Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 137: Nhánh 101 [19] Giang Khắc bán đề thi bị phát hiện




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bên còn lại.

Mặc Khuynh cầm đề thi của hai môn, lướt sơ qua, sau đó đi đến bên cạnh Giang Khắc ngồi xuống.

Ánh mắt của những người còn lại lập tức phóng về phía này.

- - Sao cô dám ngồi ở bên cạnh "Mặc Giang" chứ!

- - Người như cô mà cũng dám dùng "sắc dụ" sao?

Mặc Khuynh vẫy vẫy hai tập đề thi, giống như tán gẫu bình thường hỏi Giang Khắc: "Hàng thật hả?"

"..."

Giang Khắc trầm mặc, không nhúc nhích, cũng không liếc sang cô lấy một cái.

Mặc Khuynh hỏi: "Bị câm sao?"

"..."

Giang Khắc tiếp tục trầm mặc.

Mặc Khuynh được đằng chân lân đằng đầu: "Trì Ninh tuyển cả người khuyết tật?"

Giang Khắc không nhịn được nữa: "Câm miệng."

"Xem ra là nói được." Mặc Khuynh hỏi sang vấn đề kế tiếp, "Anh định ở lại đây đến bao giờ?"

"..."

Giang Khắc nhướng mày.

"Có đáp án không?" Mặc Khuynh tiếp tục hỏi.

Giang Khắc: "..."

Mặc Khuynh: "Quên đề thi là dành cho loại người thế nào rồi à?"

Giang Khắc: "..."

Mặc Khuynh: "Thi trượt thì có được hoàn tiền không?"

Giang Khắc hít vào một hơi: "Cô nói xong chưa hả?"

Mặc Khuynh đẩy gọng kính to kềnh lên, tiếp tục hỏi: "Anh đẹp trai như thế, có đối tượng chưa?"

Giang Khắc: "..."

"Phụt."

Người xung quanh rốt cuộc không nhịn được phì cười, trong tiếng cười còn mang theo ý chế nhạo.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Cũng không soi gương thử, nhìn xem bản thân có cái dáng vẻ gì."

"Ha, tuy không có bề ngoài, nhưng lại rất có dũng khí."

Tiếng xì xầm vang lên, không hề che giấu, có thể nghe được rõ ràng.

Bọn họ lại không biết Cốc Vạn Vạn là ai.

Đối với bọn họ mà nói, ngoại trừ Mặc Giang và Ôn Thường Xuân không thể đắc tội, những kẻ khác đều chẳng khác gì bọn họ.

- - Chẳng lẽ lại không cười nhạo được?

Mặc Khuynh không để ý mấy lời chế giễu này, định tiếp tục "công kích" Giang Khắc.

Nhưng mà Ôn Thường Xuân tán gẫu với Cốc Vạn Vạn xong đã quay lại, đúng lúc thấy được một màn này, sắc mặt tái mét.

"Đi đi đi, tránh sang một bên." Ôn Thường Xuân cứ như đang đuổi ruồi bọ, xua xua Mặc Khuynh, "Đừng có làm phiền Mặc tiên sinh."

Nói xong, lại nhớ ra cô là "họ hàng của Cốc Vạn Vạn."

Anh ta theo bản năng quay lại nhìn Cốc Vạn Vạn, phát hiện cậu ta cũng không mấy quan tâm, không hề có ý định đứng ra nói giúp cho "họ hàng", mới khẽ thở phào một cái.

Xem ra Cốc Vạn Vạn cũng không quá nể mặt vị "họ hàng xa" này.

Đoán chừng là bị nhờ vả mới phải đưa theo.

Thế thì dễ rồi.

Mặc Khuynh ngồi thẳng, nói: "Tán gẫu mấy câu thôi."

"Mặc tiên sinh là người cô có thể tán gẫu à?" Ôn Thường Xuân chế giễu, "Con người cô cũng thú vị thật, ăn mặc thì quê mùa, nhìn đã chẳng thấy hứng thú gì, còn có khuôn mặt..."

Ôn Thường Xuân còn chưa dứt lời.

