Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 104: 104: Thôn Thần Y 14 Dắt Tay Ngọt Ngào Như Mật




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh đọc lướt xong, không trả lời, bỏ lại điện thoại vào túi.

Cô hỏi Giang Khắc: "Tiếp theo anh đi đâu?"

"Sau núi."

"Đi cùng đi."

Mặc Khuynh nhanh chóng quyết định.

Giang Khắc nhìn cô, gật đầu: "Ừm."

"Giang tiên sinh." Mặc Khuynh giống như tán gẫu bình thường, không nhanh không chậm lên tiếng, "Sáng nay anh ra sau núi tìm Hạ Vũ Lương?"

"Ừm."

Đối với phỏng đoán và thăm dò của Mặc Khuynh, Giang Khắc không giấu diếm cũng không chột dạ, trả lời rất là thản nhiên.

Mặc Khuynh hỏi: "Tìm được chưa?"

"Chưa."

"Anh và Hạ Vũ Lương có quan hệ gì?" Mặc Khuynh lại hỏi.

Phía trước là một đoạn dốc đi xuống, đường cũng khá hẹp, hai bên là cỏ cây tươi tốt.

Hai người sóng vai mà đi, gần như là vai chạm vai.

"Người do chính tay tôi bình xét lên cấp E." Giang Khắc nói, "Nhưng hai tháng sau đó, cô ấy tạm rời cương vị công tác.

Cuối năm ngoái, tôi nhận được thư của cô ấy."

"Viết cái gì?"

"Nhờ tôi gửi tiền cho đám trẻ."

"Chỉ có thế, đáng để anh đích thân đến đây một chuyến?" Mặc Khuynh còn chưa tin lắm.

Gió bất chợt nổi lên, cuốn theo cả lá khô và bụi cát, Mặc Khuynh khẽ híp mắt.

Ngay sau đó, một bàn tay đưa tới, Mặc Khuynh mở mắt, nhìn thấy bàn tay kia hướng lên trên.

Dừng lại trên đỉnh đầu cô.

Giang Khắc cầm một chiếc lá khô xuống, khẽ cười: "Tôi đến vẽ tranh."

Nói đến là ngay thẳng không chột dạ.

Mặc Khuynh: "..." Vẽ cái đầu anh.

Giang Khắc lại hỏi: "Biết sau núi là ở đâu không?"

"Không biết." Mặc Khuynh nhíu mày trả lời, nhưng sau khi quét mắt một vòng thì dừng lại ở đỉnh núi phía Tây, "Chắc bên đó."

Giang Khắc ngạc nhiên: "Sao cô đoán được?"

Mặc Khuynh: "Rừng trúc sau núi."

Cô nhớ ban sáng Giang Khắc từng nói đến "rừng trúc".

Quá hiển nhiên, bên đó nhiều trúc nhất.

"À." Giang Khắc đưa thứ gì đó qua.

Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.

Lại là một thanh sô cô la.

"Sắp trưa rồi." Giang Khắc nhìn mặt trời trên đỉnh đầu mình, "Không đói à?"

Mặc Khuynh không nhiều lời, thoải mái nhận.

*

Thôn có ba người mới đến, nhưng không giống với những đạo sĩ ghé qua trước đó, vừa đến là nói trúng tà, làm phép, thu tiền, liền một mạch như nước chảy mây trôi, mà không ngừng lảng vảng quanh thôn.

Kéo đến sự chú ý của không ít người.

Thế là, tin Mặc Khuynh và Giang Khắc đi ra sau núi cũng không giấu được.

Ban ngày căn bản đều là đàn bà con gái không nhiễm bệnh ra ngoài, đám đàn ông hoàn toàn không dám ra khỏi cửa, nên dù thôn có lệnh cấm "không được ra sau núi" thì cũng không có ai ngăn cản bọn họ.

Cùng lắm là nhắc nhở một câu -- Đừng ra sau núi.

Mặc Khuynh và Giang Khắc dĩ nhiên không nghe.

Khu vực sau núi khá lớn, sau khi hai người lên núi, Mặc Khuynh dùng tay phân chia khu vực, nói với Giang Khắc: "Chia nhau ra tìm đi."

"Ừm." Giang Khắc gật đầu, lại dặn dò, "Tín hiệu trên núi không tốt lắm, nửa tiếng liên lạc một lần."

Mặc Khuynh vốn định nói không cần phiền phức như vậy.

