Xin Em Đừng Khóc!

Chương 47: Chỉ Nhận Công Việc Không Nhận Người Nhà




Cô lười nhát nghiêng đầu dựa vào bả vai của anh, vẻ mặt hưởng thụ mỉm cười đáp:

"Em không thích ăn thịt, nhất là thịt của anh."

"Tại sao?"

"Không tại sao hết, chỉ là không thích thôi."

Lạc Ngải Vy vô tâm vô phế trả lời lại không nghĩ đến cảm xúc của anh như thế nào. Tôn Kỳ Hạo nghĩ mình đã quá phận, anh nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng không đáp.

Vú nuôi cùng với Quý Bân đứng một bên lắc đầu ngán ngẫm. Không khỏi thở dài:

"Thằng bé tốt như vậy nhưng Tiểu Vy lại không nhận ra. Heiz, thật tội cho nó."

Nghe Vú nuôi nói như vậy, Quý Bân cũng nhìn về phía sofa thấy bóng lưng của hai người kia, anh khẽ cười đôi mắt thâm trầm nghĩ gì đó, nói một câu với ý vị sâu xa:

"Vú này, người ta có câu:

- Theo tình thì tình chạy.

- Trốn tình thì tình theo."

"Tiểu Vy em ấy như vậy là muốn trốn chạy tình cảm của Kỳ Hạo. Nhưng theo con thấy thằng bé này không dễ từ bỏ như vậy. Có lẽ nó sẽ đem đến hạnh phúc cho Tiểu Vy."

"Vú cũng mong là vậy..."

Đêm đã khuya, trời cũng đã bắt đầu lạnh.

Ở một quán cà phê, Tần Nghiên ngồi ở trong góc quán nhìn vào ly cà phê sữa nóng hổi vừa mới được đem ra. Tâm trạng bối rối không nói thành lời.

Bất chợt lúc này lại có một giọng nói vang lên:

"Bác sĩ Tần, thật trùng hợp anh lại ở đây sao?"

Thanh âm vờ như là bất ngờ gặp mặt của Kiều Doanh khiến cả người Tần Nghiên như bị một mê lực nào đó lôi về hiện tại.

Nhất thời hắn đã quên mất đi những gì khi nãy, thay vào đó lại nhìn Kiều Doanh mỉm cười như một thói quen. Hắn đứng dậy chậm rãi nhấc ghế ra để cô ta ngồi vào.

Kiều Doanh vén một bên tóc qua sau lỗ tai, cô ta cúi đầu ngượng ngùng ngồi xuống. Quay sang nhìn hắn nói lời khách sáo:

"Cảm ơn anh, bác sĩ Tần. Tôi có phiền anh quá không?"

"Không có gì, nhưng trời tối như thế này mà em vẫn chưa về nhà sao?"

Tần Nghiên lộ ra biểu cảm cứng ngắc nhưng lời nói lại quan tâm hỏi cô ta.

Kiều Doanh bị biểu cảm của hắn làm cho cảm thấy bất an. Chẳng lẽ thứ bùa kia đã sắp hết hiệu lực rồi sao?

Kiều Doanh thấp đầu cắn răng.

Không được, nhất định không được để Tần Nghiên quay lại như cũ. Bùa của cô ta đã không còn tác dụng với Mặc Dương và Kỷ Vận Phong rồi, nên bây giờ với Tần Nghiên cô ta nhất định phải nắm chặt hắn ở trong tay.

Không để hắn được động lòng với ai khác, nếu không mọi chuyện mà cô ta dàn dựng bao lâu nay sẽ thành công cốc.

"Em làm sao vậy Tiểu Doanh?" Tần Nghiên lên tiếng làm cô ta giật mình. Lắp bắp trả lời:

"À em... tôi... có chút ngại."

"Em ngại với tôi sao?"

"Không có!"

Kiều Doanh lấy lại dáng vẻ thiếu nữ ở trước mặt người mình thích mà thẹn thùng. Tần Nghiên đưa tay xoa đầu cô ta. Dịu dàng đề nghị:

"Tôi đưa em về nhé?"

"Có phiền anh quá không."

"Không sao, được đưa người mình thích về nhà thì sao có thể phiền được."

