Xin Em Đừng Khóc!

Chương 17: Cảnh còn nhưng người đã thay đổi




"Tiểu Hinh... Mặc Hinh! Mặc Hinh."

Lạc Ngải Vy thấy cô bé thất thần nên liên tục gọi tên Mặc Hinh.

"Dạ?"

Đang chìm trong hồi ức Mặc Hinh bị tiếng gọi của Lạc Ngải Vy làm cho bừng tỉnh. Cô bé bây giờ mới phản ứng lại theo phản xạ mà đáp.

"Em làm sao vậy? Chị gọi em ba lần em mới trả lời." Lạc Ngải Vy lo lắng hỏi.

Mặc Hinh cúi đầu xấu hổ, thẹn thùng nói nhỏ:

"Là do, chị Tiểu Vy xinh đẹp quá. Làm em nhìn mãi đến cả hồn vía cũng bay đi đâu luôn rồi."

Lạc Ngải Vy bị lời nịnh nọt của Mặc Hinh chọc cho cười. Lại cưng chiều nhéo mũi cô bé một cái:

"Em đó, sao miệng lại có thể ngọt như vậy hửm?"

Mặc Hinh thành thật: "cho chỉ ngọt với mỗi mình chị thôi."

Cô bất lực hết cách với Mặc Hinh: "Rồi rồi, thật hết cách với em. Chúng ta đi tiếp thôi."

"Dạ!"

Mặc Hinh ở một bên ôm lấy cánh tay của Lạc Ngải Vy như một chú sâu bám lấy không buông.

Lúc này 2 người họ đi đến sân bóng rổ. Một đám thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết mà thỏa sức thể hiện, trên mấy hàng ghế gần đó cũng có không ít mấy học sinh khác đang xem xen lẫn hò hét cổ vũ.

Mấy hình ảnh này gợi nhớ về chuyện mấy năm trước của Lạc Ngải Vy và Mặc Dương.

Cô nhớ rất rõ, Mặc Dương năm đó ưu tú về mọi mặt. Nên việc chơi thể thao là thứ không thể thiếu.

Mùa thu năm đó, Mặc Dương cùng các bạn nam trong lớp tham gia cuộc thi bóng rổ ở trường. Lần đó cô cũng có đi theo cổ vũ...

Và không ngoài dự đoán, đội Mặc Dương đã thắng toàn tập.

Lạc Ngải Vy lúc đó không chút ngại ngùng chạy đến đưa nước và khăn cho Mặc Dương.

"Cho cậu!"

Mặc Dương không từ chối, gật đầu:

"Cảm ơn!"

Một màn như vậy khiến mấy bạn học cùng với những người trong nhóm của Mặc Dương ồ lên một tiếng.

Họ biết Lạc Ngải Vy và Mặc Dương là thanh mai trúc mã là cặp đôi cực phẩm của Trường Đại học A này.

Nhưng khi tận mắt thấy hai người đứng cạnh nhau, chỉ đơn giản nói vài câu mà làm cho không khí lại trở nên phấn khích lạ thường.

Một bạn đang xem gần đó, không nhịn được má hét lớn:

"Hôn đi! Hôn đi!"

Tiếp sau đó là những người khác đều hùa theo. Mặc Dương vẫn không lộ một cảm xúc nào, hắn đưa mắt nhìn Lạc Ngải Vy thản nhiên hỏi:

"Cậu tính sao đây!"

Lạc Ngải Vy nhìn xung quanh, lại nhún vai không biết nên làm gì:

"Tớ chịu thua đấy."

"Hoạ do cậu gây ra, bây giờ lại muốn trốn hửm." Mặc Dương ghé sát vào tai Lạc Ngải Vy hỏi.

Lạc Ngải Vy gương mặt có chút ửng đỏ đẩy hắn ra. Ngượng nghịu phản bác:

"Cậu... cậu đừng có làm bừa."

"Tớ không làm bừa, nhìn đi. Mọi người ở đây là muốn chúng ta hôn nhau đó. Nếu cả tớ và cậu đều từ chối thì có hơi kì đó. Vậy nên bổn thiếu gia đây sẽ chịu thiệt thòi một chút."

Lạc Ngải Vy còn chưa hiểu, nghiêng đầu ngơ ngác hỏi:

"Là sao?"

"Tôi nói cậu ngốc có lẽ tôi đề cao cậu quá rồi."

"Cái tên này, muốn chết à?"

"Aaa, hôn rồi. Trời ơi nhìn hai người họ như vậy tim tôi muốn rụng ra luôn rồi nha."

Lạc Ngải Vy vừa mới trừng mắt hù dọa Mặc Dương, thì hắn lại bước đến cúi đầu hôn vào trán cô một cái. Chỉ vài giây sau tiếng hò hét liền vang dội cả sân.