Nhưng nghĩ lại, sợ Giang Khắc gặp phải nguy hiểm, thế là "ừm" một tiếng.

"Chú ý an toàn."

Giang Khắc dặn dò một câu, sau đó tách ra với cô.

Giang Khắc tự giác lựa chọn phía có địa hình phức tạp hơn.

Sau núi là rừng trúc, cũng là bãi tha ma, phóng mắt nhìn, rải rác đều là bia mộ và ụ đất, những cái mới dựng nhìn còn có vẻ tử tế, ngoại trừ bia đá không giống với bên ngoài thì ụ đất cũng dùng đá chồng xung quanh.

Những cái cũ hơn thì không được như thế, có cái chỉ còn lại một tấm bia đá.

Nơi này khá râm mát, rừng trúc cao vút dày đặc, che kín ánh mặt trời, nhưng cũng vì thế mà khiến nó bị bầu không khí u ám ma quái bao trùm.

Mặc Khuynh đi giữa đám mộ, mí mắt cũng không chớp lấy một cái.

Dựa theo lời của Cát Nghệ thì tìm mộ được đắp tử tế sẽ không thể tìm được Hạ Vũ Lương, loại trừ ra sẽ bớt được khá nhiều sức lực.

Nhưng dù sao nơi này cũng quá lớn, tìm lòng vòng mất không ít thời gian.

Trời dần tối.

Mặt trời xuống đến đỉnh núi phía Tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ một khoảng không.

Mười phút trước vừa nhận được điện thoại của Giang Khắc, hiện tại lại thấy có báo cuộc gọi đến.

"Mặc Khuynh, đến chỗ tôi." Giọng nói của Giang Khắc rất ổn định, nhưng hiện tại có thêm mấy phần trầm trọng.

Mặc Khuynh hỏi: "Anh ở đâu?"

Trong ngọn núi lớn này, tìm nhau không phải chuyện đơn giản.

Định vị điện thoại cũng không thể chính xác đến chi tiết như thế.

"..." Giang Khắc hơi trầm mặc, sau đó hỏi, "Gần chỗ cô có dòng suối nhỏ nào không?"

"Có."

Mặc Khuynh nhìn về phía dòng suối nhỏ cách vị trí đang đứng chừng mười mét.

Giang Khắc nói: "Cô men theo dòng suối đó đi lên đi."

"Ừm."

Mặc Khuynh đi xuống, lại liếc con đường nhỏ rất dài phía dưới hai mét, nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp nhảy xuống.

Giang Khắc ở bên kia điện thoại nghe thấy một loạt âm thanh hỗn độn, không khỏi căng thẳng, vội hỏi: "Cô làm sao thế?"

"Không có gì." Mặc Khuynh từ trên đất đứng dậy, phủi phủi cỏ dại trên người, "Tôi đến ngay đây."

Nói xong cũng không để ý tâm trạng của Giang Khắc, trực tiếp cúp máy.

Cô bước nhanh dọc theo dòng suối nhỏ đi lên trên.

Đoạn đường này, dù là thôn dân quen thuộc địa hình cũng phải mất nửa tiếng, nhưng Mặc Khuynh chỉ mất chừng mười phút, đã thấy Giang Khắc đứng trên một hòn đá cực kỳ bắt mắt.

Khoảnh khắc Giang Khắc nhìn thấy Mặc Khuynh, chợt ngây người.

Mặc Khuynh gạt nhánh cây trước mặt ra, hỏi: "Ở đâu?"

"Ngay đằng trước." Giang Khắc trả lời, cẩn thận quét một lượt từ trên xuống dưới Mặc Khuynh, phì cười, "Bây giờ cô nói mình là cô gái chăn dê chắc sẽ không có ai hoài nghi nữa đâu."

Bị hắn nhắc đến chuyện này, Mặc Khuynh không khỏi cúi đầu nhìn chính mình.

Trên người dính đầy cỏ và lá cây, bởi vì lội bùn nên chân cũng dính một lớp bùn dày.

Không cần nhìn kỹ, cô cũng có thể đoán ra được dáng vẻ hiện tại của bản thân lấm lem nhem nhuốc như thế nào.

Mà, đây là lúc để quan tâm mấy chuyện đó sao?

Mặc Khuynh nói: "Dẫn đường."

