Xin Em Đừng Khóc!

Chương 10: Bộ mặt nào mới là con người thật của cô?




Trong lời nói của Lạc Ngải Vy nghe có vẻ là đang hờn dỗi nhưng lại ẩn chưa một ý nghĩa khác. Tần Nghiên nâng mắt kính, đôi mắt thâm sâu nhìn Lạc Ngải Vy đánh giá.

Từ lâu hắn đã nghe nói tiểu thư Lạc gia là người không ra gì, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc với cô, hắn cảm thấy cô gái này đang che giấu bí mật gì đó mà không muốn người khác biết được.

Lạc Ngải Vy, bộ mặt nào mới là con người thật của cô đây.

Bỏ qua ý nghĩ trong đầu, Tần Nghiên lãnh đạm nhắc nhở Lạc Ngải Vy:

"Cũng đâu phải là không có cơ hội đi cùng họ, hà tất gì phải oán trách tôi. Nếu không có ba mẹ cô thì nhờ người thân nào khác của cô đến phòng của tôi mà nhận kết quả đi."

Lạc Ngải Vy ngẩng đầu nhìn Tần Nghiên song rồi lại cúi đầu cố ý che giấu cảm xúc đang như con sóng nhỏ dâng trào trong lòng mình. Cô nhàn nhạt đáp:

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."

"Ừm! Nếu có việc gì cứ gọi tôi."

Lạc Ngải Vy gật đầu coi như đáp lại lời Tần Nghiên. Thấy cô gái cũng không có ý định nói chuyện, Tần Nghiên cũng hiểu ý mà rời khỏi phòng cô.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Lạc Ngải Vy thở hắt ra một hơi. Cô nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nước mắt của cô không kìm được mà lăn xuống, Lạc Ngải Vy nhỏ giọng nỉ non:

"Cơ hội sao? Tôi cũng muốn có cơ hội gặp họ, muốn đi du lịch cùng với họ. Nhưng... Người đã không còn, tôi biết đi cùng ai đây."

Lac Ngải Vy dứt lời liền nhắm mắt lại, tim của cô đau quá. Nếu cứ như vậy chắc có lẽ cô sẽ không chống cự được mất.

Ba mẹ, con nhớ hai người. Tại sao lại bỏ con một mình ở đây chứ, Tiểu Vy của ba mẹ sắp không kiên cường được nữa rồi.

Vú nuôi sau khi nghe tin Tâng Nghiên cho gọi bà, liền nhanh chóng tiến vào phòng của hắn.

Bây giờ Vú nuôi đang ngồi trước mặt Tần Nghiên, hắn đưa hồ sơ bệnh án của Lạc Ngải Vy cho bà, nhàn nhã nói:

"Đây là bệnh án của cô ấy, bác xem nếu có thắc mắc gì cứ hỏi."

Vú nuôi nhìn tệp hồ sơ trên bàn, mở ra rồi đóng lại, bà khó xử nhìn Tần Nghiên.

"Bác sĩ Tần, già đây nhìn không hiểu. Cậu có thể nói cho tôi luôn được không."

Tần Nghiên cũng không ngại gật đầu:

"Lạc tiểu thư cô ấy bị đau dạ dày nghiêm trọng có thể sẽ biến chứng thành Ung thư. Bác nên nhắc nhở Lạc tiểu thư ăn uống đầy đủ, khuyên cô ấy không nên quá sức vào công việc, dành thơi gian chăm sóc cho bản thân và nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu sau này có xảy ra hiện tượng gì thì phải đưa cô ấy đến bệnh viện gấp."

Tần Nghiên đối với Vú nuôi rất kiên nhẫn mà giải thích cho bà hiểu. Hắn thân là bác sĩ nên cũng chỉ làm đúng trách nhiệm của mình.

Vú nuôi rất chuyên tâm nghe hắn dặn dò, bà tỏ ý cảm ơn:

"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ nghe theo lời cậu mà làm."

