Xin Em Đừng Khóc!

Chương 52: Một vòng quỷ môn quan!




Như có một thứ gì đó vô hình thôi thúc cô cầm lấy mảnh thủy tinh đã vỡ lên. Không chút chần chừ gạch vào tay của chính mình.

Vết thương cũ còn chưa kịp khép lại thì vết thương mới lại xuất hiện. Máu trên tay từng chút từng chút chảy xuống.

Cô mỉm cười đầy hài lòng, vung tay gạch lên từng nhát. Từ chân đến tay, toàn là máu. Một màu đỏ nhuộm đẫm cả người cô. Nhưng cô lại không ngất xỉu, thật vô lý. Con người khi mất máu nhiều là sẽ ngất nhưng cô thì ngược lại. Máu càng chảy cô càng phấn khích.

Mảnh thủy tinh đã đưa đến trên mặt, nhưng lúc này cô lại cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ. Loạng choạng mà ngã xuống sàn nhà, đôi mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại rồi ngất lịm đi.

*Cạch*

Lúc này Kỷ Vận Phong và Mặc Dương cũng đã mở cửa vào được. Nhưng bọn hắn đã đến trễ, đập vào mắt bọn hắn là cảnh tượng đáng sợ khiếp người. Lạc Ngải Vy cả người đầy máu nằm dưới sàn, hơi thở trở nên yếu ớt như rằng cô sẽ tắt thở bất kì lúc nào.

Kỷ Vận Phong phản ứng lại kịp, trên khuôn mặt đã sợ đến trắng bệch. Anh chạy đến mặc kệ những mảnh thủy tinh không chút do dự bế cô lên chạy khỏi phòng. Mặc Dương như chết lặng tại chỗ. Cảnh tượng này như năm đó lại giống y hết nhau. Trái tim hắn đập nhanh, cơn đau nhói khiến hắn không chịu nổi. Hắn cố kìm nén cảm xúc, quay người chạy theo sau Kỷ Vận Phong.

Một lúc sau.

"Tránh ra, tránh ra... nhịp tim đang yếu dần. Bác sĩ, cô ấy hơi thở đang trở nên rất yếu, hơn nữa nhịp tim cũng đang giảm dần."

Nữ y tá cùng với vài người đẩy Lạc Ngải Vy vào phòng cấp cứu, y tá nhìn điện tâm đồ trên máy đang yếu đi sắc mặt khó coi thông báo.

Mặc Dương và Kỷ Vận Phong đang chạy theo đẩy cô. Nghe như vậy bọn hắn một trận đau đớn không nói thành lời.

Tần Nghiên nghe đến đen mặt, cũng không đáp lại cho đến khi băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu. Kỷ Vận Phong và Mặc Dương bị nữ y tá chặn ở ngoài cửa:

"Người nhà ở ngoài chờ đợi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy."

Dứt lời y tá đóng chặt cửa phòng cấp cứu. Kỷ Vận Phong và Mặc Dương bất lực đứng ở đó, cả hai tâm trí rối bời không biết nói gì. Chỉ biết ngồi đó đưa mắt nhìn phòng cấp cứu mà chờ đợi.

Trời cũng đã khuya, sắc trời âm u nổi sấm. Những hạt mưa bất chợt rơi xuống, Tôn Kỳ Hạo vừa mới đứng ở cửa nhà Lạc gia bấm chuông không kịp trở tay mà bị nước mưa thấm đẫm cả người.

Nước mưa lạnh lẽo khiến lòng anh chợt bất an. Nhớ đến từ nãy đến giờ vẫn không thấy cô gọi cho mình anh càng cảm thấy lo lắng. Một trận gió lạnh thổi qua khiến anh rùng mình, Vú nuôi cầm chiếc ô chạy ra mở cửa cho anh, bà đưa dù che cho anh, rồi lại ngó qua ngó lại như tìm kiếm gì đó.

Anh nhìn bà đang ngó nghiêng nhìn, thắc mắc hỏi:

"Vú! Người đang tìm gì đó?"

Vú nuôi nghe anh hỏi cành hoang mang:

"Tiểu Vy không phải dị với con sao?"

"Em ấy chưa về nữa hả Vú?"

"Con bé nó đã về đâu, không phải lúc chiều nó đi với con sao?"

"Lúc đó con..."

Cả hai người đưa mắt nhìn nhau, Tôn Kỳ Hạo đã nhận biết được sự việc nghiêm trọng. Anh nhìn Vú nói:

"Con đi có chút chuyện, Vú vào nhà đợi tin đi."

Không đợi Vú nuôi nói gì anh đã chạy khỏi đó, dưới làn mưa đang nặng nề trút xuống anh chạy rồi lại chạy. Cho đến khi chạy đến được một chiếc xe, anh dùng lực đập vào cửa kính.

Tuấn Vũ đang ngồi bên trong chơi game, nghe thấy tiếng động bên ngoài nhìn ra. Đập vào mắt cậu là Tôn Kỳ Hạo đang đứng ngoài đấy. Cả người ướt sũng, cậu bỏ điện thoại qua một bên nhanh tay mở cửa cho anh vào.

Tôn Kỳ Hạo ngồi vào trong xe, nước trên tóc và người không ngừng nhỏ xuống ghế. Tuấn Vũ nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh không nhịn được lên tiếng:

"Đại ca, anh làm ướt hết xe rồi. Lại nhìn cái bộ dạng này của anh, có phải là bị cướp hay không vậy? Nhìn chẳng ra gì."

Vừa dứt câu đó cậu cảm nhận được đang có luồng sát khí phát ra ở phía sau. Cậu run người không dám hó hé tiếng nào nữa.

Tôn Kỳ Hạo đem áo khoác cởi xuống. Ra lệnh:

"Kêu người đi tìm kiếm tung tích của tiểu Vy, còn một đám thì đem xe mới đến thay, và đem một bộ đồ mới đến đây."

Tuấn Vũ gương mặt trở nên nghiêm túc gật đầu hiểu ý:

"Em hiểu rồi, sẽ cho người làm liên."

"Ừ, sẵn kêu một hai tên đến nhà Kiều Doanh, đem cô ta bắt đến đây cho tôi."

"Vâng."

Nói xong anh trầm mặt chỉ biết cầu nguyện ở trong lòng:

Tiểu Vy, em đang ở đâu. Làm ơn gọi điện cho anh đi được không, em ổn thật không nếu không thì tôi sẽ đến cứu em. Đợi tôi, nhất định em phải đợi tôi.

Đợi? Làm sao mà đợi đây, trong khi người con gái ấy đang đấu tranh giành lại mạng sống của mình một cách khó khăn.

Lạc Ngải Vy ở trong phòng cấp cứu truyền máu. Cô như được đi dạo một vòng quỷ môn quan, cuối cùng cũng được cứu.

Tần Nghiên sắc mặt tối sầm nhìn cô nằm đó, lại tự hỏi trong lòng.

Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến em thành ra như vậy. Lạc Ngải Vy, khi nhìn em cả người đầy máu trái tim tôi chợt thắt lại. Em nói xem, đó có phải là yêu không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.