Mặc Dương nhìn Lạc Ngải Vy ngây ngốc, đưa tay xoa đầu cô. Thanh âm ôn nhu lại có vài phần cưng chiều:

"Còn ngớ người ra đó làm gì, mau đi thôi. Hôm nay tớ bao cậu."

Lạc Ngải Vy cầm cánh tay hắn cắn một cái, hất cằm đi trước:

"Bà đây mới không thèm cậu bao!"

"Hảo! Nhớ câu này của cậu, một xíu nữa mà đổi ý thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

"Xí, không cần nhé. Đồ keo kiệt..."

Những hình ảnh quen thuộc cứ như một cuốn phim quay chậm hiện rõ trong đầu Lạc Ngải Vy.

Lúc đó cô với Mặc Dương tốt biết bao, tuy không tỏ tình hay khẳng định. Nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra tình cảm của cả cô và hắn.

Mặc Hinh nhìn sắc mặt của Lạc Ngải Vy, thấy cô đang nghĩ gì trong ánh mắt lại có một chút u buồn.

Cô bé biết, anh cô đã làm Lạc Ngải Vy phải đau khổ. Cô bé càng biết những việc anh mình đã làm với cô. Nhưng Mặc Hinh không muốn đối mặt với sự thật đó, cô bé muốn cùng với Lạc Ngải Vy ở một chỗ, muốn cô trở thành chị dâu của mình.

Mặc Hinh lên tiếng để cho Lạc Ngải Vy để ý:

"Quao, bạn nam đó cũng đẹp trai ghê."

Lạc Ngải Vy lấy lại tinh thần, nghe Mặc Hinh khen một bạn nam đang chơi bóng rổ nên nổi hứng trêu ghẹo:

"Thích người ta sao?"

Mặc Hinh phản bác: "Không nha, em chỉ thích chị thôi."

"Em thật là..."

Lạc Ngải Vy còn chưa nói hết, không hiểu do linh cảm hay là gì đó, khi cô nhìn qua một hướng khác gần đó, nhìn cặp đôi đang đi với nhau vui vẻ trò chuyện. Tâm trạng cô lại trở nên khó chịu.

Kiều Doanh mỉm cười nhìn Mặc Dương, khách sáo nói một tiếng:

"Cảm ơn anh, Mặc tổng."

"Không có gì, đều là người quen. Không cần phải khách khí như vậy."

"Này... Coi chừng!"

Theo phản xạ Mặc Dương nhìn thấy một trái bóng đang bay tới, hắn ôm Kiều Doanh vào lòng mà dùng thân mình che chắn.

Rất lâu sau, vẫn chưa có cảm nhận gì. Chỉ nghe thấy một tiếng bốp rất lớn vang bên tay.

Lạc Ngải Vy chạy đến, cánh tay xinh đẹp vươn ra đánh trái bóng bay lên.

Cô chậc một tiếng tiếc nuối:

"Có lẽ mình yếu hơn rồi nhỉ."

Mặc Dương quay qua nhìn cô, gương mặt hắn vẫn không thay đổi. Vẫn đẹp trai ôn nhu như vậy. Nhưng tại sao đôi mắt đó lại nhìn cô chán ghét đến thế.

Lạc Ngải Vy nheo mắt, châm biếm:

"Mặc Dương, anh chỉ biết dùng thân mình che chắn cho người khác mà không biết cách phản đòn lại à?"

Mặc Dương lạnh nhạt hỏi lại: "Chuyện của tôi liên quan gì đến Lạc tiểu thư?"

"Anh hai, có phải anh bị điên rồi không. Chị, chị có sao không. Có đau chỗ nào không."

Mặc Hinh sau khi thấy cô vì anh mà không nghĩ gì lao thẳng đến chỗ Mặc Dương đưa tay đỡ bóng tránh làm hắn bị thương.

Lại nhìn thái độ của anh mình như vậy, cô bé liền nổi cáu với hắn, rồi lại quay sang hỏi thăm Lạc Ngải Vy.

"Sư tỷ, chị không sao chứ. Em thật xin lỗi."

Lạc Ngải Vy xua tay tỏ ý không sao:

"Chị ổn, không sao. Thôi chúng ta mau đi thôi, hội thảo sắp bắt đầu rồi."

"Đi, em đi cùng chị."

Lạc Ngải Vy cùng Mặc Hinh nhanh chóng rời khỏi đó. Cô không muốn nhìn thấy hình ảnh đáng ghét kia nữa, tim cô nó đau.

Cùng một địa điểm nhưng người được Mặc Dương bảo vệ bây giờ không phải là cô mà là Kiều Doanh. Thời gian đúng là có thể thay đổi được tất cả mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.