Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 31: Hội Trường sinh [08] Kết quả thi, Mặc Khuynh đứng thứ nhất từ dưới lê




Art: Weibo @挤瘪了

Chương 31: Hội Trường sinh [08] Kết quả thi, Mặc Khuynh đứng thứ nhất từ dưới lên

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Sao hả, mát mặt không?"

Mẫn Sưởng hời hợt hỏi một câu, trực tiếp phá vỡ hàng rào phòng thủ của Mặc Tùy An.

Tuy là chung một lớp, nhưng Mặc Tùy An và Mẫn Sưởng nước sông không phạm nước giếng, Mặc Tùy An là học bá, thành tích tốt, xuất thân tốt, Mẫn Sưởng chẳng qua cũng chỉ là một tên học sinh nghèo thiếu tiền, bình thường hai người đều không ai làm phiền đến cuộc sống của ai.

Không ngờ, loại người luôn đứng ngoài cuộc như Mẫn Sưởng lại có lúc ra mặt giúp Mặc Khuynh.

Mặc Tùy An cười khẩy: "Loại con gái hư hỏng không biết đã qua tay bao nhiêu người như cô ta mà cậu cũng muốn?"

Nói xong, trong mắt lóe lên tia độc ác, lại bổ sung: "Cũng đúng, chưa biết chừng hai người đều cùng một giuộc."

Lời vừa dứt, Mẫn Sưởng thình lình tung chân đá một cước vào đầu gối của cậu ta, Mặc Tùy An đau đớn rêи ɾỉ một tiếng, quỳ phục xuống đất, vừa vặn quỳ ngay dưới chân Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng từ trên cao nhìn xuống cậu ta, chế giễu: "Mồm không được quản tốt cho lắm thôi, cũng không cần phải dùng đại lễ thế này."

"Mày --"

Mặc Tùy An cắn răng chịu đau, ngẩng phắt đầu, bàn tay nắm lại thành quyền.

Mặc Khuynh im lặng đứng một bên nãy giờ đúng lúc này bước lên trước, chân trái chân giẫm lên mu bàn tay của Mặc Tùy An. Cô dùng sức lực không nhỏ, Mặc Tùy An đau đến mức nước mắt cũng trào ra.

Nhưng, còn chưa xong.

Một giây khi vừa cúi người xuống, giữa hai ngón tay của Mặc Khuynh kẹp một cây châm bạc, ra tay nhanh như chớp cắm lên vai Mặc Tùy An, cậu ta chỉ thấy nửa người trên của mình mất đi tri giác.

Mặc Khuynh cảnh cáo: "Lời nói ra phải uốn lưỡi trước bảy lần, nếu không chọc phải báo ứng có hối hận cũng không kịp."

Sau đó nhấc chân khỏi mu bàn tay của cậu ta.

Mặc Tùy An nửa người vừa mất đi tri giác khϊếp sợ mở to hai mắt, mờ mịt lại hoang mang sợ hãi, hoàn toàn không nghe được Mặc Khuynh vừa nói gì hay làm cái gì, cứ thể ngây ngốc quỳ ở đó.

Người đứng xung quanh hóng chuyện nhìn thấy một màn này thì ngạc nhiên không thôi, không hiểu ra làm sao -- Chỉ có thế đã sợ rồi?

Mặc Khuynh xoay người, đưa tay về phía Mẫn Sưởng: "Đưa tôi."

"À."

Mẫn Sưởng cũng hơi giật mình vì sự ra mặt bất ngờ này của Mặc Khuynh, trong lòng thầm đoán cô vừa mới làm gì, tay thì đưa hai chai sữa chua cho Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh cầm sữa chua rời đi.

Mẫn Sưởng đưa mắt đánh giá Mặc Tùy An, sau đó quay về vị trí của mình.

Còn lại Mặc Tùy An, cậu ta cứng đờ quỳ ở đó một lúc, bị chỉ trỏ chán chê rồi mới được mấy người bạn xách lên, sau đó bước thấp bước cao quay về vị trí của mình, ngày hôm nay hoàn toàn trở thành một trò cười.

Mặc Tùy An cảm thấy mình gặp quỷ rồi.

Cơ thể dần dần khôi phục tri giác, cậu ta nghĩ đến dự án lớn Mặc gia vừa bị hụt mất, lại nghĩ đến chuyện mất mặt vừa rồi, hận không thể lật bàn.

Nhưng làm thế nào cũng không ngờ đến, kết quả thi sau đó còn giáng cho cậu ta một đòn đau điếng hơn.

*

Đến giờ nghỉ giải lao, kết quả thi đã có.

Tập thể dục quay về, đám học sinh thấy bảng thành tích dán trên bảng thông báo thì xúm đến, sau đó bị xếp hạng thứ nhất "Mẫn Sưởng" dọa cho một trận cằm rơi đầy đất.

