Khuynh.

Anh ta nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Chưa đến tám giờ."

"Cô có cảm thấy cái thôn này..." Qua Bốc Lâm gian nan nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, "Quá mức im lặng rồi không?"

"Ừm."

So với Qua Bốc Lâm thì Mặc Khuynh bình tĩnh hơn nhiều.

"Cô không thấy kỳ quái à?"

"Kỳ quái."

Mặc Khuynh thầm nghĩ, nếu Qua Bốc Lâm biết người trong thôn đang âm thầm quan sát họ thì hẳn là anh ta còn cảm thấy kỳ quái hơn.

Qua Bốc Lâm phát hoảng: "Vậy phải làm sao?"

Làm thủ lĩnh của nhánh Thần Quái, đi làm loại nhiệm vụ quỷ quái ghê rợn này vẫn là lần đầu tiên.

Bình thường đều là cầm mấy cuốn sách nhỏ đi phổ cập tuyên truyền khoa học.

"Về?"

"Vậy sao được!" Qua Bốc Lâm nói, "Đến cũng đến rồi.

Huống hồ xe của chúng ta còn không chạy được nữa, căn bản không thể quay về."

Mặc Khuynh nhàn nhã nói: "Thế thì chờ trưởng thôn."

"...!Ò." Qua Bốc Lâm đáp, đưa tay xoa xoa cánh tay qua một lớp vải đã nổi đầy da gà da vịt, lại thì thầm, "Bao giờ ông ấy..."

Mặc Khuynh ngắt lời anh ta: "Đến rồi."

Qua Bốc Lâm muốn nói, sao đã đến rồi, không thấy ánh sáng, cũng không nghe thấy tiếng.

Nhưng một khắc sau, anh ta chợt cảm thấy gần mình thình lình xuất hiện một cái bóng đen, sợ đến mức mí mắt giật giật.

Nếu không phải vì còn giữ được xíu xiu tố chất tâm lý thì chắc anh ta đã nhảy bổ lên người Mặc Khuynh.

Mẹ nó!

Qua Bốc Lâm điên cuồng mắng thầm.

Một ông lão từ phía đối diện đi tới, không cầm đèn pin, bước chân như của một hồn ma, không hề phát ra tiếng động, cứ thế lừ lừ tiến đến trước mặt hai người.

Đến gần rồi, mới phát hiện ông ấy đội nón và đeo khẩu trang, bọc bản thân kín mít.

Dừng chân, từ phía sau vành mũ xuất hiện một cặp mắt trắng đục, nhìn người bên trái, lại nhìn người bên phải, cuối cùng dừng lại trên người Qua Bốc Lâm, hỏi: "Là đạo sĩ Qua và bạn có đúng không?"

"Đúng."

Qua Bốc Lâm lấy chứng minh thân phận đạo sĩ từ trong túi ra, đưa cho ông ấy.

(*) thiệt, có luôn:)))

Qua Bốc Lâm nói: "Tôi giúp ông chiếu sáng."

Nói xong muốn lục tìm điện thoại.

Ông ấy mở ra xem, nương theo ánh sáng cực kỳ yếu ớt nhìn nhìn, nói: "Không cần, thấy rất rõ."

"..."

Qua Bốc Lâm làm sao cũng không thể nhìn rõ, quay sang hoài nghi thị lực của chính mình có vấn đề.

Trời tuy có sao, nhưng tầm nhìn thật sự rất tối, thị lực bình thường chỉ có thể nhìn ra khoảng cách năm mét.

Qua Bốc Lâm muốn đi đường thì phải bật đèn, nếu không chắc chắn sẽ bước vào hố.

"Đạo sĩ tiểu Qua." Đối chiếu xong, ông ấy trả lại chứng minh thân phận cho Qua Bốc Lâm, ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, "Tôi là trưởng thôn của thôn Cát Gia, cậu cứ gọi ông Cát là được."

"Vậy không ổn lắm." Qua Bốc Lâm nói, "Ông Cát."

Trưởng thôn Cát hơi dừng lại, quét mắt qua hai người, nói: "Hai người đi theo tôi."

"Được." Qua Bốc Lâm gật đầu.

Anh ta bật đèn pin điện thoại lên.

Thôn trưởng Cát vừa xoay người có một thoáng khựng lại, sau đó rũ vai, không nói một lời, im lặng đi trước dẫn đường.

Qua Bốc Lâm nhờ vào ánh sáng từ đèn pin điện thoại bám sát theo sau.

Mặc Khuynh đi cuối cùng.