Giang Khắc thu lại tươi cười trên mặt, chờ cô đi lên trước mình, thuận tay phủi đám cỏ dại trên đầu cô đi, lại phủi phủi đám bụi bẩn sau lưng.

"Kệ đi."

Mặc Khuynh rất tùy tiện, vỗ qua loa hai cái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Giang Khắc chỉ đành đuổi theo.

Đi lên trước thêm năm phút chính là hồ chứa nước trong hệ thống cung cấp nước cho dân trong làng.

Nơi này rất đơn giản, căn bản không có kỹ thuật phức tạp gì, ống nước thông đến từng nhà, đều là nước có sẵn trên núi.

Mặc Khuynh đơn giản quét mắt một lượt: "Người đâu?"

Giang Khắc nhìn về phía cô, hơi ngừng lại, sau đó chỉ một hướng ở gần hồ: "Bên đó."

Mặc Khuynh phóng tầm mắt, thoáng lướt qua thì khó mà phát hiện ra cái gì, nhưng rất nhanh, cô nhìn thấy một thứ cuộn tròn sau bụi cỏ, biểu tình thoáng chốc ngưng trọng.

Giang Khắc không nghĩ nhiều, chỉ như bản năng bắt lấy tay Mặc Khuynh, nắm chặt.

Lòng bàn tay bao lấy những ngón tay nhỏ nhắn thon dài tinh tế, hắn rũ mắt nhìn Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn hắn.

Giang Khắc nói: "Hẳn là bị dã thú quanh đây tha đến đó.

Tôi tìm được một vài phần cơ thể bị thiếu rải rác xung quanh, nhưng có lẽ sẽ rất khó tìm được đầy đủ."

Trong núi có dã thú, không phải chuyện gì lạ.

Nhưng mà, kết cục này của Hạ Vũ Lương cũng quá thảm thương rồi.

Bị nhà chồng vất bỏ, không có nổi một nấm mồ yên thân.

Có mấy cô bé có lòng tốt gan to tìm cho cô một chốn để về thì lại bị quật lên.

Mà hiện tại, cơ thể phân tán mỗi thứ một nơi.

Mặc Khuynh từng gặp rất nhiều trường hợp như thế này, trong thời đại mạng người không đáng một xu, chết cũng có nhiều kiểu lắm.

Cô vốn nên đã chai lì với nó, nhưng khi đối diện với khung cảnh trước mắt, tức giận trong lòng vẫn cứ không có cách nào áp chế xuống.

Làm trò xằng bậy.

Mất hết nhân tính.

Chỉ vì lý do "không thể nối dõi tông đường".

"Tôi kiểm tra qua cái xác rồi, có hiện tượng bị trúng độc, hẳn là tự khiến mình trúng độc chết." Giang Khắc vẫn tính là giữ được giọng điệu trầm ổn, "Trước khi chết, cô ấy cùng lắm chỉ hạ độc mấy hộ xung quanh."

Mặc Khuynh thấy buồn cười: "Nếu có thể vào phần mộ tổ tiên, độc trên người cô ấy có lẽ chỉ nhiễm ra một mảnh đất hoang vu.

Sau khi mấy người Cát Nghệ chôn cái xác đi, đám thôn dân không quật mộ lên, cái xác cũng sẽ không bị tha đến cạnh nguồn nước, khiến toàn bộ người dân trong thôn trúng độc."

"Ừm.

Chẳng qua..."

Giang Khắc dừng lại, tiếp tục nói: "Tôi có suy nghĩ là cô ấy đã dự liệu trước được toàn bộ những chuyện này.

Cô ấy nhìn thấu đám người này, biết sau khi chết sẽ không được chôn trong phần mộ tổ tiên, biết đám thôn dân sẽ quật mộ mình lên, biết xác của mình sẽ bị thú hoang tha đi.

Thú hoang sống ở quanh nguồn nước, chỉ cần liên tục mưa to mấy ngày, cô ấy sẽ có cơ hội nhiễm độc cả nguồn nước."

Toàn bộ manh mối đều đã được chắp nối.

Chân tướng chuyện xưa cũng đã rõ ràng.

Mặc Khuynh dùng y thuật của bản thân cứu rất nhiều người, nhưng người của thôn này, cô lại không hề rủ lòng thương hại.

"Tôi đi lấy mẫu." Mặc Khuynh nhìn mặt trời đã hoàn toàn khuất sau rặng núi phía Tây, nhẹ giọng nói, "Mai lại tìm thêm ở xung quanh, hỏa táng cho cô ấy đi."

