Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 182: 182: Một Trăm Năm Trước 25




Hai người nhìn nhau.

Cùng có một loại dự cảm xấu.

- - Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm hẳn là không cùng đoàn phim rời đi mà kéo nhau đuổi theo người kia rồi.

- - Nếu là như thế, có khi nào đã gặp được kẻ thứ hai không?

Giang Khắc lập tức lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi cho Tống Nhất Nguyên.

Một lúc sau, Giang Khắc cau mày, nói với Mặc Khuynh: "Tắt máy."

Mặc Khuynh hơi do dự, đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi."

Giang Khắc không hề chần chừ, ném điện thoại cho cô.

Mặc Khuynh nhấn một dãy số gọi đi.

Sau ba hồi chuông, giọng nói ngái ngủ của Thẩm Kỳ truyền đến: "Ai vậy?"

Mặc Khuynh: "Tôi."

"Có chuyện?" Thẩm Kỳ lập tức tỉnh táo.

"Giúp tôi định vị điện thoại của Qua Bốc Lâm."

Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, hẳn là Thẩm Kỳ ra khỏi giường.

Một lát sau, Thẩm Kỳ ngáp một cái, hỏi: "Bao giờ mọi người về?"

"Còn chưa biết."

"Ồ."

Một lát sau, Thẩm Kỳ đọc địa chỉ cho Mặc Khuynh: "Chỉ có thể xác định vị trí đại khái.

Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chưa thể nói chắc."

Mặc Khuynh trả lời, cúp máy.

Không cho Thẩm Kỳ cơ hội hỏi thêm câu nào.

Mặc Khuynh trả điện thoại cho Giang Khắc, đọc lại địa chỉ Thẩm Kỳ nói, sau đó xoay người bước đi.

Đi được mấy bước, tiếng dép lê quét đất khiến Mặc Khuynh phát phiền, cô hơi do dự một giây, sau đó tháo dép lê ra, quăng sang một bên.

Giang Khắc nhíu mày.

Nhưng mà, không chờ hắn mở miệng, Mặc Khuuynh đã đi ra đến sân.

Giang Khắc liếc hai chiếc dép nằm lăn lóc trên đất, cuối cùng vẫn đuổi theo Mặc Khuynh.

*

Định vị mà Thẩm Kỳ cung cấp cần đi ra ngoài trấn.

Càng đi càng hoang vu vắng vẻ.

Đến đèn đường cũng không có.

Dọc đường đi, không biết Giang Khắc lấy từ đâu ra hai cái đèn pin, ném một cái cho Mặc Khuynh.

"Tìm dấu vết ẩu đả." Giang Khắc nói.

Mặc Khuynh "ừm" một tiếng.

Lại đi thêm một lát, hai bên đều là đất ruộng, trồng lúa và trồng rau, lúa xanh mơn mởn, phát triển rất tốt.

Hai người đi hai bên mép đường, một trái một phải tiến về phía trước.

Chợt, tiếng của Giang Khắc truyền tới: "Bên này."

Mặc Khuynh quay đầu sang, lia đèn pin qua, ánh sáng chiếu xuống, dừng ở bên cạnh Giang Khắc.

Chỗ đó có một chiếc giày.

Của Qua Bốc Lâm.

Mặc Khuynh đứng thẳng, cầm đèn pin lia một vòng, mở rộng tầm nhìn.

Chốc lát sau, cô buồn bực nhíu mày, nâng mắt quét tới một cột điện đằng trước, nhún người một cái, trực tiếp nhảy lên cột điện.

Giang Khắc đợi một lúc không thấy Mặc Khuynh nói gì, hơi nghi hoặc quay đầu, đã thấy Mặc Khuynh dùng cách thức vật lý để mở rộng tầm nhìn, đứng trên cột điện cao rồi.

Giang Khắc: "..."

Hắn đưa tay day day trán, ngẩng đầu, nhìn Mặc Khuynh chân trần đứng trên cột điện, mảnh lụa đỏ bay bay.

Cảm giác quỷ mị đập thẳng vào tầm mắt.

"Ở đó."

Mặc Khuynh đứng trên cao quét mắt một vòng, cầm đèn pin chiếu về một phía.

Giang Khắc đưa mắt nhìn theo, xác nhận vị trí, đáp lại: "Ừm."

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Mặc Khuynh nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.

Thậm chí không cần điểm đặt chân giảm xóc.

Giang Khắc: "..." Tạm thời chôn cái khoa học gì đó đi.

Giang Khắc đến mở miệng cũng lười, cầm đèn pin đi về phía mảnh ruộng Mặc Khuynh chỉ.

Mảnh ruộng này được dùng để trồng ngô, Giang Khắc đi đến mép ruộng, quả nhiên thấy rất nhiều cây ngô đổ rạp, đi thêm khoảng hai mét, phát hiện một người nằm trên đất.

"Ở đây có một người." Giang Khắc lên tiếng, nhìn kỹ quần áo của người nằm trên đất, "Qua Bốc Lâm."

Rất nhanh, từ mảnh ruộng bên cạnh truyền đến tiếng của Mặc Khuynh: "Tống Nhất Nguyên ở đây."

Giang Khắc hỏi: "Còn sống không?"

Mặc Khuynh đáp: "Còn sống."

Giang Khắc ngồi xuống, đưa tay đến trước mũi Qua Bốc Lâm: "Ở đây cũng còn sống."

Mặc Khuynh và Giang Khắc mỗi người ở một mảnh ruộng, anh một câu tôi một câu đối thoại, cực kỳ bình tĩnh.

