Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 30




Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Thi tháng thế nào?"

"..."

Mặc Khuynh thoáng khựng lại một giây.

Khóe môi Giang Khắc cong lên rất nhẹ: "Sau khi có kết quả thi trường học sẽ tổ chức họp phụ huynh. Tôi sẽ đi."

"Họp cho Giang Tề Ngật?" Mặc Khuynh nhíu mày.

Giang Khắc nghiêm chỉnh nói: "Cho cô."

"..."

Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.

Giang Khắc lại nói: "Hy vọng thành tích của cô sẽ không khiến tôi thất vọng."

Không có tiếp lời, Mặc Khuynh đẩy sách trên bàn sang một bên, đặt khay xuống trước mặt Giang Khắc, nói: "Uống canh gà."

Giang Khắc nghe liền hiểu.

Xem ra kết quả không ra làm sao.

*

Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Mặc Khuynh lại đi dạo ở thị trường ngầm.

Mỗi lần đến cô đều chú ý đến địa điểm lần trước Giang Khắc bày sạp, nhưng tuy vẫn là cái sạp đó, ông chủ thì đã thay đổi. Hai ngày liên tiếp, cô đều không gặp được Giang Khắc ở thị trường ngầm.

Thứ hai, Mặc Khuynh được Bành Trung lái xe chở đến Trung học trực thuộc số một.

Lúc dừng xe, Bành Trung nhắn lời của Giang Khắc: "Giang gia nói, có kết quả thi tháng thì nhớ nói với ngài ấy một tiếng."

Mặc Khuynh coi như gió thoảng qua tai, đáp một câu cũng lười, xuống xe đóng cửa.

Cô xách ba lô nghênh ngang mà đi.

Bành Trung có một dự cảm chẳng lành -- Đây rõ ràng là dáng vẻ thi tháng không phát huy tốt mà.

...

Còn mấy phút nữa mới vào lớp, Mặc Khuynh ném ba lô lên mặt bàn, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mẫn Sưởng, sau đó đi thẳng đến phòng học của lớp ba.

Một chân vừa bước vào thì nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

Mặc Khuynh đưa mắt nhìn tới, tầm mắt dừng trên người Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng đứng dựa lưng vào tường, hiện tại đang bị Diêu Giai Giai chặn đường. Cậu ta đứng ở đó, tay đút túi quần, lông mày hơi cau lại, thấp thoáng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Cậu ta nhìn học sinh nữ bám dai như đỉa trước mặt: "Có thể nhường đường không?"

"Mẫn Sưởng, cậu đừng có mà không biết điều." Diêu Giai Giai ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Mẫn Sưởng, "Tôi đã theo đuổi cậu một tháng rồi, cậu làm bạn trai tôi thì có làm sao? Tôi còn có thể ăn cậu chắc?"

Tiếng nhao nhao xung quanh càng lớn hơn.

Mẫn Sưởng có khuôn mặt đẹp trai và khí chất hơn người, ở trong trường cực kỳ nổi tiếng. Cộng thêm thành tích học tập tốt, không gây chuyện, con người trầm tĩnh, học sinh nữ trong trường thích cậu ta thật sự là nhiều không đếm xuể.

Nhưng bình thường những cô gái đó cũng chỉ gửi thư tình hoặc tặng đồ ăn này kia, hoặc là tìm cớ tiếp cận, làm gì đã có ai trực tiếp như Diêu Giai Giai, sáng sớm ngày ra chạy đến "ép yêu".

Mà người đứng xung quanh đều là dáng vẻ chờ ăn dưa.

Bàn tay đút trong túi của Mẫn Sưởng đang cầm điện thoại, cậu ta vừa đọc xong tin nhắn của Mặc Khuynh.

Giống như có linh cảm gì đó, Mẫn Sưởng liếc nhìn cửa sau, vừa thấy được bóng dáng kia, mí mắt cậu ta khẽ động.

"Theo đuổi tôi?"

Mẫn Sưởng bỗng bước lên trước một bước, tay chống trên mặt bàn, mạnh mẽ kéo gần khoảng cách với Diêu Giai Giai.

Diêu Giai Giai vốn đang giương nanh múa vuốt tức thì sững sờ, toàn bộ khí phách trên người đều xẹp lép.