"Không cần." Giang Khắc nắm chặt tay cô, không buông, "Tôi đã chụp ảnh lại rồi, cho cô mang về nghiên cứu.

Đã không còn lại gì, rất khó điều tra ra cái gì."

Mặc Khuynh không hiểu: "Tôi chỉ xem một cái."

Cô nói xong muốn rút tay ra.

Nhưng Giang Khắc lại càng dùng lực hơn, kéo luôn Mặc Khuynh đến trước mặt mình.

Mặc Khuynh vốn đã đi được nửa bước chợt bị kéo về sau, dừng lại trước mặt hắn.

Mặc Khuynh hơi tức giận.

Nhưng mà, Giang Khắc cúi đầu, nhìn vào mắt cô, nhíu mày, trầm giọng nói: "Không có gì hay để xem đâu."

Thế là, trong một khắc nào đó, Mặc Khuynh bỗng như phản ứng lại, hỏi: "Anh lo tôi sợ?"

"..."

Giang Khắc mím môi, không đáp.

Mặc Khuynh cũng không nhất thiết cần đáp án từ hắn, thoáng nhìn về phía hồ: "Dù sao cũng không thể cứ thế mà đi.

Anh tới?"

"Ừm."

Giang Khắc đồng ý.

Những phần cơ thể bị vất loạn xung quanh, được Giang Khắc đi thu về.

Mặc Khuynh chẳng hề sợ khung cảnh đó, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ lo lắng căng thẳng vừa rồi của Giang Khắc, bèn ngoan ngoãn chờ đằng này, lấy mẫu nước xong thì hoàn toàn không quản đến những thứ khác.

Cô ngồi trên tảng đá, nhìn Giang Khắc bận rộn đi qua đi lại.

Trời dần tối, Giang Khắc đi xuyên qua bóng đêm, tay cầm điện thoại bật đèn pin, nhưng từ đầu đến cuối, ánh sáng đó của hắn đều không dừng trên những mảnh cơ thể của Hạ Vũ Lương.

Hắn giống như biết cô đang nhìn mình.

Mặc Khuynh chống cằm, nhìn chằm chằm bóng dáng kia một hồi lâu, bỗng ngẩn ngơ.

Là người đó sao?

Nếu không phải, lại là thế nào?

...

Nửa tiếng sau, Giang Khắc quay lại, không còn ba lô, hai tay trống không đi đến trước mặt Mặc Khuynh: "Về thôi."

"Ừm."

Mặc Khuynh đứng dậy.

Cô đưa tay về phía Giang Khắc.

"Hả?" Giang Khắc không kịp phản ứng, giọng nói cũng mang theo căng thẳng.

Mặc Khuynh quơ điện thoại mình, thản nhiên nói: "Điện thoại hết pin rồi, không nhìn rõ đường."

Giang Khắc nhìn cô qua bóng tối, muốn thăm dò biểu tình của cô, nhưng hắn chỉ có thị lực của người bình thường, cái gì cũng không thấy rõ.

"Không được thì thôi..." Đợi mấy giây, Mặc Khuynh muốn rút tay về.

Trái tim Giang Khắc chợt nhảy lên, cũng mặc kệ những cái khác, thình lình đưa tay, nắm lấy tay cô.

Xúc cảm nhẵn mịn, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, mang theo lành lạnh.

Lo âu lúc trước đã không còn, Giang Khắc lúc này mới phát hiện ra, tay cô hóa ra mềm như thế, thon gầy mà lạnh như thế.

Thế là, hắn nắm chặt hơn một chút.

"Đi thôi." Mặc Khuynh nói.

Giang Khắc "ừm" một tiếng, giơ điện thoại soi sáng con đường lên xuống núi, nắm tay cô chậm rãi đi về phía trước.

Hôm nay sao đầy trời, lấp lánh rực rỡ.

Gió núi thổi qua man mát.

Lúc đi qua mấy ngôi mộ, Giang Khắc rõ ràng nắm chặt tay Mặc Khuynh hơn.

Nhưng Mặc Khuynh lại nghĩ đến một chuyện khác: "Vẫn không thấy Qua Bốc Lâm liên lạc với tôi."

Giang Khắc không kịp phản ứng: "Sao cơ?"

Mặc Khuynh phân tích: "Có thể đã xảy ra chuyện rồi."

