Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 148: 148: Nhánh 101 30 Khách Quý Mặc Khuynh




***

Cậu thanh niên này chính là người lần trước Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đến đã gặp được.

Mẫn Sưởng khiến tay anh ta bị thương, bởi thế mà hiện tại lộ ra địch ý rõ ràng với Mặc Khuynh cũng không phải điều gì lạ.

Mặc Khuynh hỏi: "Cậu ta tên gì?"

Cốc Vạn Vạn: "Dạ Vô Biên."

"Ồ." Mặc Khuynh hơi gật đầu, nhàn nhạt quét mắt về phía cậu thanh niên tên là Dạ Vô Biên kia, nói, "Cho tôi đi."

Cốc Vạn Vạn: "..."

Bách Tạ: "..."

Cho cái gì?

Lớn tuổi rồi, thật sự nghe không hiểu.

Người trẻ tuổi bây giờ đều...!lộ rõ ham mê thế sao?

Dạ Vô Biên cũng đã nhận ra bầu không khí quỷ dị này, bất giác mà căng thẳng theo.

"Hửm?" Mặc Khuynh đột nhiên híp mắt.

"Được." Cốc Vạn Vạn không cần nghĩ đáp.

"Thiếu gia..."

Hai mắt Dạ Vô Biên mở to, trong ánh mắt mang theo cầu xin.

"Đợi một bên đi." Cốc Vạn Vạn nói với cậu ta, bỏ qua ánh mắt tội nghiệp đỏ, nghiêng đầu nói với Bách Tạ, "Đi pha trà."

"Vâng."

Bách Tạ lập tức đáp.

Dạ Vô Biên sợ hãi không thôi, suy nghĩ xắn tay áo lao vào sống chết một trận cũng có luôn rồi.

Nhưng mà Bách Tạ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như thế, khiến Dạ Vô Biên tìm về được một tia lý trí, kiềm chế lùi sang một bên.

Cốc Vạn Vạn đưa Mặc Khuynh vào phòng khách.

Sau đó, lại lộn lại, hỏi Dạ Vô Biên: "Ba tôi đâu?"

Dạ Vô Biên cung kính trả lời: "Một tuần trước, lão gia có hẹn hôm nay đi chùa cầu phúc cho thiếu gia, sáng nay nghe được tin thiếu gia không sao rồi, bèn đi cầu phúc luôn ạ."

"..."

Cốc Vạn Vạn vĩnh viễn không nắm được lối suy nghĩ của ba mình.

Cậu ta vừa gọi một cuộc điện thoại, vậy mà ông ấy còn không xác nhận lại lấy một lần, quay đầu đã vui vẻ đi chùa cầu phúc.

Đúng là dở hơi.

"Bảo quản gia Bách chuẩn bị tiền đi." Cốc Vạn Vạn nói xong, đưa cho Dạ Vô Biên một tờ giấy viết địa chỉ, "Sau đó, mua lại căn hộ này."

"Vâng."

Dạ Vô Biên gật đầu.

Anh ta nắm chặt tờ giấy, chần chừ nhìn Cốc Vạn Vạn, muốn nói lại thôi.

Cốc Vạn Vạn hỏi: "Chuyện gì?"

"Thiếu gia nói đem tôi cho cô ta..." Sắc mặt Dạ Vô Biên vừa cứng ngắc vừa thẹn, "Thiếu gia, đây là ý gì vậy ạ? Tuy tôi một mực trung thành phục vụ Cốc gia, nhưng không bán thân..."

"Anh thì không lọt nổi vào mắt cô ấy đâu." Cốc Vạn Vạn đánh giá cậu ta, chợt nói một câu.

"..."

Dạ Vô Biên nghẹn lời.

Cốc Vạn Vạn vỗ vỗ vai anh ta, nháy mắt một cái: "Chẳng qua, chắc là anh sẽ phải đổi sang một công việc khác."

?

Anh ta bị sa thải rồi?!

Dạ Vô Biên vừa không hiểu, vừa hoảng sợ.

Nhưng mà, Cốc Vạn Vạn không giải thích thêm, quay lại phòng khách.

Bách Tạ tự mình bưng trà, đặt một chén trước mặt Mặc Khuynh, một chén trước mặt Cốc Vạn Vạn, sau đó đứng thẳng ở một bên, đúng tác phong của một vị quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp.

"Căn nhà cô muốn, tôi đã cho người đi chuẩn bị rồi." Cốc Vạn Vạn nói xong, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hỏi Mặc Khuynh, "Còn cần gì nữa không?"

Cậu ta trước giờ chưa từng tỏ ra kính trọng Mặc Khuynh.

Nhưng bây giờ dù sao Mặc Khuynh cũng đã cứu cậu ta một mạng, tuy không tính là kính trọng, nhưng cũng đã thu lại phần nào tùy tiện.

Mặc Khuynh phẩm trà.

Nghe thế, cô hơi nâng mắt, chậm rãi phun ra một chữ: "Người."

Cốc Vạn Vạn gật đầu.

Sau đó nhìn sang Bách Tạ đứng thẳng tắp một bên: "Quản gia Bách."

"Có."

Dáng vẻ kính cẩn của Bách Tạ đã có thêm mấy phần sợ hãi.

Ông ấy đã chuẩn bị xong tâm lý...

Chỉ cần thiếu gia hoàn toàn hồi phục, dù có mất việc thì cũng không là gì cả.

Nhưng mà, khi Cốc Vạn Vạn thật sự nói ra lời này, trái tim ông ấy vẫn đau thắt lại.