Nhưng mà, giây tiếp theo bàn tay chống trên mặt bàn của Mẫn Sưởng đã rời đi, một lần nữa nhìn đến đã thấy cậu ta đứng ở hành lang. Cậu ta dửng dưng nhìn về Diêu Giai Giai, ném lại ba chữ: "Xếp hàng đi."

Nói xong, cậu ta đi về phía Mặc Khuynh đứng ở cửa sau.

Trong lớp truyền đến tiếng cười vang, khuôn mặt của Diêu Giai Giai hết xanh lại trắng, quay đầu nhìn thấy Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh cùng nhau rời khỏi thì đã phẫn nộ đến mức không nói lên lời.

*

Một góc hành lang nào đó, Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh đứng tránh khỏi đám đông.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Mẫn Sưởng thấp giọng hỏi.

Mặc Khuynh mở miệng: "Diêu Giai Giai."

"Ai?"

Mẫn Sưởng không hiểu ra làm sao cả.

Mặc Khuynh nhắc cho cậu ta nhớ: "Cô bạn vừa tỏ tình với cậu."

"... Cô quen cậu ta?" Mẫn Sưởng kỳ quái nhìn cô.

"Cô ta từng đến y quán tìm cậu."

"Ồ. Cậu ta làm sao thế?"

Mặc Khuynh nhẹ như bẫng nói: "Hẹn hò với cô ta đi."

"..."

Đỉnh đầu Mẫn Sưởng đầy những dấu chấm hỏi, cậu ta dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn Mặc Khuynh.

Đương nhiên Mặc Khuynh không phải kẻ điên.

Cô lấy một tờ giấy gấp gọn từ trong túi ra đưa cho Mẫn Sưởng.

Đây là một bức phác họa, trong tranh chính là một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, đội mũ, đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt. Mẫn Sưởng nhìn chằm chằm cặp mắt kia, lờ mờ cảm thấy quen thuộc.

Mẫn Sưởng hỏi: "Đây là ai? Từ đâu tới?"

"Cô ta là người tung ra Phấn Tụ nguyên ở thị trường ngầm." Mặc Khuynh trả lời, "Bức tranh này là của một người trung gian từng làm họa sĩ dựa theo ấn tượng vẽ ra. Ông ta cũng trùng hợp gặp được cô ta lúc không đeo kính râm."

Cô lượn lờ ở thị trường ngầm hai ngày, dĩ nhiên là phải có thu hoạch.

Bức vẽ này chính là một trong số đó.

"Đôi mắt của cô ta khá giống với Diêu Giai Giai." Mẫn Sưởng tỉ mỉ đánh giá bức tranh chân dung, thuận miệng hỏi Mặc Khuynh, "Cô nghi ngờ Diêu Giai Giai chính là người thần bí này?"

"Nắm chắc tám, chín phần." Mặc Khuynh nói, "Trên tay Diêu Giai Giai có mùi của Phấn Tụ nguyên. Có thể lưu lại mùi ở trên tay, thì chắc chắn đã tiếp xúc một thời gian dài. Hoặc chính là người điều chế ra thuốc, hoặc là trợ thủ."

Mẫn Sưởng khẽ nhíu mày, cảm thấy việc này có hơi hoang đường.

Học sinh nữ vừa mới vênh vang tự đắc, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ lại là kẻ vô cùng cẩn thận đem Phấn Tụ nguyên tung ra ngoài, thậm chí còn có thể là vị cao nhân đã chế tạo ra Phấn Tụ nguyên?

Nghe thế nào cũng thấy khó mà tin được.

"Nếu đúng là cậu ta. Thì một mặt ở thị trường ngầm bán Phấn Tụ nguyên, kéo đến sự chú ý của Hội Trường sinh, một mặt lại phí hết tâm tư theo đuổi cậu." Mặc Khuynh đề nghị, "Trong chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ, cậu có thể tiếp cận cô ta, thử thăm dò mục đích thật sự."

"Đây không phải sở trường của tôi."

Mỗi một sợi lông tơ trên người Mẫn Sưởng đều cực lực kháng cự.