"Ừm..." Giang Khắc dừng lại mấy giây, phân tích, "Buổi tối là sân nhà của đám đàn ông trong thôn.

Ban ngày Qua Bốc Lâm moi tình báo, chúng ta lại đi ra sau núi chưa về, cậu ta rất có khả năng đã trở thành mục tiêu cho bọn họ nhắm tới."

"Ừm." Mặc Khuynh nhẹ như không nói, "Mong là bọn họ giữ cho anh ta một cái mạng."

Giang Khắc: "..." Cũng không cần phải nói nghiêm trọng như thế đâu.

Sự thật chứng minh, dự đoán của bọn họ hoàn toàn chính xác.

Hai người vừa về đến nơi, qua một khúc quanh, đã thấy đám thôn dân như lũ quỷ đứng chắn trước mặt, không có lấy một tia sáng, bóng của bọn họ cũng là một màu đen, bầu không khí bao quanh âm trầm khủng bố.

Mặc Khuynh dù tố chất tâm lý đủ mạnh, nhưng vẫn suýt thì bị một màn như dưới âm tào địa phủ này dọa cho chửi tục.

(*) có chồng bên cạnh có khác:)))

- - Đứng đó không rên lấy một tiếng, cứ như quỷ vậy.

"Mặc Khuynh! Giang Khắc! Cứu mạng--" Trong đám người bỗng phát ra tiếng kêu cứu của Qua Bốc Lâm.

Rất nhanh, một người bị trói tay chân lăn ra trước.

Đúng là Qua Bốc Lâm.

Qua Bốc Lâm nhìn thấy hai người, suýt thì nhảy cẫng cả lên.

Nhưng mà, hai vai anh ta đều bị người ta đè chặt, khiến anh ta khó mà thoát ra.

"Mộc Quách, chính là bọn họ?" Có một thôn dân chỉ vào Mặc Khuynh và Giang Khắc.

Cát Mộc Quách đứng ở trung tâm.

"Chính là bọn họ!" Cát Mộc Quách gật đầu, giọng nói khàn khàn, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt, "Ba tôi nói, ảnh người trong đồng hồ của Hạ Vũ Lương mọi người đã thấy chính là cô ta--"

Cát Mộc Quách chỉ Mặc Khuynh.

Thoáng chốc, ánh đèn pin chiếu thẳng về phía Mặc Khuynh, khiến cô phải hơi híp mắt lại.

Ngay sau đó, người cầm đèn pin kia run tay, đèn pin rơi xuống đất, lăn mấy vòng trên bãi cỏ.

Người kia lẩm bẩm: "Là cô ta, đúng là cô ta!"

Những người còn lại cũng phụ họa:

"Tôi cũng thấy rồi."

"Chính là cô ta."

Cũng có giọng nói phản bác: "Có thể nào chỉ là giống không?"

"Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"

"Chắc chắn cô ta chính là ngọn nguồn của lời nguyền, mau bắt cô ta lại!"

"Bắt lại trước rồi tính.

Lén lút ra sau núi, chắc chắn là có ý đồ xấu."

...

Sau một màn tranh luận ngắn ngủi, đám thôn dân đã thống nhất được ý kiến.

Mặc Khuynh rút tay ra khỏi tay Giang Khắc, đặt sau gáy, xoay cổ một cái, đi lên mấy bước.

Đám thôn dân đứng đầu thấy vậy thì nuốt ực một cái, lùi về sau mấy bước.

Giang Khắc đứng tại chỗ ung dung nhìn theo Mặc Khuynh.

- - Tuy là chưa từng thấy Mặc Khuynh đánh nhau, nhưng Giang Khắc có niềm tin rất lớn với cô.

"Không sợ chúng tôi báo cảnh sát à?" Mặc Khuynh đá chiếc đèn pin vẫn còn bật sáng trên đất, giọng điệu lạnh lẽo.

"Sợ cái quái gì, chỗ đó cách xa lắm, cách xa vạn dặm."

"Giỏi thì cứ báo đi, xem bọn họ có thèm để ý không!"

...

Đám thôn dân cười cợt trào phúng, giống như nghe được câu chuyện nào buồn cười lắm.

Chỉ là, Mặc Khuynh nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nhàn nhã nói: "Thế thì tôi yên tâm rồi."

***

88: Cực kỳ thích nhân - quả trong bộ này, đọc truyện để xả stress thì ít nhất cũng phải vầy kkk ~~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.