Tuy lời nói ngọt ngào nhưng Kiều Doanh lại không cảm nhận được một chút tình cảm nào trong mắt hắn. Mà thay vào đó là một ánh mắt vô hồn như một con rối.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều gật đầu đáp ứng:

"Vậy được, cảm ơn anh."

"Đi thôi!"

Tần Nghiên đứng dậy rời khỏi, Kiều Doanh cũng theo đuôi hắn ta ra khỏi quán cà phê.

Ly cà phê sữa được hắn gọi ra vẫn chưa chạm vào từ lúc đến vẫn còn ấm áp cho đến khi hắn rời khỏi thì lại trở nên lạnh ngắt như lòng người khó có thể đo lường cho được.

Hôm sau.

Công ty của Lạc Ngải Vy có cuộc họp quan trọng.

Cô một thân nghiêm túc nói về những suy đoán của mình:

"Về phía Kỷ tổng chúng tôi đã hoàn toàn hợp tác với nhau. Nhưng dự án trước kia lại bị đối phương nói là công ty chúng ta đã đạo nhái của bên họ, dựa theo thời gian dự án này được giao cho tôi với dự án bên công ty đối phương cách tới 2 tháng. Hơn nữa bên họ là bản viết tay, chứng cớ đã như vậy tôi mong người hôm đó đã viết dự án kia ra mặt giải thích hợp lý có được không?"

Dứt lời, những nhân viên bên dưới như ong vỡ tổ. Ồn ào bàn tán...

"Thật sao? Chuyện như vậy làm sao có thể được chứ."

"Đúng vậy, tại sao chuyện vô lý như vậy lại xảy ra cơ chứ."

Nhân viên này nói với nhân viên nọ, phòng hợp yên tĩnh bỗng chốc biến thành một cái chợ nhỏ, khiến Lạc Ngải Vy không vui.

Cô đưa tay dùng lực thật mạnh đánh xuống mặt bàn, âm thanh vừa phát ra thì những người kia liền im bặt. Không ai nói gì thêm...

Lạc Ngải Vy lạnh lùng nhìn đám nhân viên đang cuối mặt sợ hãi, khoé môi nhếch lên một nụ cười chế giễu:

"Các người nói xong chưa? Đạo nhái của người khác bây giờ lại không dám nhận sao? Công ty của tôi từ khi nào lại có loại nhân viên hèn nhát như vậy hả."

Lạc Ngải Vy không kìm được mà phẫn nộ quát lên.

Những người bên dưới bị khí thế của cô làm cho kinh sợ càng không hó hé thêm tiếng nào.

Một vị lãnh đạo đã có tuổi đứng lên ảm đảm nhìn Lạc Ngải Vy nói:

"Giám đốc Lạc, dự án này là do cô nhận bây giờ cô lại trách chúng tôi đạo nhái dự án của người khác, cô như vậy không thấy mình quá đáng sao?"

Lạc Ngải Vy theo tiếng nói nhìn thẳng người kia, đó là Đàm Kỉnh một cổ đông của công ty cô. Ông ta là người luôn chèn ép cô khiến cô khó xử không biết bao nhiêu lần. Cũng là người có dã tâm, ông ta đã dòm ngó đến vị trí chủ tịch của ba cô lâu nay.

Lạc Ngải Vy đối với trường hợp này đã quá quen thuộc, cô thành thục đáp lại:

"Giám đốc Đàm, chú nói vậy chẳng khác nào là bảo cháu đang muốn phá hủy công ty của ba mẹ cháu sao? Dự án lần này cũng do chú giao cho cháu đảm nhận, hơn nữa người giao bản dự án trước cũng là người của chú. Chú nói xem, ai mới là quá đáng đây."

Đàm Kỉnh bị cô nói xéo, khuôn mặt nhăn nhó khó coi. Tức giận quát:

"Lạc Ngải Vy, cô đừng có mà hỗn láo! Tôi dù sao đi nữa cũng là chú họ của cô."

Lạc Ngải Vy mỉm cười xinh đẹp:

"Ở nơi này thứ để tôi quan tâm chỉ có công việc. Còn người nhà gì đó tôi xin phép không nhận, hơn nữa loại người ngoài mặt tốt bụng nhưng bên trong lại xấu xa thì Lạc Ngải Vy tôi đây càng khinh thường."

"Chú cũng biết phải không chú nhỉ?"

~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.