"Cậu cũng không cần phải biểu hiện quá rõ ràng. Nếu cô ta có mục đích khác thì tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Chờ lần tiếp theo cô ta đến tìm, cậu có thái độ tốt hơn chút là được." Mặc Khuynh thấy được đủ nhiều, lời khuyên đưa ra cho Mẫn Sưởng cũng không phải vô nghĩa.

"... Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mẫn Sưởng gian nan nói.

Chuyện này vậy là giải quyết xong, Mặc Khuynh chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Hội Trường sinh kia tra thế nào rồi?"

"Được một phần." Nhắc đến chuyện chính, Mẫn Sưởng thu lại biểu tình trên mặt, "Chờ thêm vài ngày nữa đi, đợi thu thập được hoàn chỉnh rồi tôi sẽ sắp xếp lại rồi báo với mọi người."

"Được."

Mặc Khuynh xong việc, chuẩn bị đi.

"Này." Mẫn Sưởng gọi cô lại, "Sữa chua, uống không? Tôi mang theo hai chai đấy, vừa định mang cho cô."

"Được."

Mặc Khuynh không hề lưỡng lự đồng ý.

*

Một lần nữa quay lại lớp ba, Diêu Giai Giai đã không còn ở đây.

Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt mờ ám -- Gần như tất cả mọi người đều đã nhận định quan hệ của Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng không hề tầm thường.

Mẫn Sưởng đi vào lớp lấy sữa chua uống cho Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh đứng ngoài cửa không đi vào, những ánh mắt đánh giá hoặc là mờ ám kia cô đều xem như không thấy.

Vừa đợi được mấy giây thì có mấy học sinh nam của lớp ba từ hành lang đi tới.

Mặc Khuynh tùy tiện quét mắt qua, vô tình thấy được Mặc Tùy An đứng trong đám người, lông mi hơi nhấc.

Mặc Tùy An vốn đang lơ đãng, nhưng vừa nhìn thấy Mặc Khuynh thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lại còn có người cố ý vào lúc này lên tiếng: "Mặc thiên tài, chị gái hàng giả của cậu đến kìa!"

Đổ dầu vào lửa.

Mặc Tùy An đẩy bàn tay đặt trên bả vai mình ra, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mặc Khuynh, sau đó, nhấc chân đi về phía này.

Ánh mắt của người xung quanh lập tức tập trung về đây.

Trong trường học, người chân chính có lập trường đánh giá chuyện "Mặc Khuynh giả mạo" chỉ có ba người.

Giang Tề Ngật như bị khống chế tinh thần đã thể hiện rõ ràng lập trường, nhưng Mặc Tùy An và Ôn Nghênh Tuyết một tuần vừa qua đều không trực tiếp đụng mặt với Mặc Khuynh, đám học sinh trong trường vẫn luôn mong chờ một màn gió tanh mưa máu này.

Mặc Tùy An đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo như muốn khoét một cái lỗ trên người Mặc Khuynh, thậm chí còn không thèm giấu diếm ý chế giễu trong lời nói của mình: "Thật tò mò sao cô vẫn còn mặt mũi mà đến trường."

Cổ tay Mặc Khuynh hơi động.

Chế giễu xong, Mặc Tùy An giống như liếc cô thêm một cái cũng thấy bẩn mắt, nhấc chân chuẩn bị đi vào lớp.

Chẳng qua là, Mẫn Sưởng từ phía đối diện đi tới thình lình đưa chân ra, Mặc Tùy An bị vấp, ngã dúi về phía trước, mặt suýt thì đọ đất. Cậu ta khó khăn đứng thẳng người, dáng vẻ kiêu căng vừa rồi đã hoàn toàn bị đánh tan.

Mẫn Sưởng cầm chai sữa chua uống trong tay, nhếch mép cười khẩy, sau đó nghiêng đầu, bình thản tiếp lấy ánh mắt tức giận bừng bừng của Mặc Tùy An.

Mái tóc mang theo tư thái tùy tiện che mất một phần sắc bén trên mặt, cậu ta lười biếng đưa mắt, thoáng cái đã quay về dáng vẻ bình thản lạnh nhạt của ngày thường, giọng nói mang theo ngạo mạn: "Sao hả, mát mặt không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.