Vú nuôi vừa định đứng dậy ròi đi, Tần Nghiên lại kêu lại:

"Còn chuyện này nữa..."

"Chuyện gì vậy bác sĩ?"

Tần Nghiên suy nghĩ một lúc mới hỏi:

"Bác cũng thấy vết thương trên người Lạc tiểu thư rồi đúng không. Tôi có thể biết ngoài bệnh đau dạ dày ra Lạc tiểu thư còn có căn bệnh nào khác không."

Thoáng chốc cả người Vú nuôi liền cứng đờ, gương mặt của bà không che giấu được cảm giác run sợ. Nhớ lại vết thương trên người Lạc Ngải Vy, những hình ảnh năm đó không ngừng xuất hiện trong đầu bà. Máu của cô lúc đó thấm ước hết ga giường màu trắng, nhìn khung cảnh đó ai cũng khiếp sợ.

Tần Nghiên cũng nhận thấy vị trước mặt mình có sự thay đổi. Sau khi nghe hắn hỏi vậy bà ấy liền run lên trong đôi mắt đó không che giấu được sự kinh sợ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến người đã có tuổi như bà ấy lại sơn như vậy chứ.

Vú nuôi không dám nhắc lại chuyện đó, bà quay mặt nhìn Tần Nghiên cười một cách chuẩn mực:

"Không có đâu bác sĩ, vết thương đó là do bị té mới thành ra như vậy. Tôi xin phép đi trước."

Vú nuôi hiểu rõ lý do của bà không qua mắt được Tần Nghiên, nhưng dù vậy bà vẫn phải đi trước, thật sự bà sợ nếu hắn nói nữa bà sẽ không kìm được mà nói hết sự thật ra.

Tần Nghiên nhìn bóng dáng của bà rời khỏi, con ngươi trở nên âm trầm không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng khoé môi lại cong lên một vẻ đầy thích thú.

Tần Nghiên rời khỏi phòng của mình đi đến phòng của Kiều Doanh đang nằm dưỡng bệnh.

Mở cửa ra đập vào mắt hắn là 2 người đàn ông và một cô gái đang cùng nhau chơi đánh bài.

"Này Kỷ tổng, anh thua rồi phải quỳ lên chứ. Không được ăn gian."

Giọng nói thanh thoát của cô gái vang lên có ý nhắc nhở làm cho mấy người đàn ông có chút buồn cười.

Mặc Dương đắc ý nhìn Kỷ Vận Phong châm biếm vài câu:

"Kỷ tổng, có chơi có chịu. Cậu như vậy thật không đáng mặt đàn ông."

Kỷ Vân Phong mặt đen như đít nồi, ánh mắt xẹt qua người Mặc Dương đầy sát khí như muốn giết hắn.

Không phục nói: "Rõ ràng là tôi thắng sao em lại bắt tôi quỳ?"

Kiều Doanh bất lực đáp lại: "Kỷ tổng, anh vừa bảo quỳ thay tôi cơ mà. Bây giờ lại rút lời hay sao."

"Các người chơi cũng vui nhỉ?"

Tần Nghiên xuất hiện làm cho đám người liền nhìn hắn. Mặc Dương dựa vào ghế, lôi kéo nói:

"Cậu có muốn chơi không, vừa vặn thiếu 1 tay đây."

"Đợi tôi lên mạng tra, cái trò này chơi như nào."

"Bác sĩ Tần không biết chơi ư?" Kiều Doanh có chút bất ngờ hỏi.

Tần Nghiên thừa nhận, rồi lại nói:

"Yên tâm, tôi coi một lần liền nhớ. Các cậu cứ chờ bị phạt đi."

Trong căn phòng đấy tràn ngập tiếng cười vui đùa thật khác hẳn với căn phòng gần đó. Không chút ồn ào chỉ có tiếng thở đều đều của Lạc Ngải Vy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.