"Mẫn Sưởng hạng nhất? Ôn Nghênh Tuyết hạng hai? Mặc Tùy An sao lại rớt xuống tận hạng mười thế này!"

"Hạng nhất đổi chủ? Mặc Tùy An gặp phải thất bại đầu tiên của cuộc đời rồi?"

"Điên thật, cứ nghĩ hạng nhất không phải là Mặc Tùy An thì chính là Ôn Nghênh Tuyết, hai chị em này nhất định phải bao trọn hai vị trí đầu luôn chứ."

"Mẫn Sưởng lần này đúng là bạo kích thật!"

"Bình thường cậu ấy cũng đều trong top 30 mà, thành tích luôn ổn định. Được như vậy chắc chắn là kỳ nghỉ hè đã ôn luyện dữ lắm. Đúng rồi, Mặc Khuynh thì sao?"

"Mặc Khuynh..."

...

Mặc Khuynh bị Tống Nhất Nguyên chặn ở cửa lớp.

Tống Nhất Nguyên đau lòng như cắt, chỉ thiếu chưa thể nước mắt đầm đìa ngay tại đây.

"Tổ tông à, sao em có thể đối xử với thầy như thế?!" Tống Nhất Nguyên giơ phiếu điểm, cõi lòng tan nát chất vấn Mặc Khuynh.

Hạng nhất từ dưới lên của lớp bảy.

Môn nào cũng không đạt chuẩn, môn nào cũng là hạng nhất đếm ngược.

"Ban đầu tôi vốn định nộp giấy trắng." Mặc Khuynh đón lấy ánh mắt của Tống Nhất Nguyên, rất nể mặt giải thích, "Nể mặt thầy nên mới viết vào mấy dòng đấy."

Tống Nhất Nguyên nghẹn họng, vô thức hỏi lại: "Vậy là thầy còn phải cám ơn em?"

"Không cần khách sáo."

"..."

Tống Nhất Nguyên nổ tung.

-- Tôi không có định nói cám ơn, nghe có hiểu tiếng người không hả a a a!

Tống Nhất Nguyên điên đến mức đi vòng quanh tại chỗ, anh ta hít vào một hơi thật sâu, cầm tờ phiếu điểm vỗ vỗ vào lòng bàn tay, thở phì phò hỏi: "Em còn muốn thi đại học không hả?"

"Kỳ giám sát có yêu cầu này dành cho tôi sao?" Mặc Khuynh nhàn nhạt hỏi.

Em không thi đại học cũng không thể liên lụy thành tích lớp của chúng tôi a a a!

Tống Nhất Nguyên vò đầu bứt tóc.

Anh ta khó khăn lắm mới bình ổn lại được cảm xúc, kéo Mặc Khuynh sang một bên, ân cần chỉ bảo: "Em có suy nghĩ tới cuộc sống sau kỳ giám sát không? Dù sao đến lúc đó em cũng phải sống một cuộc sống bình thường chứ? Phải tự lực cánh sinh chứ? Sống trong thế giới này của chúng tôi, bằng cấp rất quan trọng, nếu không em chỉ có thể đi làm công nhân. Tổ tông à, em phải lo nghĩ cho tương lai tự do sau này của mình chứ..."

"Hoắc Tư nói muốn lên đại học có thể tìm quan hệ."

Một câu của Mặc Khuynh thành công chặn họng Tống Nhất Nguyên.

"Anh ta... Không phải, người này.. Mẹ nó..." Tống Nhất Nguyên bị Hoắc Tư chọc điên rồi, quên cả thân phận thầy giáo của mình mà bật ra lời mắng chửi thô tục, "Anh ta có bệnh đúng không hả! Chuyện này cũng có thể tìm quan hệ sao?!"

"Thầy nói với Hoắc Tư ấy."

Mặc Khuynh chẳng bận tâm xua tay, bỏ lại Tống Nhất Nguyên còn đang hoài nghi về cuộc sống, sau đó bình tĩnh bước vào phòng học.

Tống Nhất Nguyên phẫn uất đến mức muốn đập đầu vào tường.

-- Đây rốt cuộc là chuyện gì hả!

-- Cái tên Hoắc Tư chết tiệt nối giáo cho giặc này, lúc chiều chuộng Mặc Khuynh vô pháp có từng nghĩ đến theo đuổi một đời của người thầy giáo mẫu mực là anh ta không hả?!

*

Kết quả thi đã có, Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh đều trở thành nhân vật chính trong những cuộc bàn tán sôi nổi của mọi người.

Mẫn Sưởng đùng cái leo lên hạng nhất, thành đối tượng sẽ được các thầy cô giáo khen ngợi biểu dương trong vòng một năm tới.