Mấy phút sau, mỗi người đỡ một người, đặt Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên nằm lên mặt đường.

"Đều trúng một chiêu rồi ngất đi, không bị thương chỗ nào nghiêm trọng." Mặc Khuynh đặt Tống Nhất Nguyên xuống, lấy ra chiếc điện thoại đã bị vỡ nát: "Điện thoại bị phá."

"Đối phương không muốn đả thương người?" Giang Khắc dừng lại, có hơi nghi hoặc.

"Đã biết là có tối thiểu hai người.

Một người chỉ muốn dọa dẫm đoàn phim, không muốn đả thương đến tính mạng.

Người còn lại không có đắn đo gì, thủ đoạn tàn nhẫn." Mặc Khuynh phân tích, lại hỏi Giang Khắc, "Anh cảm thấy Ân Lâm là người trước?"

Giang Khắc trả lời: "Tuy là không có bằng chứng, nhưng nếu trước đó Ân Lâm hoàn toàn không giữ được lý trí thì đã không muốn giết chúng ta rồi."

Buổi tối hôm nay, bọn họ gặp sự cố ba lần.

Một, dây cáp treo Mặc Khuynh bị đứt.

Nếu đổi là người thường, chắc chắn sẽ mất mạng tại chỗ.

Hai, từ trên đầu bọn họ có bình hoa rơi xuống.

Tương tự, nếu bị rơi trúng, thì cũng sẽ mất mạng.

Ba, rất nhiều chuột chạy tán loạn, tuy rất đáng sợ, nhưng ngoại trừ vấn đề nguy cơ lây nhiễm bệnh dịch thì sẽ không đẩy người ta vào chỗ chết.

Hơn nữa sự cố thứ hai và thứ ba là xảy ra cùng một lúc.

Cùng không giống như cùng một người gây ra.

Mặc Khuynh dừng lại trong chốc lát, không tiếp tục phân tích mà nói: "Trước làm bọn họ tỉnh lại đã."

Giang Khắc gật đầu.

Giang Khắc quét mắt sang Qua Bốc Lâm, muốn ấn lên nhân trung của anh ta, nhưng còn chưa kịp làm gì, Mặc Khuynh đã rút một cây châm bạc ra, châm mỗi người một cái.

"Á--"

"Đau--"

Trong tích tắc, Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đều như xác chết vùng dậy.

Sau đó đều bị tiếng la của đối phương dọa giật mình, Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Tống Nhất Nguyên nghẹn lời.

Nhưng mà, Qua Bốc Lâm còn vẫn chưa lấy lại tỉnh tóa, tiếp tục gào: "Quỷ á á á á á ---"

Mặc Khuynh chậc một cái, xoa xoa tai, tay cầm châm bạc, định bụng châm một cái nữa cho Qua Bốc Lâm.

Nhưng mà, cô vừa giơ tay lên, Qua Bốc Lâm đã như cảm giác được nguy hiểm, giác quan thứ sáu bỗng trở nên nhạy bén, tức thì ngậm miệng.

"Nói đi." Mặc Khuynh cất châm đi, đã hơi mất kiên nhẫn, "Gặp phải chuyện gì?"

Qua Bốc Lâm ngẩn người, ánh mắt trống rỗng: "Quỷ."

Tống Nhất Nguyên vỗ gáy anh ta một cái: "Quỷ cái gì, đừng có nói linh tinh."

Cổ đau, Qua Bốc Lâm gục đầu xuống, xoa xoa chỗ đau, oán giận: "Không có đầu."

Tống Nhất Nguyên cũng xoa xoa sau gáy, nhưng không thần hồn táng đảm như Qua Bốc Lâm.

"Người chúng tôi đuổi theo không giống với người mà hai người đuổi theo." Tống Nhất Nguyên thở dài, "Lúc đó chúng tôi vừa chạy ra sân thì thấy một người trèo tường nhảy ra ngoài, bèn lập tức đuổi theo."

Tống Nhất Nguyên xoay xoay cổ, lại co chân lên: "Không ngờ tốc độ của kẻ đó quá nhanh, chúng tôi lái một chiếc xe đuổi theo mới miễn cưỡng theo kịp.

Đuổi một mạch đến gần nơi này."

"Sau đó thì sao?" Mặc Khuynh liếc chiếc xe ở đằng xa.

"Sau đó kẻ đó chạy vào khu ruộng này, Qua Bốc Lâm xông lên đầu tiên, không biết nhìn thấy cái gì, kêu lên một tiếng rồi không có âm thanh gì nữa.

Tôi vào sau, vừa vào đến ruộng ngô, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngất rồi."

Nói đến cuối cùng, giọng nói của Tống Nhất Nguyên có hơi uất ức.

Dù gì anh ta cũng có tí quyền cước trên người.

Nhất là sau khi quyết định gia nhập đội Hành Động, Tống Nhất Nguyên càng chú ý đến việc này hơn.

Không ngờ vừa mới ra ngoài một chuyến, chỉ mới nhìn thấy bóng người đã bị đánh cho hôn mê.

Anh ta còn là phó thủ lĩnh được Mặc Khuynh đích thân chỉ định...

Quá mất mặt.

Mặc Khuynh nghe xong, không rút ra được tin tức hữu dụng nào, không ôm mong đợi gì nhìn sang Qua Bốc Lâm: "Anh thì sao?"

Qua Bốc Lâm dường như vẫn còn chưa thể ổn định cảm xúc.

Mặc Khuynh hỏi xong, một lúc lâu sau anh ta mới chậm chạp phun ra một chữ: "Quỷ.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.