Xin Em Đừng Khóc!

Chương 49: Bình Yên Trước Nguy Hiểm




Lời nói của anh làm cho cô xao động, Lạc Ngải Vy gục đầu vào cổ anh mà bật khóc. Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho Tôn Kỳ Hạo nghe thấy.

Anh không biết phải dỗ dành cô như thế nào, chỉ vụng về đưa tay vuốt tóc cô coi như là trấn an.

Lạc Ngải Vy, em như vậy tôi làm sao nhẫn tâm bỏ rơi em được đây.

"Tiểu Vy, đừng khóc nữa. Anh ghét nhìn thấy nước mắt của em."

Tôn Kỳ Hạo cuối cùng cũng không nhịn mà lên tiếng, nghe tiếng khóc của cô là cả người anh liền cảm thấy khó chịu không thôi. Thứ anh muốn thấy là nụ cười của cô chứ không phải là những giọt nước mắt vô bổ này.

Lạc Ngải Vy không khóc nữa, cô rời khỏi cổ anh. Ngồi ngay ngắn ở trên đùi đối diện với mặt anh, tư thế ám muội như vậy mà cô lại không chút để ý nào.

Thanh âm nghẹt mũi vang lên:

"Em không khóc nữa. Anh đừng bỏ rơi em có được không..."

Lạc Ngải Vy đưa ánh mắt cầu xin nhìn anh, anh khẽ cười không nói gì chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô như một lời đồng ý.

"Tôi không dám hứa là cả đời này sẽ bảo vệ được cho em, nhưng hiện tại ngay bây giờ. Tôn Kỳ Hạo tôi sẽ bảo vệ em, không bao giờ rời xa Lạc Ngải Vy em."

"Cảm ơn anh, Kỳ Hạo."

Một buổi trưa trôi qua thật nhanh mang theo một tình yêu đang dần được chớm nở.

Ánh chiều tà chói rọi cả thành phố A, một màu vàng đầy lấp lánh xinh đẹp.

Kỷ Vận Phong trên tay cầm ly rượu xoay xoay, rượu trong ly theo động tác của anh mà chuyển động. Anh dừng lại động tác nâng ly rượu lên ở trước miệng uống một ngụm.

Mặc Dương cùng Tần Nghiên cũng nâng ly rượu lên uống.

Tần Nghiên đột nhiên lên tiếng:

"Các cậu có cảm thấy Kiều Doanh có vấn đề không?"

Mặc Dương ngã lưng dựa vào ghế ung dung đáp:

"Bây giờ cậu mới nhận ra, không phải là đã quá muộn rồi sao?"

Vừa nói hắn vừa nâng ly rượu lên mà uống hết, Tần Nghiên nghe câu trả lời của hắn như vậy nheo mắt hỏi lại:

"Ý cậu là sao?"

"Ý ở trên mặt! Cậu không phải kẻ ngốc mà không nhận ra chứ?"

"..."

Tần Nghiên ngây ngốc vẫn chưa nhận thức được chuyện gì, Mặc Dương lắc đầu ngao ngán:

"Tần Nghiên, có phải cậu bị cô ta bỏ bùa ngốc rồi không. Nói đến như vậy còn không hiểu."

"Bùa? Kiều Doanh bỏ bùa tôi?" Tần Nghiên kinh ngạc không tin.

Mặc Dương lười nhát gật đầu: "Không riêng cậu, mà cả tôi và Phong cũng bị."

"Nhưng tại sao hai người lại biết chứ?"

"Là..."

"Lạc Ngải Vy! Do cô ấy nên chúng tôi mới không bị khống chế nữa."

Từ nãy đến giờ Kỷ Vận Phong vẫn im lặng trầm tư suy nghĩ, đột nhiên anh lại lên tiếng khiến cuộc đối thoại của hai người kia bị gián đoạn.

Nghe nhắc đến tên Lạc Ngải Vy cả đám bọn họ như được tiêm một liều thuốc tê mà khiến cả người có chút tê dại.

Tần Nghiên không hiểu vì sao việc này lại liên quan đến cô, đôi mắt âm trầm nhìn Kỷ Vận Phong:

"Tại sao liên quan đến cô ấy?"

"Tại sao ư? Nếu cậu hỏi tại sao thì nên hỏi trái tim của cậu đấy. Xem xem nó trả lời như thế nào và đáp án của nó sẽ giúp cậu hiểu ra."

Kỷ Vận Phong lạnh nhạt giải thích, dứt lời anh để ly rượu trên tay xuống bàn rồi rời đi.

Mặc Dương nhếch mép cười khẩy, đứng dậy vỗ vai Tần Nghiên:

"Chúng ta đã chung thuyền rồi, tôi cũng không muốn cậu trở thành tên ngốc. Tự suy nghĩ và đón nhận kết quả đi."

Hắn nói rồi cũng đi khỏi để lại Tần Nghiên đang hoang mang ngồi đó. Lạc Ngải Vy? Em liên quan gì đến chuyện này chứ... Chẳng lẽ đáp án của tôi lại là em sao...

Còn lúc này, Lạc Ngải Vy đang vui vẻ đi mua sắm với Tôn Kỳ Hạo.

Cô cầm một chiếc sơ mi lên đưa đến cạnh Tôn Kỳ Hạo mà xem xét, nhìn qua nhìn lại một lúc mới gật đầu hài lòng:

"Nó rất hợp với anh!"

"Em thích là được."

"Vậy em tặng anh nhé?"

"Ừm!"

Lạc Ngải Vy cầm chiếc áo vui sướng đưa cho nhân viên kế bên, cô đi dạo thêm một vòng muốn lựa thêm vài món cho anh.

Tôn Kỳ Hạo vừa nhấc chân định bước theo cô thì điện thoại ở trong túi lại reo lên, anh đưa tay vào túi lấy điện thoại rồi nhấc máy:

"Alo?"

"Đại ca! Số hàng của chúng ta bị cướp rồi!" Tuấn Vũ thở hồng hộc gấp gáp báo lại.

Đáy mắt anh xẹt qua một tia lạnh lẽo, không chút cảm xúc nào đáp:

"Tôi về ngay!"

Tôn Kỳ Hạo không đợi Tuấn Vũ nói gì liền dập máy. Anh nhìn Lạc Ngải Vy đang ở gần đó tỉ mỉ lựa đồ có chút không nỡ làm phiền cô. Quay sang nhân viên rút ra một chiếc thẻ đen chậm rãi ra lệnh:

"Lương của cô hôm nay bao nhiêu tôi trả gấp đôi, chỉ cần đi theo cô ấy. Cô ấy mua gì cô chỉ cần đi theo tính tiền là được, hiểu chưa?"

Nữ nhân viên như vớ được vàng mà cúi đầu vội nhận lấy."

"Được, tôi cảm ơn quý khách!"

Anh chần chừ một lúc mới rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại:

"Nếu cô ấy có chuyện gì thì cô phải liên lạc qua số này thông báo cho tôi gấp có biết không." anh đưa tấm danh thiếp cho cô nhân viên, nữ nhân viên nghiêm túc gật đầu hiểu:

"Tôi hiểu rồi."

Lúc này anh mới yên tâm mà rời khỏi, nhưng anh đâu biết rằng sau khi anh rời khỏi thì cô sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa điều này chính là ám ảnh nhất đời của Lạc Ngải Vy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.