Mà Mặc Khuynh dùng thực lực kéo thành tích chung của lớp bảy xuống, giúp lớp bảy đứng thứ nhất từ dưới lên, người người đều hận đến mức đỏ mắt muốn chém một đao cho hả.

Lớp bảy, một phần ba quang minh chính đại mắng Mặc Khuynh, một phần ba mắng Mặc Khuynh sau lưng, một phần ba còn lại, có cùng quan điểm với chủ nhiệm lớp của họ, suy xét làm thế nào để giúp Mặc Khuynh bổ túc kiến thức.

Thế nhưng Mặc Khuynh chiêu gì cũng không ăn, lên lớp chỉ tập trung đọc sách của mình.

Tan học, Mặc Khuynh nhận được điện thoại của Hoắc Tư.

Vốn cho là Hoắc Tư gọi điện hỏi điểm thi, kết quả người này vừa mở miệng đã nói: "Tan học chưa? Tôi đứng chờ ngoài cổng trường. Thẩm Kỳ muốn gặp mặt nói cám ơn, cô có tiện không?"

"Tiện."

Vừa vặn Mặc Khuynh muốn hỏi cuốn sách kia và hình xăm trên mắt cá chân của cô vì sao lại nằm trong tay Thẩm Kỳ.

Cô không chắc chắn có thể lập tức lấy được đáp án, nhưng mà người tên Thẩm Kỳ này vẫn cần gặp.

Nói chuyện với Hoắc Tư xong, Mặc Khuynh gọi điện cho Bành Trung, bảo anh ta không cần đến đón mình.

Bành Trung đáp một tiếng: "Được."

Mặc Khuynh đang định cúp máy, Bành Trung bên kia chợt nói: "Mặc tiểu thư, thi lần này không tốt thì có thể cố gắng vào lần sau. Trốn tránh một lần không thể trốn tránh cả đời. Điều chỉnh tâm trạng xong thì nhớ về sớm nhé."

Mặc Khuynh không còn gì để nói.

Một người hai người đều nhìn chằm chằm vào kết quả thi của cô.

Thành tích quan trọng như thế à?

"Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Giang gia gặp được thành tích bết bát như thế này." Bành Trung thử an ủi Mặc Khuynh, "Mặc tiểu thư yên tâm, kết quả thi này có lẽ sẽ đánh cho ngài ấy một đòn choáng váng, phỏng chừng là còn bị sốc nặng hơn bất kỳ ai trong số chúng ta."

"..."

Mặc Khuynh không thể nhịn được nữa, dứt khoát cúp máy.

*

Bệnh viện số ba.

Hoắc Tư đỗ xe, sau đó cùng Mặc Khuynh đi vào trong.

"Tống Nhất Nguyên nói cô không phát huy tốt trong kỳ thi tháng." Đi lên cầu thang, Hoắc Tư rốt cuộc cũng nhắc đến chủ đề này.

"Ừm."

Giọng nói của Mặc Khuynh đã thấp thoáng không kiên nhẫn.

"Thời gian này là để cô thích ứng với cuộc sống hiện đại, không cần quá coi trọng thành tích." Hoắc Tư trước sau như một đứng đối lập với Tống Nhất Nguyên, "Tống Nhất Nguyên quá mong ngóng được cấp chức danh giáo sư nên mới nóng vội như thế, cậu ta có thể sẽ nói lời này lời kia, nghe rồi cho tai này lọt qua tai nọ là được, đừng để trong lòng."

"Ồ."

Mặc Khuynh đúng là không để lời của Tống Nhất Nguyên trong lòng.

Nói thêm vài câu, đều là Hoắc Tư liên tục nhấn mạnh "Thành tích không quan trọng, căn cứ có thể nuôi cô", lấy đó an ủi Mặc Khuynh.

Cuối cùng thì hai người cũng đi đến trước cửa phòng bệnh VIP.

Hoắc Tư đưa tay muốn gõ cửa, nhưng tay còn chưa chạm đến thì cửa đã được mở từ bên trong.

"Anh Hoắc, anh đến rồi, em đang định đi lấy nước nóng cho Thẩm Kỳ..." Diêu Giai Giai vẫn mặc đồng phục, giọng nói mang theo vui vẻ.

Nhưng rất nhanh cô ta đã nhìn thấy Mặc Khuynh đi đằng sau Hoắc Tư, sắc mặt thoắt cái đen thành cái đít nồi, tươi cười trên mặt trong một giây bay mất.

***

88: Mọi người nói Bát mới để ý dạo này tui toàn dịch mấy bộ chồng như cha, kể cả bộ Ngân hà mới có vẻ cũng sẽ như thế hahaha~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.