Cốc Vạn Vạn nói: "Từ giờ ông không cần làm việc ở đây nữa."

"...!Vâng."

Bách Tạ buồn bã cúi đầu.

Cốc Vạn Vạn tiếp tục nói: "Lát nữa ông và Dạ Vô Biên cùng đi thu xếp đồ đạc đi."

Bách Tạ kinh ngạc: "Vô Biên cũng..."

Ông ta liếc Mặc Khuynh.

Tuy nói ông ta bỏ qua vị "truyền nhân của Y thánh" này, đúng là có mắt không tròng, hiện tại cô cứu sống Cốc Vạn Vạn, lợi dụng Cốc Vạn Vạn trả thù, ông ta đều có thể chấp nhận.

Nhưng,

Chuyện này thì liên quan gì đến Dạ Vô Biên?

Là một "truyền nhân của Y thánh", làm như thế có phải quá nhỏ nhen hay không?

"Hai người đặt vé máy báy đi, tối nay lập tức khởi hành đi thành phố Đông Thạch, đến..." Cốc Vạn Vạn quên mất tên, hơi dừng, chuyển ánh mắt sang Mặc Khuynh.

"Hồi Xuân Các." Mặc Khuynh nói.

"Đúng, Hồi Xuân Các." Cốc Vạn Vạn gật gật đầu, nói với Bách Tạ, "Đến làm việc ở Hồi Xuân Các.

Ông và Dạ Vô Biên quản lý y quán, chăm sóc cho Mẫn Sính Hoài.

Công việc cụ thể ba người tự bàn bạc với nhau.

Tiền lương của ông và Dạ Vô Biên, vẫn sẽ do Cốc gia chi trả, toàn bộ đãi ngộ không thay đổi."

"..."

Bỗng nhiên nhảy ra một công việc mới, Bách Tạ cứ thế ngẩn người tại chỗ.

??

Ông ấy không bị sa thải?!

Chỉ là đến Hồi Xuân Các làm việc thôi?!

"Vâng." Bách Tạ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, sau đó cúi đầu, "Tôi nhất định sẽ nghiêm túc làm việc."

"Mặc tiểu thư." Bách Tạ xoay người, hướng về phía Mặc Khuynh, chợt cúi người thật sâu, "Ngay tại đây, xin cho tôi trịnh trọng gửi lời tạ lỗi vì thất lễ trước đây."

Mặc Khuynh nhìn ông ấy: "Ở y quán, biểu hiện cho tốt."

Bách Tạ bỗng thấy lạnh sống lưng.

Nhưng mà, vẫn nghiêm chỉnh đáp: "Nhất định chết cũng không chối từ."

Mặc Khuynh rũ mắt, thong thả thưởng trà.

Trước đó cô đã ra hai điều kiện với Cốc Vạn Vạn.

Thứ nhất, Cốc Vạn Vạn bỏ tiền đầu tư, làm ra một bản sao của Trừ Chướng Nghi.

Thứ hai, Cốc Vạn Vạn sẽ đưa cho cô một căn nhà, còn có người tên Bách Tạ này.

Bách Tạ này, tuy là từng thất lễ với cô, nhưng con người khéo léo, làm việc đâu vào đấy, làm quản gia cũng thật uổng phí nhân tài, đặt vào công việc buôn bán làm ăn mới có thể phát huy hết khả năng.

Sáu tháng cuối năm này, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đều phải đến Đế thành, Hồi Xuân Các ở thành phố Đông Thạch chỉ còn một mình Mẫn Sính Hoài.

Y quán không có ai quản lý.

Mẫn Sính Hoài lớn tuổi rồi, sống quen ở đó, không muốn đến Đế thành.

Thế là, chỉ có thể tìm người đến chăm sóc.

Lần trước đến, Mặc Khuynh đã nhìn trúng Bạch Tạ ở điểm này, ông ấy có dư sức chăm sóc cho Mẫn Sính Hoài và việc kinh doanh của y quán.

Nhưng dù sao Bách Tạ cũng đã lớn tuổi, có thêm người trẻ tuổi đi theo hỗ trợ làm mấy việc chạy vặt cũng ổn thỏa hơn.

Trà uống được một nửa, Mặc Khuynh mới thấy thiếu thiếu gì đó, hỏi: "Ba cậu đâu?"

"Nghe nói tôi không sao nên đi chùa cầu phúc rồi." Cốc Vạn Vạn thuận miệng trả lời, chợt nhận ra, hỏi, "Cô muốn gặp ông ấy?"

"Có vẻ là một người thú vị." Mặc Khuynh đặt chén trà xuống, "Không cần gặp."

"Ồ."

Cốc Vạn Vạn khẽ thở ra một hơi.

Cậu ta tự nhiên có hơi sợ -- sợ ba cậu ta biết là Mặc Khuynh cứu sống mình, trực tiếp coi Mặc Khuynh thành Bồ Tát mà cúng bái, sau đó mỗi ngày đều dâng lễ cho Mặc Khuynh.

Cậu ta cũng không muốn sau này lúc ở nhà, đi dạo loanh quanh tự nhiên nhìn thấy tượng hay tranh của Mặc Khuynh treo trong nhà, mùng một hôm rằm còn có thắp hương dâng lễ...

Tưởng tượng đến khung cảnh đó, thật sự là quá mức kinh hãi.

Mặc Khuynh bỗng nhiên nói: "Còn một chuyện này."

Cốc Vạn Vạn đáp: "Cô nói đi."

Mặc Khuynh hỏi: "Cậu trúng độc thế nào?"

"..."

Cốc Vạn Vạn đột nhiên im lặng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.