Chợt, Giang Khắc nâng mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Ôn Thường Xuân nghẹn lời, như bị ai cắt mất lưỡi, cổ họng truyền đến cảm giác hít thở không thông.

Giang Khắc lạnh lùng nói: "Cậu đang làm ồn đến tôi đấy."

"Xin lỗi, xin lỗi." Ôn Thường Xuân lập tức thu lại dáng vẻ càn quấy.

Cứ như một thằng cháu trai ngoan ngoãn.

Nhưng mà, nhận lỗi xong rồi, Ôn Thường Xuân vẫn không chịu buông tha cho Mặc Khuynh.

Anh ta bày ra vẻ mặt chán ghét đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, đè thấp giọng, dùng thái độ nhục nhã người khác, cực kỳ chán ghét nói: "Cô tránh ra."

Mặc Khuynh ngược lại không có biểu hiện gì lớn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cốc Vạn Vạn.

Cốc Vạn Vạn đang đứng một bên xem kịch hay tức thì run rẩy.

- - Có sát khí!

"Làm gì thế." Thế là, Cốc Vạn Vạn cuối cùng cũng ra tay, khoác vai Ôn Thường Xuân, "Nể mặt chút đi."

Ôn Thường Xuân gượng gạo nói: "Được. Nể mặt Cốc thiếu gia."

Xong một màn này, Mặc Khuynh cũng không tiếp tục "dây dưa" Giang Khắc nữa, đưa cho Cốc Vạn Vạn một đề, mỗi người xem phần của mình.

Những người còn lại cũng thu lại tâm tình "ăn dưa", toàn tâm toàn ý nghiên cứu đề thi.

Nhưng,

Không im lặng được bao lâu.

Chợt có một người đứng dậy, vo đề thi thành một cục, ném mạnh lên đất, tức giận chỉ vào mặt Giang Khắc mà nói: "Thứ này không giống với bản tôi nhận được, anh lừa bọn này có đúng không?!"

Hành động đột ngột của anh ta khiến mọi người có mặt đều ngẩn ra.

"Chuyện gì vậy?"

"Người anh em, cậu còn mua cả chỗ khác rồi hả?"

"Sao lại thế chứ, anh ta lừa chúng ta thật à?"

...

Dù sao đều là vì đề thi mà đến, bỗng nhiên có người nói chắc như đinh đóng cột đề thi này là giả, bọn họ sao có thể làm ngơ được?

Ôn Thường Xuân nhíu mày, đi về phía người kia: "Cậu đến quấy rối có đúng không hả?"

Nhưng mà, người đàn ông cao lớn to con, khinh thường liếc Ôn Thường Xuân một cái, đẩy mạnh vai anh ta.

Ôn Thường Xuân loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã.

"Giải thích đi!" Người đàn ông đi đến trước mặt Giang Khắc, dáng vẻ hung hăng dọa người.

Giang Khắc gặp nguy không loạn, vẫn duy trì sắc mặt lạnh lùng: "Là thật."

Người đàn ông kia cười lạnh: "Anh lấy cái gì ra chứng minh đi!"

"Đúng đó, anh nói là thật, nếu thế thì lấy bằng chứng ra đi!"

"Đầu năm nay những kẻ giở trò bịp bợm nhiều lắm, chúng tôi là nể mặt Ôn Thường Xuân mới tin tưởng anh. Trước mắt bỗng xảy ra vấn đề, mà trước đó anh cũng mới chỉ chứng minh được mình là nhân viên của Trì Ninh!"

Lại có hai người đàn ông đứng ra vây quanh Giang Khắc.

Mặc Khuynh tựa lưng về sau, thong dong xem một màn này.

Chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.

"Không có bằng chứng." Giang Khắc giương mắt, lời nói ra ngắn gọn rõ ràng, "Không tin thì biến."

Giỏi thật!

Thái độ trực tiếp chọc giận ba người kia.

Bọn họ lập tức cuộn tay thành nắm đấm, đi về phía Giang Khắc.

Mặc Khuynh nhanh nhẹn tránh đi, dáng vẻ sợ chết -- dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mọt sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.