Từ cổng thôn còn phải đi thêm một đoạn nữa.

Nhà cửa ở đây dựng ở ngay bên đường, bờ ruộng, trên núi, đâu đâu cũng có, đường nhỏ nối liền thông suốt, nhưng dày đặc phức tạp.

Đa số những căn nhà đều đã rất lâu rồi không được tu sửa, thậm chí đường đi cũng mọc đầy cỏ dại.

Loại chuyện này khá thường thấy ở những vùng nông thôn.

Hiện tại người trẻ ở thôn làng thường thích ra bên ngoài, tìm được chút tương lai là sẽ cắm rễ luôn ở đó, không quay về nữa.

"Đến rồi."

Đi được khoảng mười phút, trưởng thôn Cát dẫn bọn họ đến trước một căn nhà.

Bên ngoài có sân, trưởng thôn dùng chìa khóa mở cửa: "Hai người ở nhà tôi trước, qua đêm nay, sáng mai tôi sẽ nói tình huống cụ thể ở trong thôn với hai người."

"Được." Qua Bốc Lâm gật gật đầu.

Anh ta xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không để bản thân chịu khổ, chủ động hỏi: "Ông Cát, có gì ăn không ạ?"

"Có." Trưởng thôn dẫn hai người đi vào nhà, "Lát nữa tôi sẽ mang lên cho hai người."

Ông ấy vẫn không bật đèn, mò mẫm đi về phía cầu thang.

Mặc Khuynh lạnh nhạt hỏi: "Không bật đèn sao?"

"Cột điện của thôn chúng tôi mới bị đổ rồi, điện cũng mất." Trưởng thôn xoay người, nói với hai người, "Sửa chữa cần thời gian, nên tạm thời sẽ không có điện."

"Chẳng trách." Qua Bốc Lâm khẽ thở ra một hơi, "Tôi còn bảo sao lại không có tí ánh sáng nào."

Trưởng thôn cười "ha hả."

Bên trong đại sảnh không quá rộng rãi này, tiếng cười ngắn ngủn của trưởng thôn nghe thế nào cũng quá mức quái đản.

"Đi thôi, đã sắp xếp xong phòng cho hai người rồi." Trưởng thôn tiếp tục đi về phía cầu thang, "Nhà chúng tôi có ba tầng, hai người ở tầng ba.

Ba phòng, mỗi người một phòng."

Ông ấy nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó tiếp tục: "Trùng hợp hôm nay có một vị họa sĩ đến thôn này, nói là đi tìm cảm hứng, cũng đang ở lại nhà tôi."

"Họa sĩ?" Qua Bốc Lâm hơi ngạc nhiên, "Đi xa như thế để tìm cảm hứng?"

"Nghe nói là muốn đến thác nước ở thôn bên cạnh...!Bên đó phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều, có một điểm du lịch khá thu hút.

Cậu ấy ngồi nhầm xe, đi nhầm đường, lúc trời tối thì lạc đến đây.

Dù sao cũng không thể để người ta ngủ ngoài đường, tôi bèn cho cậu ấy ở nhờ."

Trưởng thôn nói xong, đi đến tầng ba.

Ông ấy chỉ hai cánh cửa: "Hai người tự chia nhau đi.

Tôi xuống dưới tầng lấy đồ ăn."

"Cảm ơn ạ." Qua Bốc Lâm gật đầu, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, vợ với con trai ông đâu ạ?"

Lần này trưởng thôn Cát im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Mai hai người sẽ biết."

Nói xong, ông ấy thở dài một cái rất khẽ, lại men theo cầu thang đi xuống.

"Kỳ lạ." Qua Bốc Lâm nhìn theo bóng lưng của trưởng thôn, khẽ nói, sau đó nhích lại gần Mặc Khuynh, hỏi, "Cô nói xem, ông ấy bọc bản thân kín như thế, có phải cũng bị lở loét rồi không?"

"Không ngoại trừ khả năng này." Mặc Khuynh nhún vai.

Qua Bốc Lâm hỏi: "Cô chọn phòng nào?"

Mặc Khuynh sảng khoái nói: "Anh chọn trước đi."

"Vậy tôi không khách khí nha." Qua Bốc Lâm tùy tiện chọn một phòng hướng nam.

Chờ cửa đóng lại, Mặc Khuynh quét mắt một vòng, trực tiếp bỏ qua căn phòng còn lại của mình, đi thẳng đến trước cánh cửa -- nghe nói là phòng của vị họa sĩ nào đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.