Tiêu Cảnh Nam tức giận, ánh mắt lạnh lẽo giống như có thể hiểu rõ tất cả.
Đáy mắt An Sơ Tuyết xuất hiện một tia hoảng loạn, mất tự nhiên lui về sau một bước, dịu dàng nói: “Ừm. Mặc Tinh nói, chỉ cần anh của em và Đường Thiến chia tay, cô ta sẽ lập tức đồng ý bên cạnh anh ấy.”
Tiêu Cảnh Nam cười lạnh một tiếng, đáy mắt tỏa ra sự lạnh lẽo.
Anh biết hai năm không đổi được bản tính của một người.
“Cảnh Nam.” Nghĩ đến tình cảnh mình nhìn thấy vừa rồi, An Sơ Tuyết cảm thấy trong lòng khó chịu: “Mặc Tinh mập mờ với anh của em mà còn muốn đáp ứng anh. Cô ta cứ không kiềm chế như thế cũng không biết được có bị bệnh gì không, anh vẫn cứ nên duy trì một khoảng cách với cô ta.”
Ba chữ “không kiềm chế” khiến đáy mắt Tiêu Cảnh Nam lạnh lẽo hơn mấy phần: “Tôi nên giữ khoảng cách với ai cũng đến lượt cô quản lí sao?”
Vành mắt An Sơ Tuyết lập tức đỏ lên: “Cảnh Nam, em cũng chỉ là quan tâm anh mà thôi, không có ý gì khác mà.”
Hai mắt cô ta đẫm lệ, thoạt nhìn đặc biệt rung động lòng người.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nhìn cô ta khiến cô ta im lặng không dám lên tiếng.
“Cảnh Nam, em thật sự chỉ vì tốt cho anh thôi.” Cô ta cắn môi, dịu dàng, bất lực nói.
“Cô là vì cái gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết.” Tiêu Cảnh Nam đi qua cô ta, bước về phía cửa, đáy mắt xuất hiện tia chán ghét: “Đừng dùng những kế vặt của cô lên người tôi.”
Trong phút chốc, mặt An Sơ Tuyết cắt không còn giọt máu, cô ta còn muốn nói thêm gì nữa nhưng anh đã nhanh chân rời đi.
Cô ta đỡ gậy, cúi đầu nhìn chân trái không thể làm gì được, trên gương mặt xinh đẹp là sự đau khổ và dữ tợn: “Cảnh Nam, em vì anh bỏ ra nhiều như vậy, tại sao anh lại không nhìn thấy một chút gì chứ?”
…
Mặc Tinh quay lại ký túc xá, dựa người vào trên cửa, hai mắt trống rỗng vô thần.
Một lát sau, dường như cô nhớ ra cái gì đó, bất chấp chà sát bờ môi chảy máu.
Chà chà một lúc nước mắt cũng rơi xuống, cùng với máu tươi chảy vào trong miệng, chua xót còn mang theo mùi máu tanh.
Cô ngồi ngơ ngác trên đất hơn mười phút mới bò lê cơ thể đau nhức lên trên giường.
Cô không có thời gian đau khổ mà rơi nước mắt, ngủ xong sáu tiếng nên đi làm tiếp.
Nhưng tối nay nhất định không thể yên ổn.
Mặc Tinh nằm xuống chưa được bao lâu, trong dạ dày đột nhiên đau đớn nóng bỏng.
“Sao thế?” Lâm Hiểu đẩy cửa ra thì nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, sợ hết hồn.
Mặc Tinh hơi bĩu môi, bởi vì sinh bệnh nên giọng nói có chút khàn khàn: “Không có chuyện gì, chỉ là bệnh đau dạ dày lại tái phát.”
“Bệnh đau dạ dày tái phát thì phải đi mua thuốc ngay, không thể cứ cắn răng chịu đựng thế.” Lâm Hiểu duỗi tay kéo cô dậy: “Gần đây có một nhà thuốc, tôi đi mua với cô.”
“Cảm ơn.”
…
Hai người mua thuốc xong, đang chuẩn bị đón xe về thì đột nhiên có người kêu lên một tiếng: “Tinh Tinh?”
Âm thanh này quá quen thuộc, con người Mặc Tinh co lại, bờ môi khẽ run.
“Tinh Tinh, thật sự là em sao?” Người đàn ông anh tuấn có vẻ ngoài giống cô đến bảy tám phần mừng rỡ vỗ bả vai cô.
Mặc Tinh hơi bĩu môi, muốn gọi anh nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng không thể nói ra thành lời.
“Tôi đi sang bên kia đợi cô.” Lâm Hiểu nói.
Mặc Tinh gật đầu một cái.
“Tại sao em ra tù mà không đi tìm anh?” Mặc Lội nhìn cô đơn bạc một mình, đáy mắt không che giấu được sự đau lòng, còn có áy náy hổ thẹn.
Năm đó vì tự vệ, nhà họ Mặc đã từ bỏ Tinh Tinh, anh ấy có cầu xin qua những người trong nhà, nhưng đều bị bọn họ từ chốt, không giúp đỡ dù chỉ một chút, anh ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cô được đưa vào ngục giam.
Mặc Tinh vén lại mấy sợi tóc lộn xộn sang bên tai, cổ họng hơi khô: “Chưa kịp.”
Cô muốn lén nhìn qua người trong nhà sau đó tự sát, nhưng nửa đường lại gặp phải Tiêu Cảnh Nam.
Một trận gió thu thổi tới, hơi lạnh, cô không nhịn được co người lại.
Một giây sau, một chiếc áo khoác âu phục đã choàng lên người cô: “Lạnh như vậy mà không mặc nhiều thêm một chút? Còn nữa, bộ quần áo trên người em là như thế nào, anh nhớ chỉ có những bác gái lao công mới thường xuyên mặc như này mà? Từ lúc nào mà gu thẩm mỹ của em lại kém như vậy?”
Mặc Tinh cụp mắt, che khuất biểu cảm nơi đáy mắt: “Bây giờ em chính là lao công vệ sinh, đây là đồng phục làm việc.”
Mặc Lôi ngây dại, vẻ mặt không thể tin được.
Công chúa nhỏ anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, người em gái mà anh ấy không cho làm cái gì, không cần để ý đến cái gì, vậy mà lại ở đây là lao công dọn vệ sinh?